Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 3




Editor: Trà Xanh

Triệu Thừa Hoằng cưỡi một con ngựa to cao, đợi Tiêu Mạch Mạch đi ra và cùng nhau đi. Tiêu Mạch Mạch cuối cùng cũng bước ra, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, lập tức bật khóc gây náo loạn.

“Nếu Liễu tỷ tỷ không đi, chúng ta đi làm gì? Ta không muốn! Liễu tỷ tỷ cũng phải đi!”

“Nàng không biết cưỡi ngựa, không biết bắn tên, đi cũng không chơi được gì.”

“Ta sẽ dạy nàng! Liễu tỷ tỷ cần phải đi!” Tiêu Mạch Mạch khóc thút thít liên tục.

Hừm…… Triệu Thừa Hoằng hối hận vì sự vô tri của mình, tại sao hắn không nghĩ đến điều này? Tại sao hắn không nghĩ đến chuyện dạy nàng?!!!

Dáng người anh dũng và những động tác rất ngầu của hắn chắc chắn sẽ khiến nàng bội phục, sẵn sàng phát huy hết khả năng của mình!

Nghĩ đến đây, Triệu tướng quân cảm thấy mình đã đến đỉnh cao của cuộc đời, khẽ quát, “Khóc cái gì, kêu nàng ra là được rồi. Phúc bá, gọi phu nhân ra đây để cùng đi tới thượng uyển.”

Phúc bá đi rồi quay lại: Phu nhân không đi.

Triệu Thừa Hoằng cau mày, nàng hiếm khi từ chối dứt khoát như vậy, “Đi thỉnh lần nữa, thỉnh không được thì tự sát tại chỗ, đừng trở lại.”

Phúc bá hết lòng phục vụ Triệu gia, phút cuối cùng chết như vậy là do quá mệt. Vì thanh danh cả một đời của mình, cuối cùng Phúc bá cũng mời được Liễu Thục.

Triệu Thừa Hoằng chờ rồi chờ, chờ đến nỗi mất hết kiên nhẫn, Liễu Thục vừa đi ra đã thấy hắn xụ mặt nói, “Mau lên, lên xe!”

Liễu Thục muốn xoay người trở về, nghĩ đến tính cách dịu dàng uyển chuyển của mình, đành phải nhấc chân lên xe. Tiêu Mạch Mạch đưa tay kéo nàng, cười hì hì, “Mau lên, mau lên ~ ta muốn đi chơi với tỷ tỷ!”

Liễu Thục nặn ra một nụ cười dịu dàng, suốt đoạn đường yên lặng và ít lời, vẻ mặt ảm đạm.

Đến thượng uyển mất nửa canh giờ chạy xe, Tiêu Mạch Mạch ngồi không thoải mái, khóc lóc suốt dọc đường. Triệu Thừa Hoằng nghe rất khó chịu, quát lớn bảo nàng câm miệng.

Liễu Thục vừa dỗ Tiêu Mạch Mạch vừa nói với bên ngoài, “Triệu tướng quân không muốn nghe thì cứ đi trước, ngựa tốt như vậy thì nên chạy.”

Tức phụ nói đúng, Triệu Thừa Hoằng giơ roi giục ngựa chạy thẳng đến thượng uyển.

Liễu Thục: “……”

Triệu Thừa Hoằng tới thượng uyển thì gặp Thập Nhị vương gia, hai người cùng khịt mũi, từng người đi làm ấm cơ thể.

Triệu tướng quân làm ấm cơ thể khá vui vẻ, đơn giản là bắt đầu chơi. Khi Liễu Thục tới, không thấy Triệu Thừa Hoằng mà gặp Thập Nhị vương gia đang đi dạo.

Thập Nhị vương gia nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Liễu Thục, tức giận hỏi, “Triệu cẩu lại chọc nàng giận?!”

Tiêu Mạch Mạch chăm chỉ học hỏi, “Triệu cẩu là ai?”

Liễu Thục nhất thời nghẹn lời, hai đối thủ nói xấu nhau là rất bình thường, nhưng không biết giải thích thế nào, nàng đột nhiên nhanh trí, nói, “E hèm…… Đó là nhũ danh của Triệu tướng quân……” Nói xong có chút hối hận, lỡ như Tiêu Mạch Mạch thật sự gọi tên đó thì phải làm sao?

“Triệu cẩu, Triệu cẩu……” Tiêu Mạch Mạch đã bắt đầu luyện tập, “Thực sự thú vị ~”

Liễu Thục: “……”

Thập Nhị vương gia ngửa mặt cười to, vui vẻ hướng dẫn giọng điệu cho Tiêu Mạch Mạch, bảo nàng kêu vài lần bằng cả bốn âm sắc, nghe “Triệu cẩu” bằng nhiều ngữ điệu khác nhau càng thêm thú vị.

Liễu Thục lại dấu ba chấm lần nữa.

Tiêu Mạch Mạch lẽ ra có thể dũng cảm che giấu, nhưng sự cực khổ khi mang thai còn mạnh hơn, nàng cũng phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng canh cánh trong lòng chuyện Liễu Thục không được dạy cưỡi ngựa bắn tên, Thập Nhị vương gia tận tâm dạy nàng hai chữ Triệu cẩu, vì mối quan hệ từ bé của hắn với Liễu Thục, càng vì mối quan hệ với Triệu cẩu, Tiêu Mạch Mạch chủ động dạy Liễu Thục cưỡi ngựa bắn tên.

Liễu Thục đã được dạy nữ huấn dành cho Liễu thị, sao có thể làm chuyện này?

Khi nàng bước lên ngựa thì cảm nhận được sự uy phong lẫm liệt, giơ roi thì cảm giác bay lượn, ngay lập tức vất nữ huấn dành cho Liễu thị lên chín tầng mây.

Thập Nhị vương gia định để hai người cưỡi chung một con, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế cách đó không xa, đành phải xuống đất hỗ trợ.

Triệu Thừa Hoằng chơi vui nên quên hết tất cả, cho đến khi Phúc bá đến nói chuyện với hắn. Hắn vừa lắng tai nghe vừa tháo dây đeo cổ tay, mắt quét qua hai người trên trường đua ngựa, đôi mắt có thể phóng hỏa.

Hắn leo lên ngựa, lao tới như một mũi tên, chuẩn bị đâm chết Thập Nhị vương gia. Thập Nhị vương gia là hoàng thân quốc thích, có chút phúc khí, linh hoạt tránh được một đòn trí mạng.

Thập Nhị vương gia chửi ầm lên: “Triệu cẩu!!! Ngươi dám ám sát hoàng thân!”

Triệu Thừa Hoằng thường xuyên gặp bất lợi khi bị mắng. Thập Nhị vương gia có thể đào mộ tổ tiên lên mắng, hoặc mắng tổ tiên mười tám đời. Triệu Thừa Hoằng không thể. Ngay cả một câu Tào cẩu cũng không thể mắng, uất ức đến cùng cực.

Không thể mắng họ Tào, mắng cơ thiếp của hắn thì hắn không quản. Thập Nhị vương gia có da mặt dày vô địch thiên hạ, bị mắng còn cười hì hì, “Ngươi thích người trong phủ của ta à? Sao không nói sớm, ta cũng thích người trong phủ của ngươi. Như thế này có được không, đổi mười tám người trong phủ của ta với một người trong phủ của ngươi? Dù sao ta cũng chán rồi, như vậy hai ta đều có thể hưởng thụ sự mới mẻ!”

Hoàng đế chỉ vào chân của Thập Nhị vương gia cảnh cáo, Thập Nhị vương gia đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở chân.

Triệu Thừa Hoằng vốn đang nóng nảy, nghe thấy hắn coi thường ái thê của mình, tức giận đến mức lao đến đánh hắn. Miệng còn mắng, “Ngươi con mẹ nó còn là người sao! Chết đi cho lão tử, chết đi cho lão tử……”

Thập Nhị vương gia mồm mép nhưng kỹ xảo đánh nhau không bằng Triệu tướng quân, bị đập cho một trận, nằm sấp dưới đất không dậy nổi.

Thị vệ bên cạnh định ngăn cản nhưng bị hoàng đế ngăn lại, Triệu tướng quân tốt nhất là đánh hắn nằm liệt như vậy để khỏi bị mất mặt. Hoàng đế bình tĩnh ăn mỹ thực và uống rượu ngon.

Thập Nhị vương gia rên rỉ trên mặt đất, “Tam ca…… Hắn coi thường người trên……”

Hoàng đế: Coi thường rất tốt.

“Tam ca…… Hắn mắng mẹ của ta……”

Hoàng đế:…… Triệu tướng quân có thể động tay động chân, vì sao cần phải nói chuyện? Làm hoàng đế thật khó!

Triệu Thừa Hoằng tiếp tục đấm một quyền, thượng uyển cuối cùng yên tĩnh lại.

Hoàng đế: Quả nhiên là cánh tay phải của trẫm, đã đoán được thánh ý.

Liễu Thục đã xuống ngựa và đến từ lâu, bọn họ đang chiến đấu quyết liệt, không thể chen vào để nói vài lời hòa giải. Cuối cùng cũng dừng lại, nàng nâng Thập Nhị vương gia dậy, nhẹ nhàng hỏi, “Tào Chính Tu? Đứng dậy được không?”

Thập Nhị vương gia gần như bất tỉnh, lúc này còn không quên đùa giỡn, “Gọi Chính Tu ca ca là dậy được liền……”

Liễu Thục buông lỏng tay, “Vậy ngài nằm đó đi.”

Thập Nhị vương gia rên rỉ, Liễu Thục mềm lòng nên duỗi tay kéo, nhưng một bàn tay khác ngăn cản nàng. Triệu Thừa Hoằng giống một con bò đang lên cơn, “Ở trước mặt ta còn lôi kéo kiểu gì?”

“Hắn bị thương.”

Triệu tướng quân chống nạnh, “Đúng, do ta làm.”

Liễu Thục không biết hắn tự hào cái gì, “Chàng đã thắng, để cho hắn dưỡng bệnh.”

Triệu Thừa Hoằng đã trút giận nên tâm tình rất tốt, “Hắn lo dưỡng bệnh, nàng đừng tham gia náo nhiệt. Lại đây, ta dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên nhé?”

Liễu Thục đỡ trán, huyệt Thái Dương nhảy lên, cẩu đồ vật không có mắt à? Không thấy bệ hạ chuẩn bị săn thú ở phía trước hay sao?