Tướng Quân Lệnh

Chương 67






Luật Duyên liên tục truyền lệnh, Hung nô chiến pháp đột biến.

Những binh lính bị hắc y kỵ sĩ ngăn cách đã lùi ra phía sau, thay vào đó là hàng tiền vệ tiến tới, tựa muốn hình thành thế bao vây.
Trần Tắc Minh liên tiếp nhíu mày, âm thầm bội phục khả năng ứng biến cực nhanh của Luật Duyên.
Vi Hàn Tuyệt ở bên cạnh hắn nói: "Cơn gió này có thể kéo dài khoảng nữa canh giờ, cũng đủ để duy trì đến khi Giang Tướng Quân vòng qua đại quân Hung Nô.
Trần Tắc Minh gật đầu, "Vi công tử tính toán rất chuẩn."
Vi Hàn Tuyệt vò đầu, hắc hắc cười nói: "Đây không phải đều là một trò đùa nhỏ sao?"
Trần Tắc Minh cười cười nhìn hắn, sau đó lại thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn cát vàng đầy trời.
Kì binh đã ra ngoài, thật khó để nói liệu có hiệu quả hay không, giờ phút này chỉ có thể chiến đấu hết mình.

Cũng may gió cát đối với quân địch hay bên ta đều là giống nhau, chính mình khó, đối phương cũng khó, chỉ xem ai duy trì được lâu hơn.
Bên ngoài bốn mươi dặm, Ô Tử Lặc cũng nhìn thấy gió cát này, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
Lại nhìn một lát, mới tốt xấu yên tâm chút, ở nơi biên ải này cũng không tính cơn gió lốc này đặc biệt lớn, nhưng trong lòng hắn lo sợ, lại có chút bất an.
Phụ thân lúc trước bệnh nặng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy lại tùy quân xuất chinh.


Thực tế nguyên nhân kỳ thật cũng bởi vì chính mình không đủ ổn trọng, không thể gánh vác nỗi đại cuộc.

Như thế lặn lội đường xa, hơn nữa thời tiết ác liệt, cũng không biết nếu là người Hán xuất quân, bệnh có thể hay không tái phát? Ô Tử Lặc trước sau lo lắng điều này.
Hắn bị phụ thân điều tới lương doanh cũng không dám nói lời oán trách, hắn cũng hiểu phụ thân là muốn cho hắn có cơ hội lập công lớn, có thể thuyết phục người bên dưới.
Hắn mai phục bên ngoài doanh trại quân lương, đợi nửa ngày cũng không thấy người tới, nhịn không được cũng có chút nghi ngờ quan điểm lúc trước của chính mình.

Chẳng lẽ Trần Tắc Minh vốn dĩ chỉ là muốn làm nhiễu lòng quân địch mà thôi?
Một lát sau, hắn lại lập lại sự tin tưởng, sẽ không, hôm nay chắc chắn tất có binh đột kích.
Lúc này gió cát dần dần nhỏ, thủ hạ có người tinh mắt, thấy được một đội hán binh lén lút chạy băng băng tới, giờ phút này đã vòng đến phía sau lương doanh, cuống quít tới báo.
Ô Tử Lặc trong lòng cực kỳ đắc ý, ra lệnh cho thủ hạ đem Hán quân ở lương doanh bao vây lại xung quanh, làm thành thế muốn bắt ba ba trong rọ.
Sau khi những binh linh Hán quân đó phát hiện, cực kỳ kinh hoảng, Những hán binh đó sau khi phát giác, cực kỳ hoảng loạn, chạy vòng vòng xung quanh, lại bị binh lính của Ô Tử Lặc dùng đao thương ép lui lại.
Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, dù chạy như thế nào cũng là không có chỗ trốn.
Ô Tử Lặc cười lớn, bắt những người này là chuyện nhỏ, nhưng nếu đem đầu bọn họ đưa tới trước trận, sẽ gián một đòn nặng nề đối với quân coi giữ trong thành cùng các tướng của quân địch.
Đang định tìm giết, một binh lính người đầy máu xông vào, chạy tới cấp báo, nói là quân đội Luật Duyên bị người Hán sấn phong sát loạn [Lợi dụng sức gió chém giết điên loạn], hiện giờ tình thế hỗn loạn, trước mắt sắp sửa thất bại.

Mà trong đó Luật Duyên càng đang bị vây nhốt, đột phá vòng vây, khẩn trương ra lệnh Ô Tử Lặc lãnh ba vạn binh sĩ lập tức tới cứu.
Lời này vừa vào tai, Ô Tử Lặc như bị sét đánh trúng.

Nghĩ lại mới vừa rồi tim đập nhanh thì ra là thế, không khỏi hoảng loạn.
Hắn lưu lại một ngàn nhân mã, mệnh bọn họ lục soát những tàn dư binh lính người Hán còn lại, lập tức chém đầu, xong lập tức đuổi theo, nói xong vội vàng lên ngựa.
Nhưng đi được tới nửa đường, có người kêu lên, "Không xong, lương doanh bị cháy."
Ô Tử Lặc quay đầu ngựa, chỉ thấy phía sau khói đặc cuồn cuộn, bay thẳng lên trời, không khỏi kinh sợ.
Sau khi phản ứng lại, sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Lại tìm người báo tin, lại làm sao có thể tìm được.

Lúc này mới hiểu rõ là đã trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.
Trong đầu Ô Tử Lặc lùng bùng nhảy lên, tựa hồ như trái tim muốn nhảy ra khỏi miệng.

Hắn không dám tưởng tượng phụ thân nhìn thấy đám khói này tâm tình sẽ như thế nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể khiến hắn kinh hoảng.
Ngây người một lúc lâu, Ô Tử Lặc mới miễn cưỡng nghĩ đến, nên giết những kẻ đã phóng hỏa, mới có thể cứu vãn được một chút hoàn cảnh xấu này, mang theo ba vạn nhân mã vội vàng quay lại.
Khi chạy tới lương doanh chỉ thấy thế lửa lớn ngập trời, làm sao còn có thể cứu vãn, cũng làm sao còn nhìn thấy bóng của một kẻ địch nào.
Lương thảo này là tính mạng của toàn quân, là sự tín nhiệm của phụ vương giao cho hắn, Ô Tử Lặc nghĩ đến đây trong lòng vô cùng hối hận.

Ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đầy trời, rồi lại không biết phải làm như thế nào cho phải.
Đang lúc hắn đang hết sức bàng hoàng, phía sau có tiếng hô lớn nỗi lên, đinh tai nhức óc, mọi người đều vô cùng hoảng hốt.
Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào chui ra vô số binh lính người Hán, sớm đem bọn họ vây lại xung quanh..
Binh sĩ dưới trướng Ô Tử Lặc đại loạn.
Trong lúc hoảng loạn, Ô Tử Lặc chỉ phải lĩnh quân lui ra ngoài, nhưng lại gặp được một vị tướng ngay chính diện.
Người kia mày rậm mắt to, rất là uy vũ, thấy mọi người lui ra xung quanh hắn chắc chắn hắn là kẻ đầu lĩnh, vị tướng quân áo đen vui vẻ thúc ngựa xông lên.
Quân lính lần lượt tiến lên chặn lại, nhưng không thể nào địch lại sự dũng mãnh kia, chỉ trong chốc lát, tướng quân áo đen kia đã lao tới trước ngựa Ô Tử Lặc.
Đánh mấy chiêu, Ô Tử Lặc không địch lại, nhân lúc sơ hở, xoay người bỏ chạy.

Hắn đang phi thẳng ngựa, bỗng thấy bên hông bị thắc chặt, là bị dây mã tiên của tướng quân cuốn lấy, dùng sức đem hắn lôi xuống ngựa.
Ô Tử Lặc lăn ở trên cát mấy vòng, giơ tay lấy đao đem sợ roi kia chém đứt.
Đối phương lách qua đám đông tiến tới hắn càng lúc càng gần, đem đao hạ xuống, Ô Tử Lặc không kịp né tránh, chỉ phải giơ tay lấy đao chắn lại, nào biết đối phương đao pháp cực kỳ mạnh mẽ, nặng hơn ngàn cân.
Ô Tử Lặc thân thể chấn động, miệng lập tức phun ra một búng máu, sau một lúc lâu không thể động đậy.
Vị dũng tướng kia nhìn tay hắn, cười to ba tiếng, duỗi tay đem hắn xách lên ngựa, một chưởng đánh ở sau đầu hắn, đem hắn bắt đi.
Binh lính không kịp chạy tới, đều sợ đến đại kinh thất sắc.
"Dương đại nhân!"
Nghiêm Thanh phất tay áo đứng lên.
Dương Như Khâm ngửa đầu nhìn hắn, bất động thanh sắc, chỉ mỉm cười.
Nghiêm Thanh trầm mặt một lát, thấy đối phương phản ứng hờ hững, nhịn không được quát lên: "......!Ngươi đã không còn ăn bỗng lộc của triều đình nữa, một thân bố y, làm sao dám ăn nói hàm hồ, bôi nhọ trọng thần triều đình!"
Dương Như Khâm cười nói: "Điện soái nếu không tin, phái thêm hộ vệ canh giữ trong cung, nói không chừng còn có thể vớt được cái công lao hộ giá."
Dứt lời, chắp tay cáo từ.
Nghiêm Thanh đang muốn gọi người tiến vào bắt hắn, Dương Như Khâm ngẩng đầu nói: "Ta cũng trốn không thoát, điện soái sao không nhân cơ hội xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, xem lời ta nói là đúng hay không đúng, rồi lại đến xuy xét sai lầm của ta."
Nói, lại lộ ra ý cười thường ngày.

Nghiêm Thanh ngơ ngẩn, những lời nói của Dương Như Khâm vừa rồi nếu là thật, đó thật sự liền là bí mật kinh thiên động địa.
Hắn ở trong triều làm quan nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc đến được vị trí Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, vốn nghĩ rằng đã là đến đỉnh cao nhất, nào biết đâu rằng ông trời thế nhưng lại đưa một cơ hội tới.
Nghĩ như thế, thế nhưng tả hữu khó có thể lựa chọn, trơ mắt nhìn Dương Như Khâm tiêu sái rời đi.
Trần Tắc Minh rời đi nhiều ngày, Tiêu Cẩn trong lòng luôn là vướng bận.
Hắn vốn dĩ không yêu thích việc xử lý triều chính, hiện giờ không ai giám thị, vì thế càng thêm thất thần.
May mà Đỗ Tiến Đạm ở đây, mọi chuyện cũng không thể rối tung lên được.
Lão thần Đỗ Tiến Đạm này rất giỏi nhìn mặt đoán ý, hôm đó vào cung thương nghị chính sự, thấy Tiêu Cẩn không có hứng thú, trong lòng hiểu rõ, nhân lúc xung quanh không có ai, hắn khẽ nói: "Vạn tuế là đang nghĩ tới Ngụy Vương?"
Tiêu Cẩn chỉ nghe đến hai từ này, tinh thần liền phấn chấn lên một chút, nhìn Đỗ Tiến Đạm: "Ái khanh có tin tức gì sao?"
Đỗ Tiến Đạm lắc đầu: "Tin tức thì chưa từng có, chỉ là Ngụy Vương nếu hiểu được tấm lòng thương nhớ của vạn tuế, nhất định sẽ cảm kích chảy nước mắt."
Tiêu Cẩn nhịn không được thấp giọng tự nói, "Ta muốn hắn cảm kích chảy nước mắt làm gì?"
Đỗ Tiến Đạm cười nói: "Phần ân tình này không phải người khác có thể chấp nhận được, cũng chỉ có Ngụy Vương nhân phẩm như vậy mới có thể lọt được vào mắt của vạn tuế."
Tiêu Cẩn liếc mắt nhìn lão thần này một cái, trên mặt hơi hơi phiếm hồng.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy lời nói của đối phương tựa hồ có thâm ý khác, dường như có thể nhìn thấu được chính mình đang phiền não điều gì.
Hắn cũng không biết mình bắt đầu từ khi nào đã nỗi lên cái tâm tư này, lúc hắn chân chính suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy hoảng hốt một trận, nhưng lại nghĩ rốt cuộc mình chính là cửu ngũ chí tôn a, như thế nào có thể là sai lầm? Lúc này mới có thể an tâm chút.
Nhưng Trần Tắc Minh làm người nghiêm cẩn[Nghiêm nghị, cẩn thận], hắn luôn có chút sợ hãi y, cũng không dám sinh một tia khinh nhờn, chậm trễ đối phương.
Hai câu nói trước khi ra trận kia đã làm hắn thao thức một đêm không thể ngủ, nhưng vẻ mặt lúc ấy của đối phương cũng không thay đổi, tựa hồ là nghe không hiểu ý.

Đối với Tiêu Cẩn trăm cay ngàn đắng mới có can đảm thốt ra, loại kết quả này thật là làm người uể oải.
Lúc này, sau khi nghe lời Đỗ Tiến Đạm nói, tâm tư vốn dĩ thấp thỏm của hắn bỗng dưng phấn chấn, có vẻ như người khác cũng không cảm thấy loại tình cảm này là chuyện kì dị, hay là kinh đô vốn dĩ cũng có loại xu hướng này?
Tiêu Cẩn suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: "Ái khanh là có ý tứ gì?"
Đỗ Tiến Đạm đè thấp thanh âm, "Theo lão thần biết, Ngụy Vương......!Nhiều năm không cưới vợ cũng là vì có nguyên do như vậy a!"
Tiêu Cẩn "A" một tiếng, trong lòng nhịn không được nổ lớn kinh hoàng..