Tướng Quân Ngốc Nghếch Của Ta

Chương 14




Tác giả: Hoa Si Tả Cố Sự

Editor: Trà Xanh

Có lẽ do lần trước Thập Nhị nhắc tới, hoàng đế muốn chỉ hôn cho Liễu Úc.

Thập Nhị nghe tin hoàng đế xuống lệnh tứ hôn, hoảng hốt vào cung diện thánh, đi tới cửa Hạ công công kêu hắn từ từ, Liễu đại nhân đang trả lời.

Giọng nói của Liễu Úc luôn luôn nhẹ nhàng và kiên định, hắn nói, “Tấm lòng nhân hậu của bệ hạ có trời đất chứng giám. Nhưng thần đã thề, suốt đời không cưới, cả đời phục vụ đất nước, thỉnh bệ hạ thu lại mệnh lệnh đã ban ra.”

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, “Liễu khanh, không cần biết ngươi trở về vì điều gì. Cả đời này trẫm sẽ không phụ ngươi. Quân thần sau này sẽ không bao giờ có sự nghi ngờ.”

Liễu Úc nâng hai tay lên cao qua khỏi đỉnh đầu, quỳ sát đất thật sâu lạy một lạy, “Tạ ơn bệ hạ.”

Đây là muốn thành tiên đó, Thập Nhị cảm thấy mặt trời to trên bầu trời sẽ trục xuất hắn.

Thập Nhị chạy tới tướng quân phủ, nhờ Liễu Thục hỏi Liễu Úc ý nghĩ thực sự. Vài ngày sau, Liễu Thục trả lời, “Ca ca nói, nhân nghĩa lễ trí tín, hòa nhã, lịch sự, tiết kiệm, trung hiếu, dũng cảm và chính trực. Con đường tu hành của quân tử rất dài, ta …… không tham gia vào thế giới trần tục.”

Thập Nhị im lặng một lúc, “Ra vậy.”

Liễu Thục nói thêm, “Ca ca còn nói, điều may mắn nhất của Tào Ngũ Lang là cái chết tình cờ của hắn.”

Thập Nhị nhìn chằm chằm Liễu Thục, nở nụ cười, “Vậy mà có ngày ta muốn Liễu muội muội an ủi ~”

Liễu Thục rời đi, Thập Nhị say mèm, sáng hôm sau đi tìm Liễu Tạ. Đây là trưởng tử của nhà đại bá của Liễu Úc, làm quan rất quy củ, làm trên quan trường nhiều năm nhưng không hề phạm vào sai lầm to lớn nào, có thể thấy được cũng là người lợi hại.

Thập Nhị xin Liễu Tạ cho một nhi tử làm con Liễu Úc. Liễu Tạ nói hắn không tự quyết định được, gọi ba nhi tử đến, hỏi bọn chúng ai bằng lòng đến Liễu tướng phủ.

Chỉ có tiểu nhi tử khoảng chừng tám chín tuổi bước lên trước một bước.

Liễu Tạ hỏi, “Vì sao con muốn đi?”

Tiểu thiếu niên quỳ xuống trước mặt phụ thân, “Nhi tử muốn biết, đệ nhất nam nhi của Đại Lương là người thế nào.”

Liễu Tạ thở dài, “Chỉ là người thường thôi. Con có lòng thì đến đó đi. Ở bên cạnh Liễu tương nhiều chút, đừng nghịch ngợm. Liễu tương muốn con làm gì, nhớ phải siêng năng.”

Tiểu thiếu niên quỳ lạy sát đất, “Nhi tử nhớ kỹ.”

Thập Nhị tự mình đưa cậu đến Liễu phủ, trước khi đi có hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Liễu Chiêu.”

“Tên hay, Liễu tương nói gì với ngươi thì nhớ nói hết cho ta nghe, làm được không?”

“Làm được.”

Thập Nhị nhìn cậu, giơ tay xoa đầu cậu, “Đi thôi.”

Ngày hôm sau, hắn tới tìm Liễu Chiêu hỏi chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Liễu Chiêu trả lời, “Liễu tương nói, ta không phải là nhi tử tốt, nên không làm được một phụ thân tốt. Ta biết cha con có lòng, nếu đến đây, phải chăm chỉ đọc sách, làm gì cũng được, chỉ…… đừng muốn tình thương người cha từ ta.”

“Sau đó thì sao?”

Liễu Chiêu nói, “Sau đó ta quỳ xuống dập đầu với Liễu tương.”

“Hắn nói thế nào?”

“Liễu tương nói, về ngủ đi, thiếu cái gì thì nói với người trong phủ.”

“Còn gì nữa không?”

“Không.”

“Sau này gọi hắn là phụ thân, đừng kêu Liễu tương, như vậy xa lạ lắm.”

“Dạ.”

“Ngươi là một hài tử ngoan, giúp ta trông chừng hắn.”

“Dạ, cha cũng thường dặn dò ta.”

“Phải nhớ sửa miệng.”

“Dạ.”

Từ đó đến nhiều năm sau, Liễu Úc gặp Thập Nhị thường chắp tay nói một câu “Gặp qua Vương gia”, cho dù Vương gia bực mình cũng không thêm lời nào.

Thập Nhị làm một Vương gia nhàn rỗi, sống thọ và chết tại nhà. Suốt ngày chọi gà và chơi với chó, cả đời suôn sẻ hạnh phúc, có thể được gọi là hoàng tử có kết thúc tốt nhất trong lịch sử.

Thời điểm Thập Nhị được an táng, Liễu Chiêu thuyết phục Liễu Úc đến xem. Lúc bọn họ đến, người đã được chôn cất. Liễu Chiêu đốt giấy, Liễu Úc cũng thêm hai tờ giấy vào chậu than.

Liễu Chiêu hỏi, “Phụ thân không nói chút gì sao?”

“Nói gì?”

Liễu Chiêu vùi đầu thêm giấy, “Nói gì cũng được, Thập Nhị vương gia thích nghe.”

Liễu Úc xoa đầu Liễu Chiêu nở nụ cười, “Được.”

Gương mặt của Thập Nhị vương gia hiện lên trong đầu mà không hề báo trước, thiếu niên, thanh niên, lão niên…… Liễu Úc thêm tờ giấy, nhìn ngọn lửa rực cháy, cười nói, “Cuối cùng không còn vướng bận nữa.”