Tướng Quân Lệnh

Chương 112






Ban đêm, quân doanh Thiên triều ầm ĩ, giờ phút này trong lòng mỗi người đều nghĩ đến minh ước vào ngày thứ hai, chiến đấu lâu như vậy, rốt cuộc có thể có ngừng lại, ý nghĩ như vậy làm nhân tâm ủng hộ.
Đám người Ô Tử Lặc lẻn vào quân doanh cũng không tốn bao nhiêu công phu.

Mười mấy người mà thôi, trong mấy vạn người trong đại quân liền giống như giọt nước đổ vào biển, ai có thể biết được ai, những thi thể phía sau đã được bọn họ giấu kín, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có người có thể phát giác.
Sự việc tiến triển thuận lợi giống như trong kế hoạch, phía tây doanh trại xảy ra hỏa hoạn lớn, ngọn lửa bốc lên, quân doanh đột nhiên rối loạn, khắp nơi đều có người kêu la, "Có người ám sát sứ thần đại nhân, người mau tới a!!"
Trần Tắc Minh vốn dĩ ở trong trướng viết tấu chương, bị tiếng hô này kinh khởi, lập tức chạy vội ra.
Lộ Tòng Vân theo sát bên cạnh hắn.
Nhìn một lát, Trần Tắc Minh trong lòng tim đập thình thịch, tiếng gào hết đợt này đến đợt khác, hô ứng lẫn nhau, trong đêm tối cũng không biết rốt cuộc tới bao nhiêu người.
Hắn nói với Tòng Vân, "Đi hộ vệ Dương đại nhân." Lộ Tòng Vân đang định tuân mệnh mà đi, Trần Tắc Minh đột nhiên lại thấp giọng nói: "Không, không đúng.

Ngươi đi chỉ sợ mục tiêu càng rõ ràng.

Giờ phút này tiếng hô thực loạn, đối phương hẳn là cũng không biết nơi ở Dương đại nhân.

Kêu Độc Cô đi, kêu hắn hành sự bình thường chút.


Tốt nhất thay đổi y phục, đừng chỉ đường cho đối phương."
Lộ Tòng Vân gật đầu, gọi một thân vệ tới bên người, dặn dò một phen, phái thân vệ kia đi.
Trần Tắc Minh trong lòng nghi hoặc, Hung nô trước đây cầu hòa hẳn cũng là thành tâm thành ý, chẳng lẽ thế nhưng vào giờ phút này lặp lại, lẽ ra không nên a.

Hắn đi về phía trước vài bước, đi đến đống lửa bên cạnh trại, Lộ Tòng Vân ở cách đó vài bước nhìn hắn, nơi xa không ít binh sĩ đang dừng lại quan sát, hết thảy tựa hồ cũng không có gì khác thường.
Đột nhiên, Lộ Tòng Vân thoáng nhìn thấy một cái gì đó chợt lóe lên, một đạo ánh sáng nhắm thẳng đến hướng Trần Tắc Minh đang đứng, không khỏi sợ hãi hét lên: "Tướng quân!"
Cùng lúc đó đao trong tay hắn đã sớm quăng ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "Đoang" giòn vang, Đao kia không biết va vào thiết khí gì, lóe lên một tia tinh quang.

Trần Tắc Minh kinh hoàng lùi lại khi nghe thấy âm thanh, ngay thời khắc mấu chốt này trước mặt đột nhiên tối sầm, cái gì cũng không thấy.

Chỉ cảm thấy giữa bụng bị đánh một cái thật mạnh một cái, Trần Tắc Minh khom lưng, cảm giác kia cũng không phải là đau nhiều, tựa hồ chỉ là bị ong đốt một chút.
Thời điểm hắn ngẩng đầu, bóng tối đã qua đi, hắn thoáng nhìn thấy lưỡi kiếm sáng như tuyết đang chỉa vào chính mình.

Hắn cuộn thấp người né tránh đồng thời tay đã rút kiếm ra chặn đường kiếm thứ hai.

Vừa dùng một chút lực, mới cảm thấy dưới bụng đau nhức không thôi.

Trần Tắc Minh trong lòng trầm xuống, lúc này hắn đã nhìn thấy rõ ràng người tới cư nhiên là nhi tử của Luật Duyên, không khỏi bất ngờ.
Ô Tử Lặc tuy rằng cảm thấy chính mình phán đoán chính xác không có khả năng sai, nhưng Trần Tắc Minh một thân huyền giáp, trong đêm tối thật là thấy không rõ lắm có bắn trúng hay không.

Sau khi bắn ra mũi tên, không kịp rút lên dây cung, liền nóng lòng xông lên chính tay đâm kẻ thù.
Nhưng sau hai chiêu, ánh mắt đối phương càng thêm sắc bén, xuống tay như bão tố cuồn cuộn sát ý, mấy chiêu hạ xuống đã đem hắn bức cho không còn sức phản kháng.

Hắn nhanh chóng lui vài bước giẫm đến trên đống lửa, làm cho những tia lửa đang cháy bay đầy lên không trung.

Tức khắc nơi này bỗng dưng sáng hơn so với những chổ khác, hắn rối ren ngăn cản đồng thời ánh mắt đảo qua, ánh lửa chiếu vào trước bụng Trần Tắc Minh.
Hắn nhìn rõ ràng giữa bộ hắc giáp, mũi tên kia cơ hồ toàn bộ hoàn toàn đi vào trong cơ thể, máu chảy không ngừng.
Hóa ra chính mình rốt cuộc là bắn trúng, Ô Tử Lặc trong lòng nhẹ nhõm, không khỏi cười ha ha.

Mới vừa mở miệng ra, trong cổ họng chợt lạnh.


Trần Tắc Minh không biết khi nào sớm đã bức đến trước người hắn, một kiếm cắt đứt yết hầu.
Thân thủ này nhanh như quỷ mị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy miệng vết thương, hắn nhất định không thể tin người này kỳ thật bị trọng thương.
Ô Tử Lặc lui lại mấy bước, dựa vào trên doanh trướng, che lại cổ họng, Tử Thần đang đi về phía hắn, nhưng mà sự phất khích tới cực điểm đó rốt cuộc vẫn là bị hắn từ trong cổ họng tan vỡ bức ra, đáng tiếc nghẹn ngào đến ngữ không thành điều: "......!Ngươi sống không được!"
Chưa kịp dứt lời, hắn nghe được thanh âm mũi kiếm cắm vào trái tim, đó là tiếng huyết nhục nứt toạc mở ra, từ trên ngực hắn truyền đến.
Ánh mắt Trần Tắc Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm y.

Hắn cực kỳ căm ghét người này, giờ này khắc này hắn không hy vọng tình thế xảy ra một chút ít biến cố, nếu bởi vì chính mình bị ám sát dẫn tới lần này hoà đàm xảy ra sai lầm, chết như vậy còn tiện nghi cho người này.
Trên người và trên mặt Ô Tử Lặc đầy máu, nhìn hắn dữ tợn mà cười, máu tươi từ trong cổ họng y không ngừng trào ra, cho đến khi ngừng thở.
Trần Tắc Minh nhìn thi thể y, sắc mặt âm trầm như thiết.

Một lát sau, hắn rút kiếm chính mình ra, Ô Tử Lặc xụi lơ như bùn ngã trên mặt đất.
Trần Tắc Minh chậm rãi cong lưng, nhặt đao của Ô Tử Lặc lên, chậm rãi đi đến bên cạnh đống lửa, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
Hắn tựa hồ không nhìn thấy cách đó không xa Lộ Tòng Vân cùng nhóm thân vệ đang vây công vài tên khác, giơ tay đem kiếm cắm vào trong đất bên cạnh, dùng đao đâm vào trên lưng kiếm một kích, tiếng va chạm kim thạch vang lên, theo chuôi kiếm rung động xoay chuyển không ngừng.
Ô Duy và thủ hạ bị đám người Lộ Tòng Vân che ở bên ngoài.
Hắn cùng Ô Tử Lặc vốn dĩ ước định Trần Tắc Minh trúng mũi tên liền lập tức nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy, đây vốn dĩ là cách duy nhất có thể sống xót giữa địch nhân thiên quân vạn mã.

Không dự đoán được mũi tên của chính mình trên đường bị Lộ Tòng Vân chắn xuống dưới, mà Ô Tử Lặc lại nóng vội muốn biết kết quả xông ra ngoài.

Tay trái của hắn không thể giữ chặt thiếu chủ, đã hối hận không thôi, lúc sau mấy lần muốn xông lên cứu Ô Tử Lặc, nhưng võ công Lộ Tòng Vân cao hơn hắn, cũng không thể như ý nguyện.

Giờ phút này trơ mắt nhìn Ô Tử Lặc bỏ mình ngã xuống đất, mắt Ô Duy cũng đỏ lên, càng là liều mạng muốn lao lên phía trước, lại đột nhiên nghe được âm thanh Trần Tắc Minh đấu kiếm sau đó tiếng ca vang lên.
Tiếng ca kia đầy nội lực, âm thanh chấn động.

Ô Duy giống như bị một chậu nước đá từ đầu đổ xuống, không khỏi cùng thủ hạ nhìn nhau hoảng sợ.
Hóa ra Trần Tắc Minh chưa bị thương? Ô Tử Lặc bất quá là tặng không tánh mạng?
Người nghe tin tới càng ngày càng nhiều, đưa bọn họ bao vây xung quanh, sớm đã không còn khả năng rời khỏi, Ô Duy ngẩng đầu gào thét một tiếng, bén nhọn chói tai.

Đây là tín hiệu rút lui mà trước khi bọn họ hành động đã thương nghị, vô luận thành công hay không, khi nghe tiếng huýt gió, những người tham dự liền nên phản thân mà lui.
Mọi người trong quân doanh đã bắt đầu hát theo Trần Tắc Minh.
Đây là một giai điệu ủng hộ nhân tâm kinh sợ địch nhân được khởi xướng trước khi ra trận, ở trong quân mỗi người đều có thể hát.


Tiếng hát kết hợp với tiếng lưỡi mác lúc này, cảnh tượng giết chóc, càng là dõng dạc hùng hồn, leng keng lọt vào tai.
Lộ Tòng Vân nhìn những kẻ ám sát hét lên ngã xuống dướt nhát đao từng người một, những tiếng ồn áo náo động kêu la khắp nơi cũng rốt cuộc dần dần lui tán.

Mà tiếng ca càng truyền càng lan xa, trải khắp nẻo đường, lại không ngừng có người gia nhập, dưới bầu trời đêm, thanh âm kia càng lúc càng lớn, mênh mông cuồn cuộn, như một dòng nước lũ.
Dương Như Khâm mặc xiêm y của quân sĩ, lúc đang đi vào doanh trướng, nghe được tiếng ca, không khỏi dừng chân hỏi: "Đây là cái gì?"
Độc Cô Hàng xoay người nghe một lát, "Là khúc hát thường được xướng trước trận." Hộ vệ ở xung quanh hai người cùng những binh sĩ cũng dừng lại bước chân.

Mọi người ý thức được nguy cơ đã qua đi, đều nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười.
Lộ Tòng Vân sai người mang đội khắp nơi trong doanh lục soát, phòng ngừa những kẻ ám sát trở lại.
Trần Tắc Minh vẫn như cũ ngồi ở bên lửa trại, vẫn không nhúc nhích.
Lộ Tòng Vân đột nhiên ý thức được cái gì, trong lòng chấn động, đột nhiên im miệng.
Những binh sĩ trước mặt kinh ngạc ngẫng đầu nhìn hắn.

Lộ Tòng Vân nhơ ngác mờ mịt bước hai bước về phía chủ soái, tim đập càng lúc càng nhanh, cho đến khi giống như có người ở bên tai nổi trống đinh tai nhức óc.

Nơi xa tiếng ca vẫn chưa dứt, Trần Tắc Minh nắm chuôi kiếm, hơi hơi rũ đầu ngồi xếp bằng ở nơi đó.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối mà chiếu vào trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, chiếu theo hai mắt nhắm nghiền của hắn, hắn như là ngủ rồi, bình tĩnh mà điềm nhiên.

Mới vừa rồi các quân sĩ tiếng ca vang tận mây xanh, đủ để chấn động trời cao, nhưng vẫn không làm bừng tỉnh hắn.

Máu tươi rốt cuộc sũng nước trên người hắn dày nặng giáp trụ, chảy xuống trên mặt đất, quanh co uốn lượn trên mặt đất giống như một con rắn, hướng những chỗ thấp chảy tới.

Tiếng ca rốt cuộc dần dần kết thúc, tiếng cười cùng tiếng hét trong doanh trại mơ hồ truyền đến, tiếng ca mới vừa rồi tựa hồ còn quanh quẩn trong những vì sao.
Gió nhẹ thổi bay tóc mái trên trán hắn, lại rơi xuống, thổi bay lại rơi xuống, lặp lại rất nhiều lần.