Tác giả: Hoa Si Tả Cố Sự
Editor: Trà Xanh
Khi còn là hoàng tử, Thập Nhị là người siêng năng, có năng khiếu học hành. Không phải hắn chăm chỉ, chủ yếu là vì trong vòng không có ai không thích đọc sách, để được vào vòng, hắn đọc sách cả ngày lẫn đêm muốn trọc đầu.
Thượng thư Liễu đại nhân sinh được 1 trai 1 gái, nhi tử Liễu Úc là Trạng Nguyên tân khoa, nữ nhi Liễu Thục học rộng và cư xử đúng lễ nghi, hoàng đế có ý để nàng vào Đông Cung, là người chiến thắng trong cuộc sống.
Liễu Úc có mối quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử, Thập Nhị là cái đuôi của Ngũ hoàng tử, Liễu gia nổi đình nổi đám một thời. Đôi khi thái tử đương triều, tức là Tam hoàng tử, cũng không khỏi thở dài, “Thật sự hâm mộ Ngũ đệ.”
Liễu Úc có tính tình ôn hòa, chưa bao giờ đỏ mặt với ai, Thập Nhị chưa từng gặp người hòa nhã như vậy. Mỗi lần nhìn thấy Thập Nhị đi theo Ngũ hoàng tử đến chơi đều xoa đầu hắn, cười nói, “Thập Nhị tới rồi.”
Ngay cả khi có việc gấp, hắn cũng xoa đầu Thập Nhị, cười với Ngũ hoàng tử rồi vội vàng rời đi.
Có một lần kinh thành xảy ra vụ án tham ô, quy mô lớn đến mức hoàng đế bất lực. Liễu Úc và Ngũ hoàng tử nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp và giao nó cho Tam hoàng tử.
Lúc ấy sắc mặt Tam hoàng tử thay đổi đột ngột, “Đệ giao cái này cho ta?”
Ngũ hoàng tử cười nói, “Đây là do hai ta nghĩ ra, nếu có ích đối với ca thì không còn gì tốt hơn.”
Tam hoàng tử trầm mặc hồi lâu, “Đa tạ.”
“Này, người một nhà cần gì nói cảm tạ, ta đi đây ~” Ngũ hoàng tử vui vẻ đi cùng Liễu Úc ra khỏi cửa cung.
Thập Nhị tăng tốc vẫn không đuổi kịp hai đôi chân dài, nhưng đã nhìn thấy Tam hoàng tử cười hướng cửa cung.
“Ha ha, Tam ca, ca cười thật đẹp ~” Thập Nhị vỗ vai Tam hoàng tử, “Ngũ ca đi hướng đó phải không?”
Tam hoàng tử vừa mới nói phải đã không thấy bóng dáng Thập Nhị, âm thanh quanh quẩn trong tường, “Ngũ ca ~ chờ ta ~”
Cảnh sắc ngày ấy vừa đúng, các thiếu niên tuổi trẻ tài cao. Tam hoàng tử cười mắng một tiếng bướng bỉnh rồi đến trước điện để diện thánh.
Mối quan hệ giữa Ngũ hoàng tử và Liễu Úc bị người kể chuyện ở kinh thành thổi phồng động trời, đây là gia tộc duy nhất. Thời xa xưa có Bá Nha và Tử Kỳ, nay có Tào Ngũ và Liễu Đại.
Thập Nhị cố hết sức, càng ngày càng xa hai người. Có một số vòng, ngươi làm thế nào cũng không chen vào được. Thời điểm Thập Nhị sắp bỏ cuộc thì chợt nhớ tới lão nhị nhà Liễu Úc.
Liễu Úc thuộc loại càng đọc sách càng thông thấu, Liễu Thục thuộc loại càng đọc sách càng chán. Nàng vô cùng nghi ngờ các lập luận trong sách, bị mắc kẹt trong sách không thoát ra được. Tình cờ Thập Nhị đọc rất nhiều sách, tự mình giải thích và dạy cho nàng.
Đôi khi Liễu Úc về nhà bắt gặp hắn đang dõng dạc nói chuyện sẽ trêu chọc hắn, “Thập Nhị, đừng dạy hư tiểu hài tử.”
Bởi vì mối quan hệ với Liễu Thục, thỉnh thoảng đi ra ngoài chơi, Liễu Úc sẽ dẫn theo hai người bọn họ, đó là thời điểm Thập Nhị vui nhất.
Ở ngoại thành phía nam hoa cỏ xanh tốt, đoàn người ngồi dưới đất, đối câu đối, so sánh thơ, chơi tửu lệnh…… Tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, ngẩng mặt lên trời cười to.
Thập Nhị và Liễu Thục còn nhỏ, thỉnh thoảng đọc được hai câu xuất sắc sẽ được khen nức nở. Lúc này Ngũ hoàng tử sẽ đắc ý nói, “Đệ đệ và muội muội của ta là cao thủ tiếp theo. Các ngươi về nhà dạy đệ đệ và muội muội nhớ chú ý nói cho bọn họ biết, năng lực của đối thủ không yếu đâu ~”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, trong chớp mắt Ngũ hoàng tử tới tuổi dọn phủ riêng và cưới vợ. Thập Nhị chạy tới hỏi Ngũ hoàng tử, “Ngũ ca thật sự muốn cưới vợ à?”
Ngũ hoàng tử khó hiểu, “Một thanh niên tốt như ta không thể cưới vợ hay sao?”
Thập Nhị tức giận, nói với Ngũ hoàng tử, “Ngày mai hai ta đến vùng ngoại ô phía nam, đừng nói với ai cả. Ta có chuyện muốn nói riêng với Ngũ ca.”
Ngũ hoàng tử đồng ý.
Vùng ngoại ô phía nam có phong cảnh đẹp, núi sông kết nối với nhau, mỗi ngày có rất nhiều người làm lễ tạ thần ở miếu Thành Hoàng.
Thập Nhị và Ngũ hoàng tử cưỡi ngựa cạnh nhau, hắn hỏi, “Ngũ ca nghĩ gì về Liễu Úc?”
Ngũ hoàng tử ngẫm nghĩ một lúc, tự tin nói, “Liễu huynh là người chính trực, kiến thức uyên bác, là người số một trong lòng ta.”
Lần đầu tiên Thập Nhị cảm thấy Ngũ ca không đủ chỉ số thông minh, “Ta không hỏi cái này, ta muốn hỏi, Ngũ ca có thích Liễu Úc không?”
Ngũ hoàng tử buồn bực, “Có ý gì? Đệ nghi ngờ tình cảm của ta đối với Liễu đại? Không giấu đệ, ta có thể vượt lửa băng sông vì Liễu đại.”
Thập Nhị ngẫm nghĩ lại nói, “Ngũ ca có yêu Liễu Úc không? Giống tình yêu nam nữ ấy?”
Vẻ mặt của Ngũ hoàng tử rất phức tạp, “Thập Nhị, bình thường đệ nghịch ngợm thì không sao, nhưng không nên có suy nghĩ này với Liễu Úc.”
Thập Nhị cười khổ, “Muộn rồi, đã có.”
Ngũ hoàng tử khuyên nhủ, “Đệ coi như chưa xảy ra chuyện gì, đệ vẫn là Thập Nhị đệ của ta.”
Thập Nhị lắc đầu, hắn cho rằng hai vị ca ca có tình cảm sâu nặng, không ai xen vào được. Không ngờ hai người là trăng sáng gió trong, vậy tại sao hắn lại đè nén chính mình?
“Ta thú nhận với Liễu Úc được không?”
Sắc mặt Ngũ hoàng tử trầm như nước, lạnh lùng nói, “Không ra thể thống gì, nếu tiếp tục u mê không tỉnh lại, ta sẽ giết đệ.”
Thập Nhị ngạc nhiên, “Ngũ ca, hai ta là huynh đệ ruột!”
Ngũ hoàng tử không khách khí với hắn, “Ta và Liễu đại cũng đã kết nghĩa huynh đệ.”
Thập Nhị năn nỉ, “Nếu ta không nói ra, cả đời sẽ sống không tốt. Cho dù Ngũ ca muốn giết ta, ta cũng phải nói rõ ràng với Liễu Úc.”
Thập Nhị cưỡi ngựa trở về thành tìm Liễu Úc, Ngũ hoàng tử đuổi theo phía sau.
Thập Nhị sốt ruột nên cưỡi ngựa thật nhanh, Ngũ hoàng tử cũng đuổi theo rất nhanh. Ngựa của Ngũ hoàng tử bị hụt chân, cả người lẫn ngựa bị hất vào mương bên đường. Thập Nhị sợ hãi, đưa Ngũ hoàng tử vội vàng về kinh thành tìm thái y.
Thái y vây quanh, nhưng cuối cùng Ngũ hoàng tử cũng không mở mắt.
Liễu Úc chạy tới, ở trước giường lặp đi lặp lại, “Tào Chính Dung, mở mắt ra.”
Thập Nhị quỳ dưới đất, khóc không ra tiếng, “Ngũ ca của ta…… Không còn nữa……”
Liễu Úc xoa đầu Thập Nhị, “Cứ kêu, có lẽ sẽ tỉnh.”
Liễu Úc kêu đến khàn giọng, Ngũ hoàng tử vẫn bất động. Ngày đó Liễu Úc rời khỏi vương phủ, dâng sổ con lên tiên đế, Trạng Nguyên tân khoa tự xin đến Nam Cương, hoàng đế do dự hồi lâu mới đồng ý.
Liễu Úc không tới dự lễ tang của Ngũ hoàng tử, đi vào ngày Ngũ hoàng tử được an táng. Sau khi dự lễ tang, Thập Nhị chạy tới tiễn Liễu Úc. Hắn thẳng thắn, “Là lỗi của ta, nếu ta không rủ ca ca cưỡi ngựa……”
Liễu Úc ngắt lời hắn, “Người đã đi, nhiều lời cũng vô ích. Ngài hãy bảo trọng, mời trở về.”
Kinh thành có quá nhiều bạn lưu luyến Liễu Úc nên đến tiễn, hắn chắp tay nói với mọi người, “Chư vị, núi xanh không già, có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong cưỡi ngựa đi về phía nam, Thập Nhị đuổi theo, “Ngươi không có gì muốn nói hay sao? Chuyện gì cũng được.”
Liễu Úc suy nghĩ nghiêm túc, “Giúp chăm sóc tiểu muội, tính tình nàng lương thiện, đừng để bị ức hiếp.”
“Còn gì không?”
“Không có. Ngài về đi.”
Liễu Úc cưỡi ngựa thẳng đường xuôi nam, không quay đầu lại.
Thập Nhị vương gia đánh ngựa trở về thành, uống say mèm trong bữa tiệc đám tang. Nôn ra máu, cứu ba ngày mới tỉnh.
Năm ấy tiên đế cũng không sống sót được, ngày mồng tám tháng chạp qua đời, tân đế lên ngôi.
Một đời vua, một đời thần. Liễu thượng thư bị giáng chức, trở thành tiểu chủ sự không ai quan tâm. Để cứu Liễu gia, ông tự tiến cử nữ nhi kết thân với Triệu Thừa Hoằng, vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ không đồng ý cho Liễu gia tự cứu, cuối cùng đã hứa hôn.
Cô nương này ban đầu là chuẩn bị cho kim thượng.
Vài năm sau, Thập Nhị trở thành công tử ca phóng đãng ở kinh thành, Tam hoàng tử trở thành cửu ngũ chí tôn, Liễu Thục gả cho đại tướng quân, mộ của Ngũ hoàng tử mọc cỏ cao hai thước, cổng nhà Liễu gia đổ nát……
Nhưng Liễu Úc đã trở lại.
Hắn đã trở lại.
Thập Nhị vô cùng bối rối, không biết phải làm sao.