Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 89: Tra hỏi thẩm vấn




Kỳ Vương là người thế nào?

Là em ruột cùng cha khác mẹ với Hoàng thượng.

Tuy ông ta tướng mạo giống lợn, hành động cũng giống lợn, tính cách cũng giống lợn, với Hoàng thượng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, coi tiền tài như mạng sống, nhìn thấy tiền là hai mắt sáng lên, chỉ thiếu một điều là ôm hết về nhà, những việc ngoài tiền ra hình như đều không hứng thú. Một kẻ như ông ta rất đáng ghét, nhưng nếu nói ông ta có gan mưu phản, rất khó làm cho người khác tin.

Mưu phản là tội lớn chu di cửu tộc.

Kỳ Vương mưu phản tuy không chu di cửu tộc được, nhưng cũng phải xử chết, họa lây đến con cháu.

Một việc quan trọng như thế, chỉ dựa vào một bức thư không biết có phải là huyết thư của Liễu Tích Âm đích thân viết không, do một tên câm điếc không quen biết mang tới, làm thế nào để phán đoán thật giả đây?

Nhỡ đây là kẻ địch vu oan giá họa thôi thì sao?

Hạ Ngọc Cẩn do dự không định, đặt ra nghi vấn.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Chiếc khăn tay này chỉ có thiếp, em họ và Hồ Thanh biết. Bút tích bản thảo này được viết khi nguy cấp, hơn nữa đi một quãng đường dài, vết máu trên khăn đã bị mờ đi nhiều, thiếp tin đây là lời cảnh báo mà em họ đưa tới”.

Hạ Ngọc Cẩn vô cùng phản cảm với cô em họ tâm địa xấu xa, không từ thủ đoạn, chia rẽ tình cảm, tất cả mọi việc đều nghĩ theo hướng xấu. Nếu đây là bức thư giả, cậu lại cứ mang trình lên, điều tra rõ ràng không có việc đó, Hoàng thượng lấy đức trị quốc, hận nhất những kẻ không màng đến tình cảm anh em, cậu ta vu cáo trưởng bối, nhất định sẽ gặp rắc rối to...

Chỉ dựa vào bút tích này không thể chứng minh đây là bức thư do Liễu Tích Âm viết.

Cô ta có thể núp ở một góc tối nào đó, xem mình bị đánh chịu tội mà vỗ tay hoan hô, nói không chừng còn hận một điều Hoàng thượng không đánh cho cậu ta một trận phát bệnh mà chết luôn, rồi chiếm đoạt vợ cậu ta về ấy chứ!

Diệp Chiêu kiên quyết: “Tích Âm cho dù muốn báo thù chàng và thiếp thì cũng không thể lấy chuyện này ra được. Chàng đừng coi thường khí tiết của cô ấy. Hơn nữa Đông Hạ xâm lược, thì người đầu tiên phải chống đỡ là thúc thúc trấn thủ biến ải của cô ấy, cô ấy sao không lo lắng chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn một lần bị rắn cắn, ba năm nhìn thấy bất kỳ cái gì giống sợi dây vẫn còn sợ, vì thế chỉ cần sự việc có liên quan đến Liễu Tích Âm là cậu ta liền nghi ngờ mấy phần, nên hỏi tiếp: “Đất đai của Kỳ Vương thúc ở Giang Bắc, nhà của Liễu Tích Âm ở Mạc Bắc. Cô ta là một khuê tú chưa từng ra ngoài giao tiếp với người lạ, lại là cháu gái của Liễu tướng quân, em họ của nàng, thân phận như thế, nên là đối tượng kẻ mưu phản phải đề phòng hơn mới phải. Kỳ Vương thúc tuy tương mạo giống... nhưng đầu óc của ông ta không thể giống lợn. Nếu muốn mưu phản, giấu bao năm như thế, tại sao lại để một người con gái biết được âm mưu chứ? Hơn nữa sao lại có thể làm ra cái việc công khai trơ tráo như thế chứ?"

Diệp Chiêu thấy cậu ta nói cũng rất có lý, sự tức giận trong lòng dần dần tan biến, nhưng nhất định không yên tâm: “Thiếp viết cho em họ rất nhiều thư, đều không có hồi âm”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn cô với ánh mắt như cô đang ngoại tình vậy.

Diệp Chiêu bổ sung: “Đều là thư xin lỗi”.

Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhanh chóng trầm lại.

Cậu ta tạm thời che đi sự bất mãn, ghi vào sổ, lại truy vấn: “Nếu em họ của nàng không trở về, thì cữu phụ của nàng phải nói một tiếng với nàng chứ?” .

Đôi mắt của Diệp Chiêu hơi sáng lên, ấp úng nói: “Những bức thư này, không đành để người ngoài biết, thiếp đặc biệt dặn dò người đưa thư phải đưa đến tận tay Liễu cô nương, để cô ấy đích thân....”.

Hai người mặt đối mặt.

Hạ Ngọc Cẩn: “Nàng cũng không dám chắc cô ta có nhận được thư không?”.

Diệp Chiêu chần chừ gật đầu.

Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu quầy quậy: “Dù sao nếu ta là Kỳ Vương, muốn mưu phản cũng tuyệt đối không ra tay với Liễu Tích Âm, thậm chí không thể lại gần. Hành vi như thế thực sự rất nguy hiểm, cũng rất ngu xuẩn”.

Diệp Chiêu nghĩ một lúc, liền đưa ra giả thiết: “Nếu ông ta không biết đối phương là Liễu Tích Âm thì sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn không trả lời được.

Chân tướng sự việc, đều trong đầu của tên câm điếc.

Hắn ta không biết chữ, không biết nói, đưa được lá thư này vô cùng gian nan vất vả, làm sao có thể nói rõ ràng chứ?

Lần trước khi bắt tên hung thủ mưu hại Lý đại sư, tên ăn mày làm nhân chứng vì lập được công lao nên Hạ Ngọc Cẩn giữ lời hứa bảo đảm cho hắn ta ăn cơm no cả đời và đặt tên là A Phúc, nhận vào trong phủ, ở trong phủ làm những công việc vặt. Chỉ một thời gian hơn nửa năm ngắn ngủi, từ một tên gầy giơ xương hắn đã trở thành một tên béo tốt. Do không sợ hôi bẩn, lại có chung một thứ ngôn ngữ, hắn được sai đi chăm sóc tên câm điếc, cho hắn ta tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mời thái y đến nối xương chữa trị, đợi hắn ta bình tâm lại, ở bên canh an ủi: “Quận Vương gia là một người tốt nhất định làm được, người gác cửa cũng tận trung với công việc, lần hiểu lầm này thực sự sâu sắc quá, có điều đừng lo lắng, đợi sau khi điều tra rõ chân tướng, Quận Vương gia sẽ cho ngươi ăn no cả đời”.

Tên câm điếc vẫn ú ú ớ ớ hoa tay múa chân.

Căn cứ vào sự hướng dẫn ngôn ngữ câm không có tiêu chuẩn nào, A Phúc chỉ có thể ngồi bên cạnh đoán: “Ngươi muốn uống nước? Ngươi muốn ăn? Ngươi muốn trở mình? Ngươi muốn đi nhà xí? Ngươi muốn ngắm cô nương xinh đẹp?”. Mãi cho đến khi đoán: “Ngươi muốn gặp tướng quân?”.

Tên câm cuối cùng cũng thở phào một cái, ra sức gật đầu, chỉ sợ cậu ta lại đoán đi chỗ khác, sau đó vỗ vỗ ngực, ra vẻ rất khỏe mạnh, không sao cả.

Diệp Chiêu cũng đang đau đầu về việc làm thế nào để hỏi chuyện hắn, vừa đi vừa nói: “Nét chữ rất khó phân biệt, trước tiên phải xác nhận xem người đưa cho hắn ta cái khăn có phải là Liễu Tích Âm không?”.

Hạ Ngọc Cẩn chạy theo sau cô, đề nghị: “Hắn ta nghe hiểu, hỏi hắn ta một vài đặc điểm của Liễu cô nương, trả lời bằng cách gật đầu hoặc lắc đầu, để xác định thật giả. Ví dụ như hỏi hắn ta mắt của Liễu cô nương có giống với Liễu Diệp không? Có phải là mắt như nước hồ thu, lông mi dày dài không? Miệng như quả anh đào không v.v...”.

Diệp Chiêu: “Ờ”.

Tên câm nhìn thấy Diệp Chiêu đến, rất kích động, đang định nằm trên giường hành lễ, liền được miễn.

Diệp Chiêu chỉ vào Hạ Ngọc Cẩn, đi thẳng vào vấn đề: “Cô nương đưa thư có phải còn xinh hơn anh ta không?”.

Tên câm ngẩng đầu, nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang sững người vì ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc, rồi ra sức gật đầu, sốt ruột như sợ người khác tranh mất vậy.

Sự việc nhanh chóng được giải quyết.

Hạ Ngọc Cẩn im lặng.

Diệp Chiêu vỗ vỗ vào vai cậu ta: “Đơn giản biết bao”.

Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ trong lúc cảm thấy chán nản nhất trong cuộc đời mình... Không bỏ người vợ này, liệu có phải là phán đoán sai lầm nhất mà cậu ta đã làm trong cuộc đời này không?

Những câu trả lời tiếp theo là một chuỗi ảm đạm.

“Ngươi là người Giang Bắc? Không phải? Vậy là Mạc Bắc? Mạc Bắc ở đâu? Kỳ Huyện? Hồng Trang? Tô Huyện?”.

Gật đầu.

"Chiếc khăn là đích thân Liễu cô nương đưa cho ngươi hả?”.

Gật đầu.

“Chữ do đích thân Liễu cô nương viết phải không? Ngươi lắc đầu là chỉ không phải hay là không biết? Không phải lắc một cái, không biết lắc hai cái”.

Lắc đầu hai cái.

“Cô ấy rơi vào tay Kỳ Vương sao?”.

Gật đầu.

“Liễu cô nương bây giờ có gặp nguy hiểm không?”.

Gật đầu.

“Kỳ Vương muốn giết cô ta?”.

Lắc đầu.

“Kỳ Vương muốn... ức hiếp cô ta? Lấy cô ta làm thiếp phòng?”.

Lắc đầu.

“Kỳ Vương muốn lợi dụng cô ta?”.

Gật đầu.

“Kỳ Vương thấy cô ấy xinh đẹp, đem đi tặng cho người khác?”.

Gật đầu.

“Đem đi Đông Hạ?".

Gật đầu.

“...”

Sự việc xảy ra nửa tháng sau khi lũ lụt. Tên câm không biết đường, cũng không dám tùy tiện giao bí mật vào tay người không tín nhiệm. Dùng đôi chân khập khiễng bước đi, mất bốn năm tháng, khó khăn lắm mới đến được Thượng Kinh. Lang thang khắp nơi, căn cứ vào sự miêu tả của Liễu cô nương và nghe trộm người khác nói hắn mới xác nhận được vị trí của phủ Nam Bình Quận Vương. Vốn dĩ cứ tưởng là tướng quân ngày nào cũng phải lên triều, Quận Vương gia ba ngày hai lần ra ngoài đi chơi, ở ngoài cửa đợi họ ra rồi đưa thư chắc là không khó khăn lắm. Suy đi tính lại cũng không ngờ tướng quân bị cách chức, Quận Vương ở ngoài phố uống rượu say, hai người đều thấy xấu hổ, không muốn ra ngoài. Hắn ta lại không có cách nào nói với người gác cửa, đành phải ở bên ngoài đợi chờ, phải mất hai tháng mới đưa được chiếc khăn tay.

Nếu để ý hơn một chút.

Có phải là bi kịch sẽ không xảy ra không?

Diệp Chiêu cứ tưởng là em họ mình ngoan cố, làm lỡ đi thời cơ cứu giúp tốt nhất. Tuy không muốn, cô cũng không thể không thừa nhận cơ hội trốn thoát của Liễu Tích Âm thực sự rất mờ mịt, cô vừa hối hận vừa căm hận, căm hận một điều không thể lôi tên súc sinh đó ra mà chém thành trăm mảnh.

Nhưng, tướng quân ra trận bao năm, đã trải qua bao sự hy sinh, cô không còn là một đứa trẻ hành sự theo cảm tình nữa.

Bất luận là muốn hay không muốn, bi kịch đã xảy ra, trước khi chưa được giải quyết, bất kỳ một sự hối hận đau khổ nào đều không thể bù đắp được, đành phải cố phán đoán mà thôi.

Trước tiên phải nhìn vào đại cục, tính toán hợp lý, bất luận là tiến công hay lùi bước, chọn cách cái giá phải trả ít nhất nhưng thắng lợi thu được là lớn nhất.

Diệp Chiêu tuy sốt ruột như lửa đốt với sự an nguy của em họ, nhưng đã quen với những việc như thế nên khuôn mặt không thể hiện ra. Cô cố giữ bình tĩnh, không ngừng tra hỏi, bình tĩnh thu thập từng chút một những thông tin có ích. Nhưng Hạ Ngọc Cẩn càng nghe thì lại càng sốt ruột, cậu phát hiện khả năng chú nhà mình làm loạn là rất có thể nên ở bên cạnh vò đầu bứt tóc, không sao ngồi yên được, chỉ hận một điều không thể lao vào cung để báo tin.

Trong vương cung ở Đông Hạ, Liễu Tích Âm gầy đi rất nhiều. Cô mặc một bộ quần áo dị tộc rộng rãi bằng gấm hoa lệ, càng thể hiện sự gầy guộc yếu ớt. Mái tóc dài, dày mượt, đen nhánh đã bị bện thành rất nhiều bím tóc, rủ xuống lưng. Trên đầu đội một chiếc mũ ấm bằng da sói trắng đính ngọc lam, làm cho làn da non tơ càng thêm trắng nõn. Đôi mắt đen như giọt mực đang chứa nước thu ngàn năm, giống như một bông hoa ngọc lan tội nghiệp trong bức họa của Trung Nguyên mà mẹ vẫn giữ vậy.

Tiếc là lúc đầu, tiếc là lúc đầu.

Nếu trên đường về nhà không ngoan cố, chậm lại hành trình.

Nếu không thay đổi hành trình trên đường đi, vòng qua Giang Bắc.

Nếu không tức giận làm loạn lên, để đội xe dừng lại ở trạm dịch mất một ngày.

Nếu không...

Rất nhiều cái nếu như, rất nhiều cái bỏ lỡ, gây ra một kết quả kinh khủng nhất.

Một quyết định sai lầm, đem tới một chuỗi ác mộng không dứt.

Buổi chiều hôm đó, vừa tỉnh dậy sau khi ngủ trưa, đang chậm rãi chải tóc trang điểm thì Hồng Oanh đang ở bên cạnh cười hỏi cô muốn một chiếc trâm hoa mẫu đơn hay là hoa mạt lị để cài lên tóc? Còn hào hứng khuyên nhủ cô: “Cô nương nếu xuất gia rồi, những bông hoa đẹp thế này thì đưa cho ai cài chứ?”.

Tâm trạng cô chán chường, không thèm trả lời, rút tất cả trang sức ra, vứt hết về hộp nữ trang: “Ai thèm mấy thứ này chứ?”.

Hồng Oanh than vắn thở dài, vừa mắng Diệp Chiêu không giữ chữ tín, vừa an ủi cô, định làm cô ấy từ bỏ cái quyết định sai lầm đó.

Bỗng ngoài phòng một tiếng sấm vang lên.

Hồng Oanh chạy ra mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn kỹ, cười nói: “Sắp mưa rồi”.

Sắp tới không phải là nước mưa, mà là nước lũ cuồn cuộn.

Trong nháy mắt, nước lớn còn hung hãn hơn cả nghìn quân vạn mã, tràn vào nhà cửa, cuốn đi bò cừu, cuốn đi thị vệ trung thành theo từ Mạc Bắc tới, Lý tiểu thiên tướng về Mạc Bắc để báo cáo công việc, những người nô bộc chân thật chu đáo, còn có quan viên ở trạm dịch mất tích mất dạng. Trong sự kinh hoàng không biết làm thế nào, Hồng Oanh nắm chặt kéo tay cô ta, trôi nổi trong nước lũ, ôm lấy xà nhà mà khóc gọi: “Tiểu thư, đừng sợ! Chúng ta sẽ không sao đâu...”

Lời chưa nói xong, xà nhà không chịu được sự tấn công của nước, bỗng nhiên đổ sập xuống, trần nhà đập vào đầu cô, kêu mà cũng không kêu lên được, liền chìm nghỉm xuống nước.

Bàn tay đang nắm chặt của Hồng Oanh cuối cùng cũng lỏng ra.

Cô không kịp gào lên, bị nước lũ cuốn đi.

Nhờ vào kỹ thuật bơi không thuần thục và vận may trời cho, cô liền ôm lấy một cái cột đúng lúc nó trôi qua, trồi lên ngụp xuống không biết bao lần và sống sót. Chân bị thương, tay bị thương, đầu óc trong lúc trôi nổi cũng không biết bị cái gì đập vào, cũng bị thương. Trí nhớ hỗn độn mơ hồ lung tung, một lúc rất lâu sau, cô sống sót giống như một người mất trí nhớ vậy, không biết phải làm gì, không biết phải đi đến chỗ nào. Trên đường nạn dân hỗn loạn, một cô gái trẻ xinh đẹp một mình trên đường, nguy hiểm bốn phía, cô cũng mất đi tất cả những gì có thể chứng minh thân phận mình, rồi trở thành lưu manh, áo quần rách nát, học bừa mọi người ăn cỏ, vỏ cây, bộ dạng như một ăn xin vậy. May mà có một đại nương “tốt bụng” chọn cô, tắm rửa sạch sẽ, trị khỏi mấy vết thương, truyền tay đem đi bán.

Kỳ Vương phủ thấy cô nương xinh đẹp này lọt vào mắt, bèn ra giá thấp mua lấy cô, mời thái y khám bệnh cho thuốc, chữa khỏi vết thương.

Liễu Tích Âm trong phủ, sau khi được thái y chữa khỏi vết thương, trí nhớ hỗn loạn cũng bắt đầu hồi phục.

Một thiên kim quan phủ bị bán thành nữ tỳ.

Rõ ràng là làm mất thể diện mười tám đời tổ tông.

Liễu Tích Âm sau khi ý thức được tình thế của mình, lo sợ đến mặt đỏ lên, cô chỉ sợ bị người khác biết, không muốn nói chuyện, giả vờ ngốc nghếch ngớ ngẩn, nghĩ tìm một cơ hội riêng chứng minh thân phận, để Kỳ Vương sai người đưa cô về.

Rất nhanh, cô nhạy cảm phát hiện ra tình thế của mình có gì đó không đúng.

Trong viện có tất cả năm tiểu cô nương, đều rất xinh đẹp. Cửa bị khóa kín, trông coi chặt chẽ, chỉ có vài người hầu câm bưng cơm nước đến cho bọn họ, Trong đó có một người hầu câm lần nào cũng nhìn cô thông cảm, hình như muốn nói gì đó.

Cô xem xét chắc tên hầu câm này không thể ra ngoài nói lung tung việc cô bị bán đi, bèn thừa lúc không ai chú ý, kéo hắn ta vào cầu khẩn: “Ta là cháu gái của Liễu tướng quân ở Gia Hưng quan, trên đường qua Giang Bắc, không cẩn thận rơi vào tình cảnh này, nhờ ngươi gửi cho ta một bức thư, báo với Kỳ Vương, để ông ta đưa ta trở về”.

Tên nô tài câm sau khi nghe xong, biểu hiện trên mặt giống như nhìn thấy ông trời mở mắt, tự nhiên lại vui mừng khôn xiết. Một lúc sau, lại lo lắng lắc đầu, ú ú ớ ớ ra hiệu một lúc lâu, còn sợ cô không hiểu, bèn há mồm ra, để cô nhìn lưỡi mình.

Liễu Tích Âm có biết chút ít về y thuật, nhìn ra những người câm này tất cả đều là những người bình thường bị người khác bắt uống thuốc độc khiến trở nên câm, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Tên hầu câm tiếp tục lắc đầu, sau đó làm đủ các loại cử chỉ như giết gà, bóp cổ, thấy cô không hiểu, sốt ruột vô cùng, sau khi nhìn Đông nhìn Tây, vẽ trên đất một người méo mó, mặc phục sức của Đông Hạ, bên cạnh vẽ một người Đại Tần bụng lớn đội vương quan, cùng nhau uống rượu vui vẻ.

Liễu Tích Âm đoán: “Kỳ Vương muốn làm ăn với Đông Hạ?”.

Tên hầu câm từ đầu gật đầu, sau lại lắc đầu, rồi lại vẽ một con dao trong tay người Đông Hạ, sau đó bên cạnh hai người đó vẽ thêm vài người Đại Tần nằm trên đất.

Liễu Tích Âm cuối cùng đã hiểu: “Kỳ Vương câu kết với Đông Hạ tạo phản?”.

Tên hầu câm liên tục gật đầu, hắn ta vốn dĩ là nông dân ở Mạc Bắc, sau khi thành Mạc Bắc bị phá chạy đến Giang Bắc, không thể sống nổi qua ngày, liền bán thân cho phủ Kỳ Vương, nhưng đen đủi lại bị làm cho câm, sống trong phủ để hầu hạ. Vì Kỳ Vương tương đối yên tâm với cái bọn câm một chữ không biết lại còn không nói được, có một vài việc không hề tránh né. Tên câm cực kỳ căm hận cái bọn gây hại cho nước cho dân, bèn nghĩ đủ mọi cách, biết được không ít tin mật, chỉ hận bản thân mình tàn tật, có mồm mà không nói được, ai mà nghe tên câm nói chứ? Mặc dù hắn ta mạo hiểm chạy trốn đi, không có bằng chứng, ai mà tin sự biểu đạt của hắn ta chứ?

Đông Hạ xâm lược, trước tiên phải qua ải Gia Hưng.

Người dân khổ cực, khói lửa chiếm thành, là cảnh tượng mà cả đời cả kiếp này hắn ta không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.

Cả Mạc Bắc đều biết, Diệp tướng quân là anh hùng.

Liễu tướng quân là cữu cữu ruột của Diệp tướng quân, Liễu cô nương là cháu gái ruột của Liễu tướng quân.

Tên hầu câm ôm tia hy vọng cuối cùng, liều chết thông báo.

Liễu Tích Âm bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám coi thường lơ là.

Ngày hôm sau, cô không giả ngốc nữa. Kéo cái chân bị thương, bước ra ngoài viện, cúi thấp mặt xuống, dò hỏi khắp nơi, nhưng chỉ thấy mấy cô gái đang thi nhau luyện tập lễ nghĩa, cử chỉ và ngôn ngữ. Liễu Tích Âm sống lâu ở biên giới, nên có nhiều dân tộc bên ngoài lui tới, liền nghe ra đây là lễ nghĩa và ngôn ngữ của Đông Hạ. Ma ma đang thấp giọng dạy dỗ: “Tập chăm chỉ vào, nếu được sủng ái, cả đời vinh hoa phú quý. Nếu không nghe lời, lấy gậy đánh chết ngay”.

Đông Hạ Vương háo sắc thành tính.

Những người con gái này đang làm gì chứ?

Tâm cam của Kỳ Vương, Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết.

Từng đợt lạnh buốt xương trào tới, Liễu Tích Âm quay người trốn vào trong phòng, ôm lấy cái chăn run lẩy bẩy.

Từ khi thành Mạc Bắc bị phá, nhà cửa bị phá nát, cô lần đầu tiên sợ hãi đến như thế.

“A Chiêu, em không bao giờ tùy tiện nữa, mau đến cứu em đi”.

“A Chiêu, em không bao giờ gây chuyện nữa, đến cứu em đi”.

“A Chiêu, em sai rồi, cầu xin chị...”

Liễu Tích Âm khóc không thành tiếng, cô độc trong phòng, không hề có hồi âm.

Kỳ Vương đến người hầu hạ cũng hạ độc thành câm, nếu biết được thân phận nhạy cảm của cô là cháu gái của Liễu tướng quân, có thể bỏ qua cho cô sao? Nếu chạy trốn, vương phủ thị vệ nghiêm ngặt, chỉ dựa vào cái công phu mèo con của mình liệu có thể chạy được bao xa chứ?

Âm mưu của Kỳ Vương rốt cuộc là gì chứ?

Ông ta làm thế nào để phá vỡ được cửa thành kiên cố của ải Gia Hưng chứ?

Chiến lược của Đông Hạ là gì chứ? Có kế hoạch gì? Có sơ hở nào có thể lợi dụng không?

Sau khi khóc xong, Liễu Tích Âm càng nghĩ càng sợ hãi.

Cô sống lâu ở biên ải, biết rất rõ sự hung ác giảo quyệt của Đông Hạ. Bọn họ ai ai cũng là chiến sĩ giỏi ở trên lưng ngựa, quân địch từ bên ngoài xâm lược đã khiến người khác thấy khó đối phó. Nếu câu kết trong ngoài với Kỳ Vương, tấn công mạnh mẽ, ải Gia Hưng không hề đề phòng chắc chắn sẽ bị rơi vào khổ chiến. Thúc phụ là tướng trấn thành, sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ải Gia Hưng bị mất, chắc chắn sẽ nguy hại cho Đại Tần, chiến sự kéo dài, đại tướng quân thống lĩnh binh mã thiên hạ có thể không để ý sao?

Diệp Chiêu có thể lại một lần nữa mặc áo giáp xuất chinh không?

A Chiêu sẽ lại lần nữa rơi vào nguy hiểm sao?

Hùng ưng cất cánh, bầu trời bừng lên ánh bình minh, chính là lúc ra quyết định.

Khi tên hầu câm xuất hiện một lần nữa, tay cầm một cái lá xanh, cúi rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng, thể hiện tâm ý của hắn ta.

Cửa lớn của viện dần dần mở ra, Kỳ Vương và sứ giả Đông Hạ dưới sự hộ tống của thị vệ, từ từ bước tới.

Trong lúc nguy cấp, Liễu Tích Âm tìm không ra vật gì có thể chứng minh thân phận mình, cũng không có bút, đành phải lấy tấm khăn tay cũ kỹ luôn mang bên người, nhanh chóng viết một bức thư máu, dặn dò: “Bọn chúng giám sát ta rất nghiêm ngặt, e là rất khó chạy trốn. Ngươi tìm cơ hội trốn đi, mang tấm khăn này đến phủ Quận Vương ở Thượng Kinh. Quận Vương phủ ở chính giữa phố Tây, trên cửa có hai con sư tử đá, con sư tử mẹ ôm hai con sư tử nhỏ, rất dễ nhận ra. Sau đó đưa chiếc khăn này cho Diệp tướng quân, cô ấy nhìn thấy xong nhất định sẽ tin ngươi, còn về ta... ta...”.

Cô đã có câu trả lời rồi.

Tên hầu câm tiện tay nhét chiếc khăn vào mồm ngậm lấy, rồi cúi đầu lui ra.

Liễu Tích Âm chỉnh sửa lại nhan sắc, diễm lệ vô cùng, từ từ bước về Kỳ Vương, khóe miệng còn nở ra nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt thể hiện một vẻ vô cùng sùng bái cảm kích, cô cúi người hành lễ, dịu dàng nói: “Dân nữ gặp phải đại nạn, xin tạ ơn cứu mạng của Kỳ Vương”.

Thiên hạ lại có một mỹ nhân như thế.

Sứ giả Đông Hạ nhìn đến nỗi mắt như bị đóng băng, hít một hơi, làm sao có thể tin được trên đời có một thứ như thế này chứ.

Biết Kỳ Vương không trọng sắc đẹp, lại thấy sắc đẹp của cô đáng nể, bèn chần chừ khá lâu rồi hỏi: “Tiểu cô nương tên gì? Nhà ở đâu? Ngẩng đầu xem nào”.

Liễu Tích Âm ung dung ngẩng đầu lên, trong giọng nói dịu dàng có mang sự dứt khoát: “Dân nữ họ Diệp, tên Liễu Nhi, là một vũ cơ”.

Kỳ vương: “Múa xem nào!”.

Liễu Tích Âm nhẹ bước di chuyển, đưa cánh tay, chậm rãi múa.

Dương Liễu eo nhỏ, e thẹn rụt rè, sắc đẹp hơn người.

Ánh mắt chan chứa tình, nước hồ gợn sóng, câu hồn đoạt phách.

Đông Hạ thịnh yến, Kỳ Vương hiến mỹ nhân.

Vu cơ Diệp Thị, tư thế dung mạo tuyệt thế, vừa múa đã khuynh thành, múa lần nữa thì khuynh quốc.

Đông Hạ Vương như có được bảo bối, yêu chiều nhất lục cung.

Một con rắn độc đẹp nhất, dịu dàng bơi về phía chân kẻ địch.

Âm thầm chờ đợi trong bóng tối, chờ đợi một cơ hội tốt để lộ ra nanh độc.