Tướng Quân Lệnh

Chương 60






Thời điểm Tiêu Định mở mắt ra, trong phòng đã yên tĩnh không tiếng động.
Hắn chống người ngồi dậy, nhìn chung quanh bốn phía, không có một bóng người.
Cửa khép hờ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu thẳng vào mặt hắn.
Hắn nhìn một lát, đột nhiên thanh tỉnh, hít vào một ngụm khí lạnh, duỗi tay sờ sờ lên vết bầm trên mặt, mở tay ra nhìn nhìn, không còn nhìn thấy vết máu, hắn ngã đầu một lần nữa nằm xuống.
Cơn đau trên mặt cùng trong cổ họng vẫn chưa biến mất, hắn nhắm hai mắt im lặng chịu đựng, cũng không đụng tới nữa.
Này đó Tiêu Định cũng không cho rằng khổ, hắn cảm thấy nỗi đau thể xác hắn có thể chịu đựng được, một ngày nào đó có thể vượt qua.
Quan trọng là thanh tỉnh đầu óc.
Cái chết của Ngô quá có thể truyền tải cho hắn rất nhiều thông tin.
Đầu tiên chính là lập trường của Trần Tắc Minh.

Đây thực rõ ràng là thí tốt giữ xe, Trần Tắc Minh vì cái gì đưa ra quyết định này, nguyên nhân hắn cũng không muốn biết, có kết quả này là đủ rồi.

Trong thất bại ở lần bỏ trốn, Trần Tắc Minh lựa chọn làm một con châu chấu cùng hắn đứng trên cùng một sợi dây.


Cách hành sự này, dù có ngu xuẩn hay không, đều mang lại sự sống cho hắn.
Tiếp theo chính là thực lực của hắn ngày càng suy yếu, vây cánh của hắn ngày càng giảm bớt, mà những kẻ đó là số vốn còn lại có thể giúp hắn trở mình.
Vì thế hắn khó có thể kiềm chế sự thống hận của mình, hắn run rẩy.
Hắn đương nhiên biết chính mình nên nhẫn nại, tù nhân thì có cái tư cách gì để phẫn nộ, ngươi chính là phượng hoàng gãy cánh, nếu ngươi dám oán trách chính mình không bằng gà, thì sẽ rơi đầu.
Nhưng mà khi nhìn đến kẻ phản thần Trần Tắc Minh cư nhiên còn thong thả ung dung đến trước mặt chính mình lắc lư, thời điểm y công khai nói là tới tuần tra, hắn rốt cuộc không kiềm chế được.
Hắn cho rằng chính mình nhìn nhận một cách nghiêm túc và bình tĩnh.
Nhưng mà điều làm hắn ngạc nhiên chính là, Trần Tắc Minh kẻ này nhàm chán tám gậy gộc đánh không ra một cái rắm đã thực sự đánh trả.

Tuy rằng kết quả này là do hắn không ngừng khiêu khích mới đưa đến, nhưng hắn vẫn là có chút không tưởng được kinh ngạc.
Trần Tắc Minh cho hắn một đòn không lưu tình.
Nắm đấm của Trần Tắc Minh rất nặng, sức lực cũng đủ lớn, thật xứng với thanh danh tướng quân của.

Mặc dù lúc còn thiếu niên Tiêu Định có tập qua chút võ công, nhưng đó chỉ là những thủ thuật nhỏ phòng thân, cùng Trần Tắc Minh đã trải qua vô số lần thực chiến thật sự không đủ để nhắc tới.
Vì thế như Tiêu Định mong muốn, hắn chịu một nỗi đau khủng khiếp.
Được rồi, nên hiểu rõ, lúc này ngươi chính là nên nhẫn nại.
Che giấu cảm xúc, thu hồi phẫn hận, phát tiết ra thì ngươi sẽ phải chịu đau......!Không, đau hơn cả đau, là chết!!
Tiêu Định nhắm hai mắt, buộc chính mình phải bình tĩnh lại.
Hắn học cách trải qua những đau đớn đó, cũng đem những điều này hóa thành động lực, một loại giáo huấn, chôn chặt nỗi đau vào trong lòng.
Một đêm nọ, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một ngôi sao băng, màu đỏ, từ Tây sang Đông, cắt ngang bầu trời rồi biến mất.

Lúc ấy trời đêm còn chưa muộn, thu hút vô số người trong kinh đứng lại nhìn.
Cách mấy ngày, Hình Bộ thị lang Chu Tử Tài đến Trần phủ bái phỏng.
Trần Tắc Minh cảm thấy kỳ quái, hai người xưa nay ít có lui tới, chỉ gặp một lần lúc thẩm vấn Ngô Quá, đối phương đột nhiên tới cửa không biết là có ý tứ gì.

Bất quá, sau khi hắn đắc thế, rất nhiều người đến bái phỏng cầu thăng tiến, hắn cũng thấy qua nhiều.
Dâng trà lên, hai người hàn huyên sau một lúc lâu, Chu Tử Tài mới đem ý đồ của mình nói ra.
Là chuyện trời giáng sao băng đêm hôm đó, có một thiếu niên, trong lúc vô ý nói câu, "Sao đổi ngôi quyền lực."
Mấy chữ này thoạt nghe rất bình thường, nhưng nhìn lại thế cục hiện giờ, liền có điểm huyền diệu.


Lời này đúng lúc bị một đồng liêu nghe được, lại chạy tới quan phủ tố giác, nói những lời trộm quyền này là châm chọc đương kim Thánh Thượng và hai vị công thần, cười nhạo bọn họ có được quyền lực là dựa vào thủ đoạn cùng trộm cướp.
Thiếu niên kia là đệ đệ thông chính sử Vi Hàn Sơ.

Đệ đệ bị bắt, Vi Hàn Sơ vội vàng vào cung hướng Tiêu Cẩn cầu tình, nói bào đệ tuổi nhỏ bị bệnh, đầu óc có chút hồ đồ, nói chuyện thường lộn xộn, không được thật.
Nhưng có người cho rằng nếu hắn là một kẻ ngốc, lời này lại trật tự rõ ràng, hiển nhiên là do Vi Hàn Sơ dạy.

Vi Hàn Sơ không cứu được đệ đệ, ngược lại chính mình cũng bị kéo vào.
Vừa lúc gặp Chu Tử Tài đích thẩm tra xử lí, hắn từng thẩm qua không ít vụ án bắt gió bắt bóng, biết rõ loại chuyện này là chuyện nhỏ hay lớn.
Trước đây hắn cùng Vi Hàn Sơ là bạn cũ, có ý muốn giúp đỡ một phen, nhưng làm việc này trước tiên phải thăm dò thánh ý, mọi người đều biết, cái gọi là thánh ý, cơ hồ chính là ý tứ Trần Tắc Minh cùng Đỗ Tiến Đạm.
Hắn cùng Đỗ Tiến Đạm trèo không tới giao tình, nghĩ đến phía trước cùng Trần Tắc Minh từng có giao thoa, liền tìm tới cửa.
Trần Tắc Minh nghe xong sau một lúc lâu không nói, "Thiếu niên kia thật là ngốc thật hay giả ngốc?"
Chu Tử Tài vội nói: "Hồi bẩm Ngụy Vương, thật là thật khờ."
Trần Tắc Minh gật đầu, "Chuyện kia không kết.

Nhân tài khó có, như thế nào có thể vì một kẻ ngốc một câu nói bậy liền giết.

Lại nói sao đổi ngôi vốn dĩ đó là chỉ sao băng, hà tất một hai phải gò ép phát ra một cái ý tứ, truyền ra ngoài làm lạnh dân tâm."
Chu Tử Tài đại hỉ, "Nhưng có người trước mặt Thánh Thượng nói......"
Trần Tắc Minh nói: "Vạn tuế nơi đó ta tự nhiên sẽ báo cáo tiền căn hậu quả, vạn tuế tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có lòng nhân từ, nghĩ đến sẽ không miệt mài theo đuổi."
Chu Tử Tài vội vàng cảm ơn, vui mừng rời đi.
Tiêu Cẩn ứng đối loại chuyện vu khống này thật sự cảm thấy đau đầu, nghe Trần Tắc Minh nói có đạo lý, lập tức kêu Hình Bộ thả người.
Ngày tháng trôi nhanh, sau vài trận tuyết rơi dày đặc, năm mới đã tới gần.
Thời điểm này mỗi năm vạn tuế đều bày yến hội tiết đãi quần thần, năm nay cũng không ngoại lệ.
Tiêu Cẩn đang ăn dở chừng, đột nhiên nhớ tới bào huynh một mình ở trong cung lạnh lẽo quạnh quẽ đáng thương, liền gọi người tới Tĩnh Hoa cung cũng ban chút thiện.
Đỗ Tiến Đạm nói: "Vạn tuế thật là nhân hậu chi chủ." Chúng thần sôi nổi tán đồng.
Trần Tắc Minh trong lòng đột nhiên vó chút hụt hẫng, món ngon ở trước mặt cũng có thực khó nuốt xuống.

Nghe bên cạnh người đàn sáo điếc tai, chuông trống vang trời, lại nhịn không được luôn là thất thần.

Khi yến tiệc sắp kết thúc, Tiêu Cẩn đã uống rượu say mèm, liền ban Trần Tắc Minh tam chi Như Ý, vẫn không chịu dừng tay.

Trần Tắc Minh dở khóc dở cười, sai cung nhân đỡ hắn hướng hậu cung đi.
Có vài quần thần cũng đã mất thái độ bình thường, hoan hô nhảy lên có, lã chã rơi lệ cũng có, cũng không ít người ngã lăn ra đất ngủ.
Đỗ Tiến Đạm tuy rằng hai má đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, rất là thanh tỉnh, tiến đến trước mặt hắn nói: "Có thể thấy được ngươi rất được vạn tuế yêu quý."
Trần Tắc Minh nhìn đai ngọc treo bên hông hắn, "Đại nhân cũng được tặng một bảo vật."
Đỗ Tiến Đạm liên tục lắc đầu, "Kia vẫn là so không được so không được a......" Nói cũng ngã xuống.
Trần Tắc Minh sai người đem mấy chi Như Ý cất đi ,do dự một lát, đi ra ngoài.
Tuyết trên tường bên ngoài Tĩnh Hoa cung vẫn chưa tan hết.

Trước những ngày lễ, những binh sĩ canh giữ ở cửa trước cũng không thấy chậm trễ.

Thấy Thấy Trần Tắc Minh đến, lần lượt hành lễ.
Độc Cô Hàng cũng nằm trong hàng quan chức, vẫn còn ở tại cung điện chưa trở lại đây.
Trần Tắc Minh ngập ngừng bước vào lãnh cung.

Sau lần trước đánh Tiêu Định hắn lại không có tới qua nơi này, hôm nay không biết vì cái gì lại có ý định muốn đến nhìn y, nhưng thật gặp mặt có thể nói cái gì đâu.
Cửa chỉ là khép hờ, Trần Tắc Minh duỗi tay, gió từ khe thổi tới.

Trong một ngày lạnh giá như vậy, Tĩnh Hoa cung không có một cái mành bông nào.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cửa mở ra mang theo một âm thanh nặng nề kéo dài.
Sau bàn ăn, Tiêu Định ngồi một mình, Y đang tự rót rượu cho mình giật mình, ngẩng đầu lên..