Chiêu Hoa trong cung ngày gần đây đặc biệt náo nhiệt, tiệc mừng hoàng tử được một trăm ngày gần ngay trước mắt.
Hài tử nhỏ như vậy đã thích đi ra ngoài dạo, nhìn đến mới mẻ gì đó tiểu hài tử sẽ phát ra lạc lạc tiếng cười, nhũ mẫu đem bé ôm vào trong ngực, ở trong sân đi lại, thỉnh thoảng lấy ngón tay điểm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa.
Tiểu bảo bảo từ từ nhắm hai mắt, chu chu môi, theo ngón tay phương hướng di động, tựa hồ là muốn ngậm mút, nhưng mà bé cũng không phát ra tiếng khóc, tỏ vẻ bé chỉ là đang đùa chơi.
Trần Quý nhân tựa vào trong đình, mỉm cười nhìn một màn này hết sức chăm chú cho nên khi cung nữ mang vào một người nàng cũng chưa phát giác.
Nàng chuyên tâm nhìn nhi tử vung cánh tay bé nhỏ ở không trung, thỉnh thoảng phát ra thỏa mãn tiếng cười.
Bất luận là nữ nhân như thế nào sau khi sinh hài tử thì sinh mệnh hơn phân nửa đều lập tức thuộc về thân thể bé xíu kia , này thật đúng là một chuyện kì lạ.
Trần Tắc Minh đứng lặng chăm chú nhìn gương mặt nàng.
Trần Quý nhân cảm thấy được tầm mắt đăm đắm kia bèn quay đầu lại, ngẩn ra một chốc, nàng kinh ngạc kêu một tiếng, vội đứng lên.
Sau khi sinh gần ba tháng, thân hình nàng liền thon thả nhanh đến nỗi làm người ta ngạc nhiên, thậm chí vẫn còn mang theo một tia yểu điệu thiếu nữ.
Nàng chạy vội tới trước mặt Trần Tắc Minh, dùng một loại ánh mắt hưng phấn tham lam đánh giá người bạn chơi đùa thời thơ ấu kiêm ái nhân, tuyệt không kiêng dè.
Trần Tắc Minh bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, đang muốn mở miệng, Ấm Ấm hiện lên một tươi cười: "Xem ai trở lại -- đại anh hùng của chúng ta!"
Trần Tắc Minh "A" một tiếng: "Ấm Ấm !" Y bật thốt lên nói, khẩu khí mang theo một chút trách cứ, trên mặt hơi ửng đỏ.
Ấm Ấm nghịch ngợm cười, giờ phút này nàng rõ ràng vẫn là nữ hài tử lúc trước, "Trong cung khắp nơi đều nói, trận chiến Phác Lữ kia thắng lợi nhanh như chớp khiến người khâm phục !" Trần Tắc Minh nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không ít người đang nhìn y, vì thế càng thêm xấu hổ.
Ấm Ấm xoay người ngoắc, nhũ mẫu ôm hài tử đến đây.
Hai người đối diện một lát, mới từ trong hưng phấn thoát ra.
Giây lát, Ấm Ấm cười cười hổ thẹn.
Trần Tắc Minh nói: "Chúc mừng !" Y tưởng chính mình tươi cười hẳn là thực tự nhiên, ở nhà luyện tập rất nhiều lần.
Ấm Ấm tiếp nhận nhi tử, ôm vào lòng âu yếm một lát mới ngẩng đầu nói: "Ta hi vọng tiểu nhi tử tương lai có thể giống như huynh, trở thành tiếu ngạo chiến trường hảo nhi lang.
" Trần Tắc Minh mỉm cười không nói, cúi đầu trêu đùa hài tử.
Khuôn mặt hài tử tuy rằng mập mạp , nhưng khóe mắt đuôi lông mày cùng hoàng đế đã có vài phần tương tự, nhìn thấy thế Trần Tắc Minh trong lòng tự dưng run lên.
Ngô Quá cuối cùng vẫn là bị khiển trách và điều đi , minh thăng thực hàng [nhìn thì có vẻ là lên chức kì thực là giáng chức], trừ Trần Tắc Minh ai cũng không biết nguyên nhân.
Trần Tắc Minh kỳ thật cũng không hiểu rõ, hành động này của hoàng đế rõ ràng là vì bảo vệ y, vì cái gì chứ, bởi vì lần này thắng lợi sao? Hoàng đế đã không hận y sao? Trước đây ác ý nồng đậm như vậy, liền bởi vì một lần chiến công mà hoàn toàn biến mất sao? Đặc ân này, hoặc là nói may mắn tới quá nhanh, y có chút trở tay không kịp, y nghĩ chính mình hẳn nên cao hứng mới đúng, lại không kịp có bất cứ cảm giác gì.
Y chỉ cảm thấy rất hoang mang.
Nhưng đồng thời là áy náy , có người vì lỗi lầm của chính mình mà chịu phạt.
Y gian nan tìm được chỗ ở của Ngô Quá nơi kinh thành.
Ngô Quá không phải quan viên của kinh đô, trước khi xuất chinh lâm thời bị điều nhập kinh, sau khi đến kinh đô vẫn ở tại một gian khách điếm.
Khi Trần Tắc Minh tìm đến thì hắn đang tại trong phòng chuẩn bị hành lý, quần áo thoạt nhìn hơi có chút đơn bạc, mà trên đỉnh đầu chủ quán đang tu sửa nóc nhà, một lần nữa trống trãi, đêm trước mưa lớn đến giờ vẫn còn rỉ nước "tong tong", làm ướt không ít đệm giường khách quan.
Nhìn ánh nắng chiếu lên quần áo đã bạc màu kia, Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy áy náy trong lòng càng thêm sâu sắc.
Ngô Quá ở đây quen biết không nhiều, ân sư đề cử hắn nhập kinh cũng đã đi rồi.
Nhìn thấy Trần Tắc Minh đến, kinh ngạc rất nhiều cũng có chút cảm kích.
Hai người đến trên đường tiệm ăn gọi đồ nhắm rượu, nói đến kỳ quái, hai người trước đây đồng hành bốn năm tháng, vẫn là vừa hỗ trợ vừa khắc chế lẫn nhau, cũng không thấy thân cận như bây giờ.
Trần Tắc Minh đem ngân lượng trên người đều lấy ra, nói là dùng làm lộ phí cho hắn, tuy nhiên Ngô Quá chết sống không nhận.
Trần Tắc Minh không thể lay chuyển chỉ phải thu hồi, nói: "Nhưng Ngô huynh chịu ủy khuất vì ta......"
Ngô Quá lắc đầu: "Trần huynh là hảo tướng khó cầu......!Ngày ấy ta thấy huynh không sợ nơi hiểm yếu, hành quân trên sông băng, liền minh bạch rằng nay trong triều có huynh quả thật rất may mắn.
Một ngày nào đó huynh sẽ biết, ủy khuất này của ta không phải do huynh, không đáng để huynh áy náy như vậy."
Trần Tắc Minh nghe hắn trong lời nói có ẩn tình, nghi hoặc: "Ngô huynh, lời ấy là ý gì?"
Ngô Quá nói: "Chuyện này lại không thể nói rõ ......!Tóm lại Trần huynh, quan trường hung hiểm hơn xa chiến trường, ám tiễn luôn luôn so minh đao càng ngoan độc hơn, huynh sau này hãy tự bảo trọng." Nói xong nâng chén, Trần Tắc Minh thấy hắn không chịu nhiều lời, cũng không tiện truy vấn, hai người liền nói lời tạm biệt.
Hơn một tháng sau, biên cảnh truyền đến tin tức, Hung Nô Hữu Hiền vương Luật Duyên lãnh binh nhiều lần phạm vào biên cảnh, cướp bóc tài vật, đoạt lấy cả người lẫn vật, trong một lần chiến đấu đặt mưu bày kế giết đi tướng lãnh thủ quân biên cảnh, nay đại quân vẫn vây ở ngoài Trường Thành, điểm danh muốn cùng thủ Phác Lữ Trần Tắc Minh nhất quyết phân cao thấp.
Trần Tắc Minh hay tin liền thượng tấu thỉnh chiến.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, lại lưu Trần Tắc Minh lại Ngự Thư phòng mật đàm sau khi tan triều hôm ấy.
Trần Tắc Minh đứng trong phòng chờ, nhìn trước mắt bài trí vẫn như trước, sắc mặt y có chút tái nhợt.
Đêm đó tuy rằng đã uống dược, nhưng y cũng không quên được quá trình diễn ra.
Trùng hợp tương phản, mỗi một chi tiết ở trong lòng y đều dị thường rõ ràng.
Y từng cho rằng chính mình có thể quên đi cũng đã cố làm như vậy.
Thời điểm tại chiến trường, y thật sự cho rằng chính mình đã thoát khỏi, hồi kinh đã lâu như vậy, y cũng vẫn không nhớ lại.
Nhưng giờ khắc này, y đột nhiên ý thức được rằng sự tình từng xảy ra kỳ thật rất khó gạt bỏ, vốn đã bị y chôn giấu nay lại lần lượt hiện ra như ám ảnh trước mắt y.
Thậm chí y lại có cảm giác như tức ngực buồn nôn, trong bụng như bị thiêu đốt.
Y có chút hoảng hốt gục đầu xuống, đột nhiên thấy được bên cạnh có bóng người.
Y cơ hồ là phản xạ hơi run run một chút, sau đó nhanh chóng xoay người, cúi đầu quỳ xuống.
"Vạn tuế !"
Hoàng đế bước vào cửa, không chút để ý nhìn y một cái, đột nhiên mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay thả một thứ gì đó u u lóe hàn quang.
Luật Duyên bên ngoài trường thành đợi rất nhiều ngày, hắn cũng không nóng lòng tấn công thành bảo chắc chắn kia, chỉ là thường hay phái binh tại phụ cận gây rối một trận, nhìn vài người hoảng hốt bỏ chạy khiến cho hắn có loại khoái cảm kỳ lạ.
Đó là cảm nhận chỉ thuộc về người chiến thắng.
Mà trên thực tế, hắn đang đợi tướng quân người Hán gọi là Trần Tắc Minh kia xuất hiện.
Hung Nô Hữu Hiền vương kỳ thật là phi thường nhàm chán công sự, quanh năm chỉ huy thủ hạ quân đội đông chinh tây chiến, một khắc không được nhàn rỗi.
Cướp đoạt, đây là giá trị căn bản của chiến tranh.
Mà quân đội Hung Nô tinh anh kỵ xạ am hiểu dã chiến yêu thích đánh lén chưa từng có đối thủ.
Là kẻ tung hoành trên lưng ngựa sát phạt phơi thây nghìn bài một điệu này giống như sinh hoạt hằng ngày dẫn đến Luật Duyên đối với sứ mệnh nhân sinh của hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác phiền chán.
Những trận chiến thắng quá dễ dàng đối với Luật Duyên mà nói quả thực chẳng chút ý nghĩa, từ sâu trong nội tâm hắn, làm một dũng sĩ, hắn khát vọng có một đối thủ, một đối thủ ngang tầm với mình.
Trước có tướng quân người Hán họ Dương thống lĩnh đội quân đánh bại thủ hạ đắc lực của hắn- đại tướng Gia Hòa, điều này làm cho hắn hưng phấn một trận, vì thế kế tiếp trong những trận chiến thủ vệ Liên Vân bảo hắn liền tự mình ra trận .
Đó là một thanh niên lúc nào cũng mang ý cười, trước trận đối thoại cũng không hề thất lễ, cho người ta một loại cảm giác như mộc xuân phong*, Luật Duyên đối với người này rất có hảo cảm.
Hắn đối với người tài luôn luôn rất có hứng thú.
*Như mộc xuân phong: Như tắm gió xuân, giống như được ở cùng với người đạo đức cao thượng hoặc học vấn uyên bác, nhờ đó mà học tập được những thứ tốt.
Hoặc chỉ ở trong hoàn cảnh tốt nói chung, tâm tình vui tươi.
Nhưng nam tử tên là Dương Lương uyển chuyển chối từ hảo ý chiêu hàng của hắn.
Luật Duyên phi thường buồn bực bản thân mình không thể không giết một nhân tài kiệt xuất như vậy.
Chuyện đó cũng không tính quá khó khăn, Dương Lương mang đến rất nhiều binh sĩ, nhưng quá nhiều mà nói, lương thảo cung cấp liền thành vấn đề lớn, Luật Duyên bước đầu tiên liền là phái người đi đốt lương thảo.
Dương Lương đoán trước được điểm ấy liền phản kích lại.
Luật Duyên biết đó quả thật là một người trẻ tuổi thông minh, như vậy mới thú vị.
Dương Lương bao vây hắn trong Liên Vân bảo, Liên Vân bảo mặt sau là sông băng mênh mông vô bờ, phía sau sông băng là Phác Lữ quốc cùng Tây Vực chư quốc.
Kỳ thật xét theo địa lý mà nói Hung Nô cùng Phác Lữ quốc cũng liền nhau, nhưng trung gian lại cách vực sâu vạn trượng, đừng nói người, chim cũng không bay qua nổi.
Dương Lương tính toán là đem hắn vây khốn đến cùng cho đến khi hắn đạn tận lương tuyệt, lại không đánh mà thắng, lấy xuống Liên Vân bảo.
Đây quả là chủ ý tính không sai.
Nhưng Dương Lương lại không biết là Hung Nô cùng Phác Lữ quốc có một cây cầu dây đặt tại thông đạo bí mật trên vách núi, vị trí phi thường bí ẩn, liền bởi vì có nó, vốn hai quốc gia cách vạn trượng vực sâu, hoàn toàn không thể thư từ qua lại đã được đả thông.
Tuy rằng nó chỉ là một cây cầu nhỏ, có thể đồng thời dung nạp cũng không nhiều người, nhưng vậy là đã đủ rồi.
Phác Lữ quốc chủ phái người từ trên cầu truyền tin cấp Hung Nô, Thiền Vu [vua Hung Nô] lập tức phái ra đội quân thứ hai.
Kế tiếp sự tình thuận lý thành chương, đại quân của Dương Lương bị tiền hậu giáp kích [trước sau đều bị tấn công], mà phía sau bị chặn cũng đồng thời cắt đứt con đường lương thảo của hắn.
Vài ngày sau, Dương Lương không thể không dẫn quân khởi xướng chiến đấu phá vòng vây.
Cứ như vậy cho dù hắn có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể làm oan hồn dưới tên.
Luật Duyên đứng trên tường thành Liên Vân bảo, nhìn chăm chú vào Dương Lương bị mũi tên kia xuyên qua ngực sau đó rơi xuống ngựa.
Hắn nhịn không được nặng nề mà thở dài một tiếng.
Dương Lương ngã xuống nơi đó một khắc, có chút khó có thể tin nhìn hắn, mặc dù té ngã, thân thể hắn như cũ nhẹ nhàng giống như chim hồng, tuyệt không giống bộ dáng sắp tử vong.
Kia thật sự là một sinh mệnh đẹp đẽ.
Mất đi tướng lãnh, quân địch giống như ruồi nhặng không đầu hỗn loạn, Luật Duyên rất nhanh kết thúc trận chiến.
Sau chuyện này Luật Duyên phái người tìm được thi thể Dương Lương, hắn tự mình đến xem, Dương Lương nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trên mặt rất sạch sẽ, nếu không phải trên ngực miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, hắn cơ hồ muốn cho rằng người này chỉ là đang ngủ.
Hắn phái người đem thi thể đưa qua doanh trại người Hán.
Nơi đó chỉ còn lại có vài binh sĩ trọng thương, nghĩ đến là không đi được, không thể không bị bắt lại, mà tại thời điểm nhìn đến thanh niên tướng quân tất cả những người đó đều ngây dại.
Quân đội của Luật Duyên chậm rãi lui binh, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, kia không phải phong cách hành sự của hắn.
Những người còn lại mấy ngày sau liền xám xịt bỏ chạy , những chuyện này đều nằm trong dự kiến của Luật Duyên.
Nhưng ngoài sức tưởng tượng của hắn là không lâu sau khi hắn khải hoàn quay trở lại Hung Nô, tin Liên Vân bảo bị phá cũng nhanh chóng tới .
Hắn cơ hồ không thể tin, binh lực Liên Vân bảo do tự mình hắn bố trí tuy không thể tính là không thể phá vỡ, nhưng cho dù lại có thêm một Dương Lương cũng không nhất định có thể ở trong khoảng thời gian ngắn công phá.
Luật Duyên dẫn người chạy tới cầu dây bên cạnh với ý đồ bảo trụ vốn liếng cuối cùng để tương lai có thể phản kích, lại ảo não chứng kiến dây thừng thật dài cô độc buông xuống trên vách núi vạn trượng, chúng nó bị người từ bờ bên kia chém đứt, mà trước đây để xây cây cầu này Hung Nô đã tiêu phí ba năm thời gian.
Luật Duyên ý thức được, đối thủ càng mạnh hơn đã xuất hiện.
Rất nhanh, tại quan nội lẫn quan ngoại bắt đầu lưu hành một truyền thuyết.
Mỗi người đều nói, Trần tướng quân là thiên thượng Võ Khúc hạ phàm, vì giải nỗi lo Man Tộc mà giáng xuống nhân gian, cho nên chiến thắng Phác Lữ quốc không thể tưởng nhanh như chớp.
Thủ hạ của y có nhất bang thiên binh thiên tướng, phàm nhân không thể địch, bằng không sông băng kia không ai qua được, bọn họ mấy nghìn người làm thế nào vượt qua, ai cũng không nghĩ ra được.
Thực hiển nhiên là bọn họ bay qua đi.
Một giải thích như vậy khiến người nghe đều như là bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.
Hơn nữa, vị tướng quân này đoan chính anh tuấn như tranh vẽ, phàm nhân nơi nào sẽ có tướng mạo như vậy đâu.
Có người gặp qua Trần Tắc Minh vội vàng vì đoạn truyền thuyết này mà thêm thắt chú giải.
Tất cả mọi người ồ lên, tuấn mỹ lại vô địch trẻ tuổi tướng quân, thân mình chính là giống như truyền kỳ tồn tại, dân chúng lập tức bị tưởng tượng như vậy hoa lệ đánh trúng, kích động không thôi, dễ dàng liền tin hết thảy lời đồn đãi.
Nếu là Thiên Thần hạ phàm, lần này tới Hữu Hiền vương Luật Duyên đứng mũi chịu sào, đệ nhất danh phiên tướng nên chết dưới tay Trần tướng quân.
Mọi người nói đến sôi trào, khó có thể tự khắc chế đều hưng phấn xoa xoa tay, tựa như bản thân mình sắp đánh vào mặt Hữu Hiền vương kia một quyền.
Ngay từ đầu, Luật Duyên cũng không để ý, trên chiến trường đồn đãi nhàm chán lúc nào cũng rất nhiều.
Người Hán có câu, lời đồn dừng ở trí giả, hắn sâu sắc đồng tình.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát giác cục diện có chút nằm ngoài dự đoán của bản thân, lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí tại chính trong quân của mình cũng lưu truyền.
Đã có binh sĩ bắt đầu tin tưởng cũng hiển lộ ra cảm xúc e ngại, này cũng không kỳ quái, người Hung Nô luôn luôn đều kính sợ sức mạnh quỷ thần.
Đại tướng Gia Hòa ngẫu nhiên ở trước mặt hắn nhắc tới nguồn gốc tin đồn có điều cổ quái, thời điểm Gia Hòa thuật lại hiển nhiên là bán tín bán nghi, mang theo thần tình hơi hoang mang, hỏi Luật Duyên có cần chuẩn bị vài Vu Sư linh tinh hay không.
Luật Duyên nhìn nhìn Gia Hòa: "Ngươi cũng tin?"
Gia Hòa là viên mãnh tướng tuy có hơi do dự nhưng hắn vẫn nói ra: "Có chuẩn bị vẫn tốt hơn, các tướng sĩ đều dũng mãnh như sói thảo nguyên, nhưng chung quy chỉ là phàm nhân huyết nhục.
Hơn nữa thân thể vương gia tôn quý......"
Luật Duyên cười cười, ngắt lời hắn: "Nói cho những binh sĩ, bổn vương sẽ chính tay chém đầu người nọ, khiến cho những tên người Hán ngây thơ kia thấy rõ ràng thần thoại làm thế nào biến thành chuyện cười ......!Cái gọi là Thiên Thần sao có thể dễ dàng lạc xuống thế gian như vậy?"
Tuy nói như vậy, đang lúc hai quân đối chọi, ánh mắt Luật Duyên vẫn bị bạch bào tiểu tướng dáng người cao ngất đối diện hấp dẫn, hắn quay đầu đối Gia Hòa tán thưởng nói: "Quả nhiên là nhan sắc như họa."
Gia Hòa gương mặt bình tĩnh không mở miệng, sau một lúc lâu rốt cuộc nhịn không được mới nói: "Lần trước tướng lãnh người Hán kia, ngài cũng khen tướng mạo hắn.
Ta không rõ......!Đánh nhau liên quan gì đến tướng mạo bên ngoài."
Luật Duyên cười rộ lên: "Ta chỉ là kỳ quái, người Hán vẫn luôn tuyển một ít kẻ mặt trắng làm tướng quân như vậy có thể đánh thắng sao." Bèn nhìn thoáng qua Gia Hòa trêu đùa, "Kỳ thật đánh nhau vẫn nên dựa vào loại người như Gia Hòa đại tướng quân ngươi mới phải."
Gia Hòa vui mừng nhếch đuôi lông mày, cách sau một lúc lâu mới hiểu được vương gia là vòng vèo chê hắn bộ dạng xấu.
Gia Hòa dùng chiến thuật quen thuộc của Hung Nô quân, xuất trận đánh qua hai hiệp, liền trá bại [giả vờ thua] rút lui.
Đối phương quả nhiên dẫn người đuổi theo.
Luật Duyên vẫn án binh bất động quan sát từ xa.
Người Hán ngựa không nhiều, trong quân luôn nhiều bộ binh hơn kỵ binh.
Mà Hung Nô nhiều lần xâm phạm biên giới chính là dựa vào kỵ xạ, bộ binh đối kháng kỵ binh thì vô luận là tốc độ hay uy lực mà nói đều chênh lệch khá xa.
Cho dù rằng quân đội người Người Hán số lượng hơn xa Hung Nô chung quy vẫn không địch lại.
Sau khi phát giác điểm này, Quân đội người Hán gia tăng số lượng ngựa, cũng thúc dục dân chúng nuôi ngựa.
Nhưng so với quy mô người ngựa của đại quân Hung Nô mà nói, thật sự là như bôi thủy xa tân(như muối bỏ biển, chẳng thấm vào đâu).
Huống hồ cho dù cùng là kỵ binh, Người Hán gầy yếu cũng không thể thắng được Hung Nô binh cường hãn.
Nhìn đối phương từ từ tiến vào phạm vi phục kích, Luật Duyên nhẹ nhàng nâng tay lên.
Đội ngũ chia binh thành hai cánh từ hai bên tả hữu lặng lẽ phóng ra, lược qua mấy trượng, liền dần dần như một cái tuyến bị kéo mở ra hai bên, mà Gia Hòa sớm ổn định đầu trận tuyến, dừng ngựa lại.
Bạch bào tiểu tướng phát giác Gia Hòa khác thường, nhanh chóng trước sau nhìn quanh một chút, lập tức quay đầu, hướng tới vòng vây chưa khép lại phóng ngựa chạy đi không chút chần chừ, phản ứng cực nhanh khiến người ngạc nhiên, hàng ngàn thủ hạ của y cũng lập tức chạy theo, hoàn toàn không có chút biểu hiện kinh hoảng.
Luật Duyên có chút kinh ngạc, đối phương thoạt nhìn bất quá là tiểu tử mới chỉ hai mươi mà thôi, đội ngũ thủ hạ cư nhiên cũng tiến lui có độ như thế.
Hắn nhớ tới Dương Lương trước đây, không khỏi lộ ra mỉm cười, thiên hạ anh hùng xuất hiện lớp lớp, nói vậy nhân sinh sắp tới của mình sẽ phấn khích hơn nhiều.
Hắn thậm chí hi vọng bạch bào tiểu tướng có thể trốn thoát cạm bẫy của mình, một ngày kia, hai người lại nghiêm túc so tài, nhưng từ giờ phút này thoạt nhìn tình hình trước mắt, đây chỉ có thể là nguyện vọng tốt đẹp mà thôi.
Đoàn kỵ binh Hung Nô thét to vung roi thúc ngựa đuổi theo, bọn họ tất cả đều là thân kinh bách chiến dũng sĩ, Luật Duyên hạ lệnh điều khiển bọn họ chặn bắt giống như thị huyết lang, nhất định sẽ đem đối phương cắn xé đến chết.
Tình cảnh truy đuổi trong sa mạc, từ xa nhìn lại liền giống như chiếc lưới đuổi theo sát đàn cá nhỏ, mà Luật Duyên chính là người đánh cá nắm giữ hết thảy.
Ước chừng đuổi theo hơn mười dặm, tiền phương xuất hiện một cồn cát thật lớn, bạch bào tiểu tướng tốc độ liền không tự chủ chậm lại.
Quay đầu nhìn, người Hung Nô đã vây kín phía sau.
Áo trắng tiểu tướng quay đầu ngựa lại, nâng lên phương thiên họa kích, hồng sắc thương anh ở trong gió vũ động tựa như một ngọn lửa.
Phía sau y là một danh kỵ binh vung lá cờ nhỏ lên vài cái, nhóm kỵ binh sôi nổi ghìm ngựa đứng vững, lưng tựa cồn cát, liệt xuất trận thế.
Đối mặt địch nhân cơ hồ là nghiêng trời lệch đất, trên mặt Trần Tắc Minh cũng không nửa điểm kích động, ít nhất y không biểu lộ nửa điểm.
Đột nhiên, người Hung Nô trước mặt như thủy triều hướng hai bên thối lui, nhượng ra một con đường nhỏ.
Cuối con đường, một người ngồi ngay ngắn lập tức không chần chờ hướng bọn họ đi tới.
Trần Tắc Minh nắm chặt trong tay phương thiên họa kích, nhìn về phía người tới.
Nam tử kia độ chừng ba mươi tuổi, tướng mạo so người Hung Nô bình thường nhã nhặn hơn nhiều, nếu không phải từ khóe mắt đến cằm có một vết thương quá mức bắt mắt thì cơ hồ nhìn không ra khí chất hung hãn, trên người phục sức cũng khác biệt rõ rệt đối với người khác càng thêm hoa quý, trong khí độ cử chỉ ẩn ẩn cảm giác tài trí hơn người tuy so với tiểu hoàng đế khác nhau nhưng kì diệu là có hiệu quả tương tự.
Trần Tắc Minh mắt hơi hơi nheo lại, y nghe được tim mình đập dồn dập.
Khi ngựa của nam tử dừng lại trước mặt mọi người.
Cuồng phong thổi qua lớp lông thú trên vai hắn phấp phới phiêu động, cát vàng dưới vó ngựa hắn tung bay, mà nam tử vẫn bất động như núi.
"Ta gọi Luật Duyên." Nam tử kia ôn nhu nói.
Trần Tắc Minh dùng lực siết chặt dây cương, chiến mã bất an đạp động suýt nữa xông ra ngoài, đó là bởi vì bản thân y quá mức khẩn trương kẹp lấy bụng ngựa.
Bình tĩnh bình tĩnh, thời điểm còn chưa tới, Trần Tắc Minh tự nhủ thầm.
"Nghe nói Trần tướng quân là Thiên Thần hạ phàm......" Luật Duyên lẳng lặng quan sát y một phen, hiện ra một cổ quái tươi cười, "Bổn vương hôm nay đặc biệt tới bắt ngươi !"
Vừa dứt lời, một Hung Nô binh đã vượt qua đầu ngựa của hắn, mạnh phóng lên, mà theo sau là vô số Hung Nô binh như kiến lũ lượt vọt tới.