Tướng Quân Lệnh

Chương 106






Trần Tắc Minh cũng nghe thấy âm thanh nội thị bước vào rồi lui ra, bất quá hắn nếu đã tính toán thản nhiên thừa nhận, cũng liền không đáng õng ẹo làm dáng.

Nhưng cửa cung điện vừa đóng lại, trên đầu lưỡi đột ngột truyền đến một cơn đau, Trần Tắc Minh nhịn không được hít vào một hơi, thân thể lập tức lui về phía sau, đúng lúc, một cổ lực mạnh mẽ truyền đến trước ngực, là Tiêu Định một tay đem hắn đẩy ra.
Trần Tắc Minh đột nhiên không kịp phòng bị lui nửa bước, kinh ngạc ngẩng đầu, Tiêu Định đã xoay người đi đến phía bảo tọa, đến khi quay đầu lại lập tức biến thành một quân vương đầy thủ đoạn.

Hắn nhìn y một lát, mặt vô biểu tình rũ mắt xuống, một lát sau, hắn nở nụ cười.
"Đi xuống đi.......!Đi chọn lựa duệ sĩ, chờ tin tức." Tiêu Định vẻ mặt ôn hoà, dường như đã quên mất những chuyện vừa rồi, những cái đó bất quá chỉ như một hạt bụi nhẹ trên tay áo, phất tay lên liền có thể rơi xuống.
Trần Tắc Minh trong lòng không thể giải thích được, sửng sốt một lát, thấy Tiêu Định đã không còn nhìn hắn, chỉ phải quỳ an.
Lúc ra ngoài cửa điện, đầu lưỡi đau đớn không thôi, duỗi tay chạm vào, chổ trên đầu lưỡi đã bị cắn cho chảy máu, Trần Tắc Minh trong lòng mãnh nhảy, quay đầu lại nhìn một lúc lâu, do dự rời đi.
Mà trên bảo tọa người kia tới giờ phút này mới rốt cuộc thấp giọng hận nói: "......!Không biết điều!"
Khi Trần Tắc Minh quay về nơi dừng chân, thời điểm vào cửa nhìn thấy Lộ Tòng Vân đang từ cửa bên bước ra, không khỏi ngẩn ra.
Lộ Tòng Vân thấy đại nhân hồi doanh, vội vàng đến chào hỏi.
Trần Tắc Minh nói: "Hiện giờ Kính Vương đang ở ngoài thành, ngươi như thế nào không đi gặp hắn?"
Lộ Tòng Vân khẽ cười cười, trả lời: "Đợi trận chiến này kết thúc, tiểu tướng mới có thể đi gặp điện hạ.


Đây là ước định của điện hạ cùng tiểu tướng."
Trần Tắc Minh không nghĩ tới trong lòng của Lộ Tòng Vân trận chiến này vẫn chưa đến hồi trần ai lạc định, không khỏi có chút kinh ngạc, nhịn không được cẩn thận đánh giá hắn một lát.

Lộ Tòng Vân cung kính như cũ, cũng không bởi vì chỗ dựa đã đến mà có chút biến hóa, Trần Tắc Minh trong lòng cảm khái, quả nhiên giang sơn nhân tài xuất hiện từ đời này sang đời khác, tiểu tử này trầm ổn đại khí, tương lai tiền đồ không thể đo lường.
Hắn lại nghe nói Lộ Tòng Vân từng là thư đồng của Kính Vương, hai người chính là bạn thân, hiện giờ Lộ Tòng Vân nhắc tới Kính Vương ngữ khí cũng quả nhiên thân mật, không biết như thế nào cư nhiên nhớ tới lúc trước Dương Lương cùng Tiêu Định, trong lúc nhất thời trong lòng hỗn loạn, nhịn không được ngẩn người.
Giờ phút này, phía sau có người đuổi theo, là người trong cung Tiêu Định phái tới khâm định nhâm mệnh.
Sau khi Trần Tắc Minh quỳ tiếp, nhìn kỹ cuộn giấy, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới thấy nhẹ nhõm.
Mới vừa rồi hắn thấy cảm xúc của Tiêu Định khác lạ, trên đường hồi doanh trong lòng vẫn luôn bất ổn, rất sợ Tiêu Định nửa đường thay đổi chủ ý.

Giờ phút này giấy trắng mực đen công văn đưa tới trước mặt, hiển nhiên là Tiêu Định đang thực hiện lời hứa của mình.

Mặc dù Trần Tắc Minh khổng hiểu cơn tức giận vô cớ của Tiêu Định là từ đâu tới, nhưng hắn biết rằng mọi thứ không có thay đổi vì nụ hôn khó hiểu kia, trong lòng cực kỳ trấn an.
Hắn quay đầu gọi Lộ Tòng Vân, mệnh hắn lập tức đi các doanh gấp rút tuyển dũng sĩ, đợi mệnh xuất chinh bất cứ lúc nào.

Lộ Tòng Vân lĩnh mệnh mà đi.
Trở lại trong phòng, ngay sau đó binh sĩ tới báo có người tới thăm, Trần Tắc Minh vừa thấy lại là cố nhân.
Tới chính là Vi Hàn Tuyệt.
Trần Tắc Minh chỉ nghĩ y đến đây để ôn lại chuyện cũ, nào biết Vi Hàn Tuyệt vừa vào cửa, đi thẳng vào vấn đề liền nói muốn đi theo tướng quân cùng truy kích Hung nô, Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn hắn, kế hoạch này của mình thánh chỉ còn chưa có ban ra đâu, như thế nào liền mọi người đều biết.
Vi Hàn Tuyệt một văn sĩ, làm sao có thể chịu được hành trình ngày đêm không ngừng vất vả, Trần Tắc Minh nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.
Vi Hàn Tuyệt cười nói, "Tướng quân quá coi thường ta, Hung nô lúc này chạy trốn đến đường nào, đi trên sông nào, tướng quân giờ phút này có biết không?" Lời này ý vốn dĩ hùng hổ doạ người, nhưng Vi Hàn Tuyệt quen thuộc, lời nói cư nhiên cũng không chọc người sinh khí.
Trần Tắc Minh vừa nghe, nga (ồ), ý tứ này là ta không biết ngươi đã biết.
Trong chiến sự, thông tin tình báo chính xác là đáng giá nhất, ai nắm được tin tình báo nhanh chóng và chính xác, cơ hội sẽ tốt hơn.
Những gì Vi Hàn Tuyệt nói, hắn đều có thể kêu mật thám đi thám thính, nhưng rõ ràng trọng điểm của Vi Hàn Tuyệt không chỉ là hai vấn đề này, mà là ám chỉ hắn trong tay còn có một chuỗi trình báo.

Trần Tắc Minh trầm mặc xuống.
Vi Hàn Tuyệt nói, ta có vị bạn tốt, kinh thương nhiều năm, đường đi chính là hướng Hung nô đã đi, đã quen thuộc với dọc đường, chẳng phải tốt hơn so với tướng quân lâm thời phái người đi thăm dò.
Trần Tắc Minh trong lòng đại khái có thể đoán ra vị bạn tốt của y chỉ sợ là phi đạo tặc tức hãn phỉ, mới có thể có tin tình báo mau lẹ linh hoạt như vậy.

Vi Hàn Tuyệt rõ ràng là con cháu quan lại, cũng không biết như thế nào quen biết người như vậy, tin tức Hung nô Thiền Vu qua đời hẳn là cũng phát ra tại đây, nếu có thể xuất lực giải vây cho kinh thành, hiển nhiên đối phương cũng không ác ý.

Nếu là lúc bình thường, bọn trộm cướp này đều là mục tiêu của quan quân, nhưng giờ phút này, có thể có một người trợ lực liền nhiều một phần lực, huống hồ trộm cướp cũng là người Hán, chưa chắc là đã không có tâm bảo vệ đất nước.

Nghĩ như thế, Trần Tắc Minh lập tức liền đáp ứng, Vi Hàn Tuyệt vui mừng nói, lúc trước ít nhiều tướng quân cứu ta một mạng, hiện giờ nên báo đáp ân tình này.
Trần Tắc Minh nghe lời này, đôi môi hé mở, mãi do dự rốt cuộc không thể nói ra cái gì.

Trơ mắt nhìn Vi Hàn Tuyệt vén rèm đi ra khỏi phòng, trong lòng chỉ là nói, việc kia bất quá là ta tiện tay, làm sao đảm đương nỗi ngươi nhớ kĩ như vậy.
Mấy canh giờ tiếp theo, Trần Tắc Minh đứng ngồi không yên, Tiêu Định thánh chỉ chậm chạp không đến.

Mãi đến lúc ánh đèn rực rỡ nỗi lên, rốt cuộc có quan viên tiến đến tuyên chỉ.
Chỉ dụ kia quả nhiên giống như những gì Trần Tắc Minh đã nghĩ, mệnh hắn làm tiên phong, mang năm ngàn tinh kỵ đi trước, Kính Vương dưới trướng các đạo nhân mã nghỉ tạm một đêm, ngày mai quy mô xuất binh.
Sau khi Trần Tắc Minh khấu tạ, quan viên tuyên chỉ kia nói, vì đạo ý chỉ này, các chính sự đường Tể tướng cùng Tiêu Định tranh chấp thật lâu.

Chúng Tể tướng hai lần phủ quyết, Tiêu Định hai lần gọi lại trọng nghị, cho đến khi Dương Như Khâm vào cung, mới miễn cưỡng thuyết phục chúng thần, giao việc điều quân xuất binh cho Hàn Lâm học sĩ nghĩ.
Trần Tắc Minh im lặng, ngay sau đó lại hỏi, chúng Tể tướng nói như thế nào?
Quan kia lại nói, chúng Tể tướng phần lớn cảm thấy quân địch đã lui, hà tất tái sinh sự tình.

Nhưng Dương đại nhân nói, Hung nô lui nhưng trái tim không bao giờ chết, Luật Duyên sau khi đắc thế tất nhiên ngóc đầu trở lại, sự tình sẽ trở lại chính là bắt đầu mùa Đông hoặc là đầu Xuân.

Này duỗi đầu cũng là một đao, rút đầu cũng là một đao.

Hiện giờ chủ động truy kích còn có chút tiện nghi, đợi đến lúc đó liền đành phải bị động chịu bị đánh.

Không ít người cảm thấy lời này cũng có lý, lúc này mới miễn cưỡng hòa hoãn, mà vạn tuế thiên chiến, cuối cùng vẫn là hạ lệnh.
Trần Tắc Minh im lặng thật lâu.
Hắn làm sao nghĩ được, sự tình tới nước cháy nhà ra mặt chuột, chính Tiêu Định cùng Dương Như Khâm là người ủng hộ hắn rất nhiều, nhớ lại lúc trước dưới Triều Hoa môn, đem hắn bức tới cùng đường cũng là hai người kia, hắn không khỏi có chút mờ mịt.
Hai người kia trước sau luôn đúng với tiêu chuẩn hiền quân lương thần, có thể có tương ngộ thật là phúc của thiên triều.

Hắn hơi hơi cúi đầu, một lát sau bùi ngùi thở dài.
Hai canh giờ sau, Tiêu Định đi đến cánh cửa cao nhất trong cung Triều Hoa môn, từ xa trông thấy một hàng cây đuốc bên ngoài thành, liên tục không ngừng chạy dài cho đến chân trời.

Dương Như Khâm nói: "Đó là Trần tướng quân xuất binh."
Tiêu Định không nói, nhìn một lúc lâu, mới nói: "Ái khanh cảm thấy nên có bao nhiêu phần thắng?"
Dương Như Khâm nghĩ nghĩ: "Nhân sự đã hết, thành sự tại thiên."
Tiêu Định tựa hồ nhớ tới cái gì, xuất thần thật lâu sau, trên mặt đã có chút cáu giận, lại có chút hoảng hốt.

Dương Như Khâm tò mò nhìn trộm, Tiêu Định cảm thấy ánh mắt hắn, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Dương Như Khâm ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.
Tiêu Định quay đầu phân phó, "Chuẩn bị trai giới chi vật." (Đồ chay và những thứ cúng bái)
Dương Như Khâm kinh ngạc nói: "Giờ phút này?"
Tiêu Định nói: "Trẫm muốn khẩn cầu tổ tiên hiển linh, phù hộ Trần Tắc Minh lần này đi......!Kỳ khai đắc thắng."
Ngoài thành nơi xa, Trần Tắc Minh một thân giáp trụ màu đen ngừng ở bên đường, ngựa dưới thân cũng là cả người đen nhánh không nhìn thấy một cọng lông nào, cả người liền giống như muốn dung nhập trong bóng đêm.

Nhưng khi đi đến trước mặt, những binh sĩ đột nhiên cảm thấy được người này, sẽ có loại áp lực đến khó thở.

Có thể là do con hắc mã cao lớn kia.

Kỵ binh đội ngũ chỉnh tề, một người một người nối tiếp theo sát nhau, phi nhanh mà đi, bên tai chỉ có tiếng vó ngựa từ xa đến gần, lại từ gần đến xa.

Lộ Tòng Vân phía sau hắn nói, "Đại nhân đi trước đi, tiểu tướng lập tức theo sau."
Trần Tắc Minh khẽ gật đầu, ân một tiếng, giật cương đi về phía trước được hai bước, đột nhiên thít chặt dây cương nghiêng ngựa quay lại, nhìn lại kinh thành.
Nơi đó một mảnh đen nhánh, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đường viền của pháo đài trong màn đêm, và không thể nhìn thấy những cái gì khác.

Trần Tắc Minh nhìn cảnh này hồi lâu.
Sau một lúc lâu mới quay đầu ngựa, hướng đội ngũ phía trước đuổi theo.