Tướng Quân Lệnh

Chương 103






Thanh Thanh vẫn luôn nhớ đến chứng đau đầu của hắn, sau khi hỏi han Trần Tắc Minh nói chính mình mới vừa đi tìm một phương thuốc mới, bảo nàng không cần lo lắng.

Nói chuyện một lúc, khi Trần Tắc Minh chuẩn bị rời khỏi nhà, Thanh Thanh ảm đạm nghĩ sau lần từ biệt này hai người cũng không biết khi nào có thể gặp lại nhau, rốt cuộc nhịn không được nói, lão gia ngươi phải cố gắng bảo trọng.

Trần Tắc Minh xoay người cười một cái: "Tướng tử chiến là loại phúc khí, cũng không phải là mỗi người đều có thể nói đến được."
Thanh Thanh biết hắn là đang nói đùa, chỉ muốn tạo niềm vui nở ra một nụ cười, nén nữa ngày cuối cùng nước mắt lại rưng rưng rơi xuống.

Trần Tắc Minh luống cuống tay chân, vội vàng nói là chính mình nói sai rồi.
Thanh Thanh cười trong nước mắt: "Lão gia ngươi liền không thể kiêng kị chút sao?"
Trần Tắc Minh nhìn nàng một lúc lâu, khẻ thở dài một tiếng, lại mở miệng động viên trấn an nàng.
Cố Bá đã sớm dắt ngựa tới, ở cửa chờ.

Sau khi Thanh Thanh bình tĩnh chút, Trần Tắc Minh ra cửa lên ngựa mà đi.
Thanh Thanh đuổi tới trước cửa, chỉ thấy bóng dáng phóng ngựa ở đầu đường càng lúc càng nhỏ, sau khi rẽ vào một góc rốt cuộc biến mất.

Thanh Thanh trong lòng không yên, về phòng lấy phong thư kia ra nhìn kỹ, lại vẫn là nhìn không ra manh mối.

Nhìn thấy chữ viết mạnh mẽ, thiết họa ngân câu ẩn chứa tiếng lưỡi mác, không khỏi đem thiệp che ở trước ngực, sau một lúc lâu mới có thể an tâm chút.
Mấy ngày qua đi, tình hình thiếu lương thực trong kinh càng thêm nghiêm trọng, Thanh Thanh thân thể ngày càng nặng nề, đứng dậy chậm chạp.


Đang lúc rửa mặt nghe ngoài viện có tiếng ồn ào náo động, vội vàng phái nha hoàn tới dò hỏi.

Cách một hồi, không thấy nha hoàn quay lại, nhưng Cố Bá hoảng loạn vội vàng chạy đến, một đường kêu la múa may cánh tay.

Thanh Thanh kinh ngạc, chỉ nghe Cố Bá nói vội vàng: "Không ổn không ổn, loạn dân......!Loạn dân phá cửa."
Thanh Thanh không khỏi kinh hãi.
Mấy ngày nay, bởi vì thiếu lương thực, trong kinh vô cùng hỗn loạn.

Hàng xóm xung quanh cũng có nhà bị dân đói cướp đoạt , Trần phủ bởi vì Trần Tắc Minh thời trẻ huấn luyện vài tên hộ viện, dáng người cường tráng, cung mã mạnh mẽ, còn có chút lực chấn nhiếp, vẫn luôn không có người dám tới cửa, nhưng hôm nay cũng có người dám vuốt râu hùm.
Sau khi cơn hoảng loạn Thanh Thanh qua đi, bình tĩnh trở lại, nghĩ những người đến gây loạn kia cũng bất quá là vì đói quá không thể chịu được, cũng không phải cùng người trả thù, vội vàng nói: "Nếu không, liền phân chút lương thực cho bọn hắn?"
Cố Bá dừng chân nói: "Lúc này lấy đâu ra cho bọn hắn.

Thứ nhất là trong nhà gạo thóc cũng còn không nhiều lắm, thứ hai giờ phút này nếu là cho một kẻ, lập tức những kẻ khác nghe tiếng sẽ kéo theo tới hàng trăm người.

Càng đông người, khung cảnh càng hỗn loạn, những kẻ hộ viện cùng hai bên đại môn như thế nào chống đỡ được?"
Đang nói chuyện, tiếng ồn ào náo động chửi bậy ngoài cửa càng to lên.

Cố Bá thất sắc: "Không xong không xong, này còn không có cháo loãng, người đã càng ngày càng nhiều, nghe động tĩnh chỉ sợ là muốn ngạnh đoạt." Giọng nói còn chưa dứt, bên ngoài một tiếng nổ vang, có vẻ như đại môn đã bị người mạnh mẽ đạp ra, tiếng ồn ào náo động lập tức truyền vào.
Thanh Thanh sợ tới mức hoa dung thất sắc (khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi), Cố Bá giờ phút này cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, lôi kéo tay áo nàng chạy thẳng vào trong hầm ở hậu viện.
Đang lúc luống cuống tay chân kinh hoảng thất thố, đột nhiên nơi xa một tiếng sấm sét, mặt đất chấn động kinh hoàng, làm cho người không thể đứng thẳng được, mọi người đều kinh sợ, không rõ nguyên do.

Lại sửng sốt một lát, tiếng vang lớn lại nổi lên, lúc này mới nghe kĩ lại âm thanh, âm thanh bị bóp ngặt kia tựa hồ đến từ ngoài thành, mặt đất theo tiếng mà rung lên, một tiếng tiếp theo một tiếng, vô cùng vô tận.
Tất cả mọi người cường nhập Trần phủ hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không rõ động tĩnh này là cái gì, nhưng cũng biết là dấu hiệu đại họa sắp rơi xuống đầu, không quan tâm không tranh được đồ ăn, vội vàng lao ra cửa bỏ chạy tán loạn.

Cố Bá cùng Thanh Thanh ngây người một lúc lâu, mới cảm thấy chính mình tránh được một kiếp.

Trong lúc đó, âm thanh kia vang lớn tựa như sấm rền, âm vang không dứt, Thanh Thanh cẩn thận suy đoán hồi lâu, trong lòng tim đập thình thịch, đứng thẳng bất động tại chỗ không thể nhúc nhích.
Từng tiếng nổ vang kia, đúng là đến từ đầu tường nơi hai quân giao chiến.
Mà giờ phút này, trong thành lâu vốn dĩ đường phố san sát nối tiếp nhau sớm đã trở thành một mảnh phế tích hỗn độn.
Có những khối đá khổng lồ nằm trong đống đổ nát, này là tảng đá từ trên trời giáng xuống, đâm sâu bảy thước, mọi thứ bên trong nó đều bị phá hủy, bị đập nát tới nỗi chư quân Điện Tiền Tư không tìm thấy hướng Bắc.
Một đêm này Hung nô thiết lập hàng trăm khẩu đại pháo bắn đá, khi trời hừng sáng, chúng nổ tung bắn vào trong thành.

Bắn vào chính là những hòn đá nặng mấy trăm cân này.

Pháo bắn đá này trước nay chưa ai gặp qua, trong triều cũng có loại ném đá tương tự nhưng không thể nào bắn được tảng đá lớn như vậy.

Không ai hiểu bằng cách nào mà những khung gỗ đó có thể chịu được những tảng đá nặng như vậy mà không bị sập
Lúc trước thương vong ở thời điểm này thoạt nhìn không tính là cái gì, lúc này ở dưới cơn mưa đá này, con số thương vong quân sĩ tăng mạnh.

Ngay lập tức Điện Tiền Tư sĩ khí liền tan rã.


Thứ này quá dọa người, phát lên thanh âm rung trời, không ai có thể sống xót.

Trần Tắc Minh đột ngộ gặp phải biến cố, sau khi kinh hãi, răng cũng run cầm cập, hắn cuối cùng hiểu ra nguyên nhân vì sao lúc trước Hung nô công kích không nhanh không chậm, hóa ra là Luật Duyên đang đợi những khẩu pháo này, đáng giận chính mình vô tri vô giác một lòng phản kích.
Là ta cố chấp!!
Tim phổi hắn dường như đều bị thiêu rụi thành tro bởi sự nôn nóng đó, hắn không cam lòng chính mình liền như vậy thất bại, nhưng mà ông trời luôn là không giúp hắn, hắn hận đến trong mắt muốn chảy ra máu.

Viện quân, Dương Như Khâm, Độc Cô Hàng, các ngươi ở nơi nào!!
Tường thành của kinh thành là dùng gạo nếp nấu cháo hợp với bùn xây lên, được xưng phòng thủ kiên cố.

Tuy nhiên dưới một tác động lớn như vậy đánh vào, chúng nó bắt đầu bị nứt và suy sụp.

Trần Tắc Minh lập tức phái người đi tu, suy sụp một chỗ tu một chỗ.

Như vậy trong cơn mưa đá, đi một trăm, vận khí tốt có thể trở về bảy tám chục người, vận khí kém chỉ quay về chưa tới một nửa, nhưng hắn không có biện pháp, chỉ có thể phái người chịu chết.
May mà một khẩu pháo lớn như vậy rất khó có thể nhắm chuẩn, nếu không Hung nô chỉ cần liên tục công kích vào một điểm, muốn tu cũng không thể tu.

Trận pháo kích mưa đá này giằng co trong vòng vài giờ, trên thành lâu không hề có sức phản kháng.
Trần Tắc Minh gần như tuyệt vọng, lúc này đối phương rốt cuộc dừng tay.

Sau chiến tranh kiểm kê sơ bộ, con số thương vong đạt ngàn người.

Trần Tắc Minh vội vàng tuần tra, đến từng chỗ một, những binh sĩ đều là kinh hồn chưa định, ấp úng không dám nói.

Trần Tắc Minh trong lòng chùng xuống, nếu lúc này không chút kích thích, trận chiến e là đánh không nổi nữa.

Tuy nhiên không ai biết trận mưa đá tiếp theo sẽ là khi nào, hắn phân phó chúng tướng chạy nhanh tìm tốt chổ ẩn nấp, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

Về mặt khác chỉ phải đập nồi dìm thuyền, bốn phía tuyên bố chính mình đã thu được tin tức, viện quân đang ở trên đường, sĩ khí lúc này mới rung lên.
Nhưng mà không ai biết trong lòng Trần Tắc Minh đang nôn nóng kinh sợ, nên làm như thế nào, nên làm như thế nào, nên làm như thế nào, hắn chỉ nghĩ đến một ý nghĩa này.
Dùng lửa? Giá của pháo bằng gỗ có thể cháy, nhưng thạch pháo tầm bắn xa hơn cung tiễn, bắn không đến.

Dùng giường nỏ? Giường nỏ tầm bắn là đủ xa, nhưng khuyết điểm cùng thạch pháo giống nhau, bởi vì quá mức lớn nên không thể nhắm chính xác được, rất khó bắn trúng.

Đánh lén tiêu diệt nó? Luật Duyên nhất định đề phòng chiêu này, tất nhiên là rất nhiều bẫy rập.
Trần Tắc Minh vắt hết óc, chung quy không có kết quả.
Hắn trong lòng tuyệt vọng, hay là ông trời một hai phải làm hắn khó xử, cho nên không chịu cho hắn cơ hội chuộc tội.

Tiêu Định đều cho hắn, nhưng ông trời không cho, vì cái gì? Chẳng lẽ địch nhân của hắn không phải Tiêu Định, không phải Luật Duyên, là ông trời? Hắn hoảng hốt lên, nhưng vì cái gì, vì cái gì muốn cho như vậy nhiều người chôn cùng, hắn làm sao có thể gánh tội danh hại nước hại dân hổ thẹn này mà đi xuống hoàng tuyền......
Không, không, kia không phải ý trời! Hắn lại phấn chấn tinh thần.

Khi mọi thứ còn chưa đến hồi kết, ai cũng không biết ý trời là như thế nào.

Hắn gạt ra những suy nghĩa phỏng đoán vớ vẩn không có khả năng trong đầu ra, hắn muốn làm nhiều điều hơn nữa không thể ngừng tại đây.
Hắn không nhìn thấy rõ con đường dưới chân mình, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tan xương thịt nát.

Đến chiều tối, các đợt pháo kích của đối phương lại tiếp tục.

Những binh sĩ ở trên thành lâu nhìn thấy nhóm quân Hung nô từng đội một lôi kéo xe, sau xe chính là kia từng khối cự thạch.

Nhóm địch nhân muốn làm ra mấy thứ này cũng cần có thời gian, cho nên chúng phải nghĩ giữa chừng.

Lần này Điện Tiền Tư có chuẩn bị, ngay ngắn trật tự mà trốn vào trong những động bên trong sườn tường, thương vong so với lúc trước liền ít đi nhiều, nhưng mà tường thành lần lượt chịu đòn nghiêm trọng mơ hồ lay động, suy sụp đầu tường vẫn là phái người đi tu.

So với lần chiến trước hết thảy cũng không thay đổi gì nhiều.

Mọi người đều nín thở, bọn họ đang chờ đợi cái gì.

Ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào.
Trần Tắc Minh cũng ở trong động, hắn nắm trường kiếm bên hông, ngẩng đầu lắng nghe kia từng tiếng sấm rền kia.

Cự thạch rơi xuống đất thanh âm tựa hồ như ở trên đỉnh đầu hắn, chỉ riêng tiếng động liền đã có thể đem người đè dẹp lép, mỗi một lần chấn động đều rơi xuống một tầng bùn cát, rơi lên trên người hắn.

Hắn không nhúc nhích, tựa hồ không hề phát giác.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong sự dày vò, nó giống như cung nữ kéo váy dài, cùng mọi người kiều diễm triền miên lưu luyến không rời.

Dần dần, mọi người cảm thấy tầng suất lạc thạch bắt đầu giảm bớt, âm thanh đinh tai nhức óc cũng giảm dần.

Trần Tắc Minh sai người lên thành xem xét, cách một hồi, một người binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo vọt trở về, "Tướng quân tướng quân!......!Viện binh! Viện binh tới!!!"
Trần Tắc Minh không khỏi kinh sợ.
Mọi người đều yên lặng một lát, sau đó ầm ầm một tiếng hoan hô lên.

Tiếng hoan hô ở trên vách động qua lại va chạm, không thế dừng lại, đột nhiên lao ra cửa động, truyền đi ra ngoài.