Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 52: Ham muốn bừng bừng




Mưa cứ rơi mãi không thôi. Liên tiếp bảy tám ngày, vẫn không có dấu hiệu tạnh. Năm nay thu hoạch e là không nhiều lắm, quốc khố trống rỗng, người người nhà nhà đều phải tiết kiệm lương thực. Tây Nam thu thập tân binh, Xuyên Nam gặp bão tuyết, đâu đâu cũng thiếu thốn lương thực tiền bạc. Vì thế giá gạo rau lại dần dần tăng lên, gạo trắng từ hai mươi đồng tăng lên bốn mươi đồng một đấu, đến loại ngũ cốc mà dân thường hay ăn cũng tăng lên năm đồng.

Hoàng thượng phải làm minh quân, cùng với Hoàng hậu thắt lưng buộc bụng. Quý tộc hoàng thân và quan viên triều đình đều phải thực hành tiết kiệm. Tuy ăn uống không coi là khổ nhưng cũng không dám xa xỉ quá mức. Mười lượng bạc ăn một bữa trước đây giờ chỉ còn tám lượng, muốn lấy hai người thiếp nhưng cuối cùng chỉ lấy một, trong nhà nuôi hai mươi người hát múa cũng cắt giảm đi năm người, những chiếc trâm vàng mới làm của vợ cũng bỏ đi hai viên ngọc, triều phục nếu có chỗ rách nhỏ thì cũng vá vào, thể hiện tinh thần đồng cam cộng khổ với Hoàng thượng.

Phủ Nam Bình Quận Vương không phải ngoại lệ.

Nói về bản lĩnh ăn uống kham khổ trong tất cả văn võ bá quan trong triều, thì Tuyên Võ Hầu là người đứng đầu. Cô ấy hành quân nhiều năm, nhiều lần bị bao vây, ngủ trên đất đầy tuyết, ăn quen thức ăn của lợn, ngoài việc không tiếc tiền mua vũ khí ra thì hầu như không tìm ra bất kỳ sở thích xa xỉ nào. Hạ Ngọc Cẩn tuy ăn chơi quen rồi, nhưng sinh ra vốn đã thông minh, những việc chơi bời ngoài chính sự ra đều học tinh thông triệt để. Ngoài tuyệt kỹ nghe tiếng xúc xắc ra, thì đấu gà chơi dế cậu ta đều thuộc dạng cao thủ thắng nhiều thua ít. Hơn nữa, lại biết đánh giá về đồ cổ, tinh thông các chiêu lừa đảo trên thị trường, không quá câu nệ cầu kỳ, vì thế hiếm khi có người lợi dụng được cậu ta. Chỉ cần không gặp phải một người nào đặc biệt xuất chúng biểu diễn tài nghệ, thì cũng có thể cách dăm ba bữa lại mời bọn bạn ăn chơi ra ngoài uống rượu, xem kịch. Nếu lấy thân phận của cậu ta ra để so sánh với những anh chàng phá gia chi tử khác thì chi phí thực ra không đáng bao nhiêu.

Vì thế cậu ta thấy gần đây giá rượu thịt tăng hơi vô độ.

Gà quay cơm rượu của Hạnh Hoa Lâu đắt hơn bình thường những ba mươi đồng, rau xào đắt hơn mười hai đồng, rượu thượng hạng đắt hơn những năm mươi đồng. Tuy cậu ta không thiếu vài đồng bạc lẻ, mỗi lần ăn uống đều vui vẻ, tiền thưởng còn nhiều hơn tiền rượu thịt, nhưng không có nghĩa là thích bị người khác lợi dụng. Hơn nữa lại thêm mấy ngày nay, cô em họ Tích Âm ban đêm sợ bóng tối, yếu ớt nhát gan, Diệp Chiêu đều kiên trì ở cùng cô ấy, khiến cậu ta một mình ngủ trong phòng trống, không biết lúc nào mới có thể đạt được ý nguyện hạ gục. Toàn thân đều bốc lửa, lại không nỡ mang tinh thần hừng hực khó khăn lắm mới tích lũy được ấy lãng phí vào người khác. Nghĩ trước nghĩ sau, tức giận bùng lên, cậu ta gọi ngay ông chủ quán ra, đập bàn mượn cớ trút giận: “Gan của ngươi giờ to quá rồi, ngày nào cũng lừa người ngoài còn chưa đủ, đến ông đây mà cũng dám lừa à?”.

“Tiểu nhân lừa ai cũng không dám lừa Tuần thành ngự sử đại nhân ạ”. Ông chủ Hà của Hạnh Hoa Lâu run rẩy, lớp mỡ trên khuôn mặt béo núc rung rinh, nhăn nhó nói: “Nghe nói đường ngập, lương thực ở bên ngoài không chuyển tới được, mọi người đều nói sẽ có lũ lụt lớn, tranh nhau mua đồ, giá cả mới tăng vọt như thế. Tiền vốn đã cao rồi, tiểu nhân làm ăn khó khăn, chỉ có thể tăng giá, mong Quận Vương độ lượng, đừng gây khó khăn. Hay là tôi gọi cô nương Nguyệt Nha mới đến ra để chuyên hát cho người giải khuây ạ?”.

Hạ Ngọc Cẩn liếc nhìn trời xám xịt ảm đạm ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm chán nản, chẳng có hứng thú gì với Liễu Nha cô nương hay Nguyệt Nha cô nương mới đến cả, cau mày nói: “Triều đình không phải hạ chỉ làm dịu lời đồn sao?”.

“Hạ chỉ rồi hạ chỉ rồi, qua đợt này giá cả lại bình ổn thôi…”. Ông chủ Hà nhếch nhếch khóe miệng. Bên ngoài nói có người nhìn thấy tận mắt tận mũi mấy tỉnh lớn sản xuất lương thực hai tháng nay mưa rất lớn, lương thực tám phần thu hoạch không cao, không chừng lại giống như lúc Thái tổ gia nhiếp chính, liên tiếp ba năm hỏa hoạn, thảm kịch người ăn người cũng có. Kinh thành dưới chân thiên tử, càng chịu kiểm soát, nên việc tranh cướp lương thực từ tỉnh ngoài càng thêm quyết liệt. Ông ta tranh thủ bây giờ còn mua kịp, lấy thêm vài túi lương thực, đề phòng bất trắc cũng tốt.

Hạ Ngọc Cẩn chán nản xua tay nói: “Người ta nói thế nào thì mình cũng nói thế đấy, đều hỏng bét mọi việc…”.

Ảnh hưởng của thiên tai cũng không lâu lắm, ăn xin và nạn dân đều không thấy, chắc là không xảy ra vấn đề gì?

Nếu thực sự xảy ra đại nạn, cậu ta là đứa cháu ăn chơi nổi tiếng dưới mắt của con chồn lông vàng, chắc chắn sẽ bị tóm cùng tiết kiệm như thế. Anh trai bận rộn khắp nơi kiếm tiền để giảm bớt hậu quả thiên tai, tính tình vốn dĩ đã phiền muộn nay trở nên càng thêm hung hãn, lại không nỡ mắng vương phi hiền hậu, hễ động một cái là kéo cậu ta ra mắng một trận trút giận, lại cướp tiền của cậu ta đi cứu nạn dân. Sau đó các quán rượu lầu xanh cũng khó làm ăn, mấy ông chủ thừa cơ bán một loạt mấy cô kỹ nữ đi, lại mua một vài cô nương mới có tố chất ở trong nạn dân về. Vài năm sau là có mấy cô nương ca hát mới tinh để xem rồi. Hạ Ngọc Cẩn chán chường đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, phân tích thời cuộc, lo cho nước cho dân…

Đáng tiếc là việc triều đình, không tới lượt cậu ta can dự, lo lắng cũng chỉ là vô ích.

Thôi vậy, cậu ta chỉ cần theo sát lão Đầu Dê chăm chỉ làm việc là được rồi. Cùng lắm là đến lúc đấy, không ra ngoài nữa. Trốn ở trong nhà giả vờ chăm chỉ, sau đó gọi Huyên Nhi hát vài bài, gọi My Nương múa vài điệu, coi vợ là bạn rượu để cùng uống với mình vài chén rượu.

Còn những việc khác, quan tâm nhiều làm gì chứ?

Ông chủ Hà thấy Hạ Ngọc Cẩn nghĩ thông rồi, rất vui mừng chủ động gọi cô nương Nguyệt Nha lên, hát cho mọi người nghe mấy bài hát về màu sắc mùa xuân. Nghe thế lửa trong lòng cậu ta càng thêm nồng đượm, tức giận nghiền nát mấy hạt lạc, giống như đang cắn da của Diệp Chiêu vậy.

Hôm nay mấy người cùng ăn chơi đều là con cháu nhà thế gia, thân phận đều không thấp kém. Có thứ tử của nhà Thái phó, có cháu của Lang trung, có em trai họ của Trung thư lệnh v.v…, đều là những tay chơi bời, nhân vật phong lưu có tiếng ở kinh thành. Bọn họ vừa liếc mắt lướt qua bộ ngực của Nguyệt Nha cô nương, vừa liếc mặt của Quận Vương, vừa thi nhau nói an ủi cậu ta, vừa nhìn xung quanh khắp phố phường, xem có cô vợ hay đại cô nương xinh đẹp nào đi mua phấn son ngang qua không.

Mọi người mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, đàm luận người đẹp của mọi nhà, kể chuyện cười về chuyện giường chiếu, nói rất hứng thú, uống hết chai rượu này đến rượu khác. Trong lúc ngà ngà say, bỗng nhìn thấy trong mưa, một chiếc quạt màu tím và một chiếc ô màu xanh từ từ đi tới. Dưới chiếc ô là một bóng người duyên dáng, đặc biệt là mỹ nhân dưới chiếc ô màu tím. Tuy nhìn dưới làn mưa khoảng cách lại hơi xa nên không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng tư thế nho nhã, tác phong quyến rũ, đã đủ để khiến mắt người khác sáng lên. Đợi đi đến gần, càng thấy trời đất đang mờ dần đi vẻ quyến rũ.

Mấy tên chơi bời trong nháy mắt tỉnh lại ngay, ai ai cũng muốn động tay động chân, muốn thử ngay lập tức.

“Chỉ nhìn đôi mắt, đã đẹp hơn bảy người thiếp của tôi cộng lại rồi”.

“Tôi đi trêu cô ta vài câu, hỏi xem là cô nương nhà nào, để đến nhà xin cưới”.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ cần có thể nói với cô ấy vài câu, vuốt vuốt bàn tay, dù chết cũng không oán trách”.

“Trần huynh thật là chân tính quá nhỉ”.

“Đồ béo chết tiệt này, ta lên trước, đừng có tranh giành!”.

“Đừng tranh nhau nữa” Hạ Ngọc Cẩn nhìn rõ người đó, nhớ lại mối nhục bị mọi người cười nhạo nhiều ngày trên du thuyền lần trước, đắc ý nói: “Đấy là em họ của Diệp Chiêu, đang ở nhà ta.”

“Em họ của Diệp Chiêu?”. Mấy tên đó hết nhìn người này lại nhìn sang người kia. Nhớ tới sự hung hãn của Diệp Chiêu, lại nhìn nhìn sự dịu dàng của người đẹp, bỗng thấy roi sắt quanh người, tuy gan to bằng trời, nhưng cũng không dám trêu ghẹo.

Hà Ngọc Cẩn khoe khoang: “Đẹp phải không? Khi ở gần ta nhìn qua rồi, làn da đó dúng thật là mềm mại, non tơ”.

Tiếng nuốt nước bọt ừng ực của lũ sói hiếu sắc.

Hạ Ngọc Cẩn trêu tức: “Cô ấy là cháu gái của Liễu tướng quân. Lần này về kinh thành, là muốn vợ ta tìm cho cô ấy một chỗ tốt để gả. Ai da, một cô nương tốt như thế, thật không biết nên gả cho nhà nào đây”.

“Lần trước không phải anh nói bức họa nữ sĩ của Trương Hoàng Dần đẹp sao? Tí nữa tôi lấy đem tặng anh!”.

“Chỉ dựa vào nghĩa khí giang hồ và nhân phẩm cao thượng của Quận Vương gia, sau này có phải vào núi dao biển lửa, cứ tự nhiên sai bảo ạ!”.

“Em họ của con trai của cô cô tôi được coi là quận chủ, chúng ta nên đã thân càng thêm thân”.

“Vì cô ấy, mấy người đẹp đầy nhà của tôi đều không cần nữa! Từ giờ một lòng một dạ vì cô ấy, mong là được toại nguyện!”.

“Huynh đệ à…”.

“Đại ca à…”.

“Người thân à…”.

“Cậu là bác ruột của tôi đấy…”.

Cái cảm giác một nhà có con gái trăm nhà cầu khẩn thật là sung sướng.

Nhìn bọn bạn thi nhau lấy lòng, thi nhau nịnh nọt, Hạ Ngọc Cẩn nhắm hờ mắt, cười đến nỗi đuôi cũng sắp dựng lên rồi.

Không ngờ, bọn bạn còn chưa kịp ra tay, đã có vài tên không biết điều chạy tới, vây lấy Liễu Tích Âm, biểu hiện dâm tiện vô độ. Không những nói năng hỗn xược mà còn định động tay động chân sàm sỡ. Mỹ nhân Tích Âm bị đẩy lùi dần dần vào góc tường, hai mắt ngấn lệ, run rẩy, giống như cây liễu yếu ớt bên hồ bị gió lạnh áp bức vậy. A hoàn của Tích Âm vội vàng lên trước ngăn lại, nhưng lại bị một tên hung hãn đi đầu đẩy mạnh, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Mấy tên ăn chơi trong Hạnh Hoa Lâu thấy mấy tên hạ lưu cũng dám ra tay giành trước, tức đến nỗi mắt đỏ lên, cũng không để ý đối phương to cao vạm vỡ, hùng hổ lao xuống dưới lầu.

“Mấy tên khốn từ đâu tới?!” Cháu của Từ Trung lang hò hét.

“Tiểu cô nương! Tôi đến cứu cô đây!”. Con trai của Trương Lang trung rút từ bên hông ra một thanh bảo kiếm khảm ngọc, hừng hực khí thế hét lên.

“Giữa ban ngày ban mặt, trêu ghẹo con gái nhà lành, còn có vương pháp không?!” Con trai của thị lang Bộ Hình phẫn nộ tức giận.

“Rầm rầm…” là âm thanh do tên Trần béo chạy quá nhanh, không cẩn thận giẫm lên vạt áo, rồi lăn một vòng từ trên cầu thang xuống.

Tuy phong tục Đại Tần cởi mở, yêu cầu với việc con gái đi lại không gắt gao, nhưng trên phố mà lôi lôi kéo kéo nhiều người đàn ông như thế, cũng lưu lại danh tiếng không hay, không thuận lợi cho việc hôn sự.

Hà Ngọc Cẩn thấy tình hình không ổn, sợ làm ảnh hưởng đến danh dự của đối phương, vội vàng lao ra. Tuy cậu ta và Liễu Tích Âm chả thân thiết gì, nhưng xét về vài khía cạnh, cũng thấy đối phương tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn đáng thương, khiến người khác không thể không có ấn tượng tốt, làm sao lại để bị mấy tên khốn này hủy hoại được chứ? Hơn nữa cô ấy lại là em họ của vợ mình, nhỡ xảy ra chuyện gì, cho dù Diệp Chiêu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn là buồn phiền. Với tính cách hung bạo của cô ấy, nói không chừng bỏ qua tình tiết nặng nhẹ, đánh gãy hai chân hoặc ba chân của mấy tên không biết điều này chưa biết chừng.

May mà, mấy tên ăn chơi chỉ đắm chìm trong tửu sắc, thể chất cũng không tốt lắm, tốc độ chạy cũng chậm rì rì.

Hạ Ngọc Cẩn vì cơ thể không tốt, nhờ phúc mà sống sót, cho dù phong lưu cũng khá mờ nhạt, lại thêm gần đây không gây ra rắc rối gì, ở nhà chăm chỉ học hành khổ luyện, khiến thân thủ nhanh nhẹn không ít. Cậu ta dặn dò Dế Mèn vài câu, sau đó nhanh chóng tách đám người đang xem vây quanh, tức giận để lại vài câu nói cay độc: “Có muốn biết chị họ của cô ta là ai không? Nếu làm Diêm Vương sống bực mình, các người tự mình xem nên làm thế nào đi”.

Diệp Chiêu giết người như điên, hung danh nổi như cồn.

Bọn lưu manh nghe tên, cũng phải do dự ít nhiều.

Hạ Ngọc Cẩn thừa cơ vọt lên trước mặt, vội vàng chạy lên trước mặt mấy tên lưu manh, thấy đối phương tên nào cũng cao lớn, nuốt nước miếng, vênh mặt lên nói:

“Tuần thành ngự sử ở đây, bọn lưu manh các ngươi! Có nhớ đại lao của Kinh Triệu Doãn không?”.

Liễu Tích Âm trong mắt bừng sáng lên, nói với cậu ta: “Quận Vương cứu muội!”.

Khuôn mặt xinh đẹp, Quận Vương và Tuần thành ngự sử, hai thân phận đối nghịch trên cùng một con người, lại lấy người vợ khủng bố nhất.

Chỉ cần ở kinh thành hai ngày, không ai không biết đến Hạ Ngọc Cẩn.

Bọn lưu manh tuy làm loạn có phần không biết điều, nhưng không phải là lũ muốn sắc mà không cần mạng. Nhìn ra xa thấy có tiểu thư đem theo bọn quan binh của tuần tra viện chạy tới, nhân lúc đối phương còn chưa biết tên họ của mình, vội vàng cúi đầu chạy mất. Chớp mắt đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

Hạ Ngọc Cẩn thấy váy áo của Liễu Tích Âm vẫn còn nghiêm chỉnh, không bị xây xát gì, danh tiếng vẫn chưa bị tổn hại, liền thở phào một cái, nghiêm mặt lại trách mắng nói: “Cô là con gái, sao lại không mang vài người theo, cứ như thế mà đi ra ngoài à?”.

Liễu Tích Âm đỏ mặt, cúi đầu xuống, ngại ngùng giải thích: “Sắp đến sinh nhật của tướng quân, tôi muốn âm thầm mua cho chị ấy một món quà. Trước đây ở Mạc Bắc, tôi đều thế này ra ngoài, dựa vào tiếng của bác, cũng không có ai dám bắt nạt. Không ngờ sau khi đến kinh thành, chỉ nghĩ là ra ngoài một lúc, ai ngờ lại…”.

Hạ Ngọc Cẩn nhấn mạnh ngữ điệu nói: “Mạc Bắc là Mạc Bắc, kinh thành là kinh thành”. Thân phận bọn lưu manh cũng khác nhau.

“Quận Vương dạy rất phải”. Giọng nói của Liễu Tích Âm yếu ớt nhẹ nhàng, giống như con chim đang kinh hãi.

Hạ Ngọc Cẩn thấy mình có thể hơi hung quá, ngại ngùng vuốt vuốt mũi, thay đổi giọng điệu nói: “Lần sau ra ngoài thì bảo bọn thị vệ và bà vú đi theo”.

“Vâng”. Giọng của Liễu Tích Âm càng nhỏ, hình như rất xấu hổ.

Bọn ăn chơi trên Hạnh Hoa Lâu, thấy Hạ Ngọc Cẩn hành xử như thế, cũng xét đoán chỉ cần không chọc giận mỹ nhân, thì Diêm Vương sống cũng không vì chuyện nhỏ này mà tức giận, bèn vội vàng lao tới lấy lòng. Cả lũ chạy nhanh đến nói: “Cái lũ chó chết, tự nhiên lại xúc phạm tới người đẹp, thật là đáng ghét vô cùng, vô cùng đáng ghét”. Theo sau là một tên khá thông minh, vội vàng giới thiệu bản thân: “Cô nương đừng sợ, chú tôi là Thượng thư Bộ Hình, nhất định sẽ bảo ông ấy tóm hết lũ khốn đó cho vào đại lao, để tránh làm hại dân lành”. Con trai của Trương Lang trung cũng không chịu thua kém: “Gần đây lề lối xã hội ngày càng đi xuống, tí nữa tôi sẽ bảo mẫu thân vào cung nói việc này với cô mẫu Dung Phi, để Thánh thượng hạ chỉ, chỉnh đốn lại trật tự xã hội”.

Tên béo họ Trần chạy chậm từ dưới cầu thang đứng dậy, không để ý đến đầu gối đau nhức liền chạy lại, bước chân vẫn chậm chạp thế, thấy mọi người sắp nói xong lời hay ý đẹp, sợ không lấy lòng được người đẹp, vội vàng hét lên: “Cô nương, tôi là con trai độc nhất của Trần Đình Úy, vô cùng giàu có, tuổi mới mười tám, chưa lấy vợ, cơ thể khỏe mạnh, không bệnh tật gì!”.

Hạ Ngọc Cẩn tức không thể lôi mấy bọn vô tài này từng đứa từng đứa ra đánh chết. Lại lo lắng em họ Diệp Chiêu bị dọa sợ, trước tiên muốn an ủi vài câu, rồi đợi sau này tính sau. Quay đầu lại đôi mắt trong như làn nước mùa thu, đang nhìn mình chăm chú. Đôi mắt của cô ấy sùng bái như thế, yêu thương như thế, hình như nhìn thấy người đàn ông lợi hại nhất thiên hạ, một anh hùng vĩ đại nhất.