Trong một trấn nhỏ cách Vương thành hơn tháng đi đường, thừa dịp trời tối, ba con ngựa cao to ghé vào trạm dịch. Một người trong số đó khoác áo choàng bẩn thỉu, dáng vẻ khôi ngô cường tráng, chỉ đứng trước cửa thôi mà đã gần như chiếm hết cả cái khung cửa, khiến tiểu nhị của trạm dịch không khỏi sợ đến mềm nhũn cả hai chân.
“Mấy… Mấy vị đại gia…” Tiểu nhị sợ người đến là thổ phỉ, run run lui vào bên trong, nói “Hôm nay, hôm nay đã hết phòng rồi…”
“Im miệng!” Chưởng quỹ từ phía sau bước nhanh tới tiếp đón, ánh mắt sắc bén quét qua lệnh bài giắt bên eo đối phương. Sau khi thấy rõ bọn họ không phải thổ phỉ thì cung kính thưa “Ba vị khách quan, tuy giường chung không còn, nhưng phòng hảo hạng thì bản điếm vẫn còn mấy gian.”
Khuôn mặt của người nam nhân cao lớn gần như bị mũ áo choàng che khuất, chỉ để lộ ra hai con mắt sắc bén mà dữ tợn. Dưới ánh đèn nhập nhèm, đôi con ngươi giống như phủ một tầng bụi, khiến người vừa nhìn liền hoảng hốt. Chất giọng nam trầm thấp, mang theo mùi gió cát cuồn cuộn “Ba phòng hảo hạng.”
“Khách quan, mời vào trong!” Chưởng quỹ không dám nhìn thêm, cúi đầu khom lưng dẫn người về phòng.
Hai người đi sau nam nhân lớn tiếng phân phó “Ngựa bên ngoài trông nom cho cẩn thận, cỏ nhớ dùng cỏ tươi.”
“Vâng, vâng!” Tiểu nhị run rẩy chạy ra ngoài.
Ba người này chính là ba người Thích Nam Kha vừa từ biên cương quay về báo cáo. Tất nhiên, về thành không chỉ có mấy người bọn họ, mà còn cả một đội quân và mấy chiếc xe ngựa vận chuyển đặc sản, mĩ nhân, vàng bạc và thư xin hàng do quân địch dâng lên sau khi thua trận đang di chuyển phía sau. Chỉ là đến nửa đường, có mật sứ đưa khẩu dụ của Hoàng đế tới, lệnh Thích Nam Kha về thành thành thân, không chỉ thế, đối tượng còn là một nam nhân. Điều này giống như viên đá làm dậy sóng mặt hồ phẳng lặng, cả đám người tâm phúc của nhà họ Thích hết sức phẫn nộ, nhao nhao nói muốn tới Vương cung đòi công bằng! Thích Nam Kha đầu tiên là viết một bức thư cho người suốt đêm đưa tới chỗ phụ thân mình là Thích Quốc công, Thích Lục. Sau đó, hắn không kịp đợi phụ thân hồi âm, chính mình dẫn theo hai phó tướng chạy về Vương thành trước, hòng bí mật tìm tới vị Cửu Vương gia Thục Thế kia hỏi rõ ngọn ngành rồi tiến hành kế hoạch của bản thân.
Ba người phong trần mệt mỏi, chạy chết ba con ngựa mới tới được gần Vương thành. Thực ra, thế này cũng đã nhanh hơn so với dự định của bọn họ nhiều lắm rồi. Mặc dù đã tính trước đến việc người trong thành sẽ không biết bọn họ bí mật quay về sớm, cả ba vẫn trùm kín để tránh bị chú ý.
Sau khi vào phòng trên lầu, một trong hai vị phó tướng tháo mũ xuống, nói “Sắp tới Vĩnh Ca rồi, Tướng quân, ngài có dự định gì không?”
Thích Nam Khả cởi bỏ áo choàng, lộ ra hàng lông mày đen sì sắc bén. Quanh năm ở biên cảnh khiến da dẻ hắn trở nên khô ráp, ngăm ngăm, trên mặt thậm chí còn lưu lại vết sẹo mờ do bị đao chém. Cả người Thích Nam Kha bao trùm một khí thế máu me đáng sợ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Chuyện Đỗ Từ tra đến đâu rồi?” Hắn hỏi.
“Hôm nay vừa nhận được thư, nghe đâu, Đỗ Cửu Vương gia đã không còn ở Vương thành nữa rồi.”
“Như vậy là chạy rồi sao?” Từ phó tướng vui vẻ ra mặt “Nói cũng đúng, một Vương gia giống như y nhất định là cũng không muốn kết thân với một người nam nhân! Thật tốt!”
Thích Nam Kha nghiêm mặt không nói. Hai vị phó tướng liếc nhìn nhau, có chút khó hiểu “Tướng quân… Ngài làm sao vậy?”
“Đỗ Từ ở Đại Thịnh làm con tin mấy năm, tính cách phóng khoáng ngây ngô, được Bệ hạ hết lòng yêu mến nhưng vẫn không thay đổi bản tính, suốt ngày qua lại giao du với đám công tử ăn chơi trác táng, say sưa hưởng lạc, nổi tiếng khắp Vương thành. Một người như vậy, nếu như biết chính mình bị Bệ hạ tứ hôn, lại còn tứ hôn cho một nam nhân, các ngươi cảm thấy y sẽ nghĩ như thế nào?”
“A?” Từ phó tướng gãi đầu, ngốc nghếch đáp “Cái này, cái này thuộc hạ không biết, lẽ nào Tướng quân cho rằng vị Cửu Vương gia kia vốn không phải là chạy trốn?”
“Y có thể chạy đi đâu?” Thích Nam Kha liếc mắt, ngón cái và ngón trỏ khẽ khàng vân vê, đây là thói quen mỗi khi hắn có điều tự hỏi.
“Y không thể quay về Thục Thế, cộng thêm có chạy đến đâu thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là bị bắt về.” Chu phó tướng xoa xoa chòm râu, đôi mắt sáng như chuông đồng, lớn tiếng nói “Đúng là không cần phải chạy trốn.”
“Vậy…” Từ phó tướng nhất thời không biết nói gì, khó hiểu hỏi “Sao y không ở Vương thành? Một người có thể biến mất như không khí ư?”
Trong mắt Thích Nam Kha xoẹt qua một tia sáng, nhỏ giọng đáp “Có thể, y cũng như chúng ta.”
“Hả?!” Từ phó tướng sửng sốt, vỗ bàn “Ý Tướng quân là, y cũng muốn tới tìm chúng ta?!”
Kết quả Thích Nam Kha đoán không sai, chỉ là phần mục đích có hơi sai lệch.
Đỗ Cửu Vương gia sau khi biết Hoàng đế đồng ý tứ hôn liền hưng phấn mãi không thôi. Màn đêm vừa xuống, y liền chuẩn bị hành lí, cùng với người hầu tâm phúc của mình là Đậu Đinh bỏ trốn ra khỏi Vương thành. Hai người đi hơn một tháng, cuối cùng ghé vào trạm dịch ở một trấn nhỏ nghỉ chân.
Đêm khuya, Đậu Đinh đi vệ sinh xong chạy về, run run túm chặt quần áo nói “Vương… Công tử, chỗ này lại có người đến trọ, nhưng em nhìn ba người kia không có vẻ gì là giống người tốt cả, hay là sáng sớm mai chúng ta đi đi thôi, công tử?”
Đỗ Từ nằm trên giường trở mình, ngón tay vuốt ve cây sáo nhỏ làm từ bạch ngọc mà bản thân luôn mang theo bên người, lười biếng đáp “Ngươi nói xem, Thích Nam Kha bây giờ đi đến đâu rồi? Nếu như chúng ta để lỡ hắn thì phải làm sao?”
“Không đâu công tử!” Đậu Đinh rúc vào cái đệm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn chủ nhân trên giường “Cả đoàn người bọn họ về thành báo cáo chắc chắn sẽ đi đường dành riêng cho quan. Nhiều người như vậy, kiểu gì chúng ta cũng gặp được thôi.”
“Ừm.” Đỗ Từ ngáp một cái, thoáng nhìn qua bóng đêm bên ngoài. Đằng sau cửa sổ, bầu trời mịt mùng, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa ngựa kêu vọng lại từ phía xa xăm. Y nắm chặt cây sáo, hỏi “Ngươi nói xem, hắn, liệu có còn nhận ra ta không?”
Đậu Đinh chau mày, không biết đáp sao cho phải, nghĩ nghĩ nửa ngày mới lên tiếng “Công tử, ngài với Tiểu Công gia mới gặp nhau có một lần, sau này, ngài ấy lại ra biên quan trấn thủ, nhiều năm vậy rồi… Ngài ấy có lẽ không còn nhớ rõ ngài nữa đâu.”
“Ngu xuẩn!” Đỗ Từ xoay người, với lấy chiếc gối bên cạnh ném tới chỗ Đậu Đinh, nửa thật nửa giả mắng “Hắn nhất định sẽ nhận ra ta!”
“Vâng, vâng!” Đậu Đinh vội vã dập đầu “Công tử đẹp như vậy, Tiểu Công gia nhất định sẽ nhận ra!”
Đỗ Từ hừ một tiếng, giang tay giang chân nằm vật ra. Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh. Một lúc sau, khi hai người đang mơ màng sắp ngủ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí cùng tiếng người hô lớn “Chuồng ngựa cháy rồi!”
Đỗ Từ ngồi phắt dậy, khoác áo ngoài, chạy chân trần ra cửa. Cùng thời điểm đó, cánh cửa phòng đối diện bị giật mạnh về sau, một người nam nhân cao lớn chau mày nhìn sang.
Hai bên liếc qua nhau rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt. Đậu Đinh ôm quần áo chạy tới phủ lên người Đỗ Từ “Công tử! Chớ để cảm lạnh!”
Đậu Đinh và Đỗ Từ giống nhau, tuy đã ở Đại Thịnh được mấy năm nhưng tiếng Đại Thịnh chung quy vẫn không quá tốt, cộng thêm lúc này có chút cuống quýt, nên vừa mở miệng Đậu Đinh liền dùng luôn tiếng Thục Thế.
Đỗ Từ kéo quần áo, trong mắt bị ánh lửa phía xa chiếu vào. Y cũng dùng tiếng Thục Thế đáp lại Đậu Đinh “Ngươi còn nhìn cái gì nữa? Mau qua đó xem! Đừng để ngựa của chúng ta bị cháy!”
Người nam nhân cao to vừa bước đi được hai bước, nghe thế thì đột nhiên dừng lại.
Hắn chậm rãi quay đầu, hai mắt nhìn chăm chăm vào vị nam nhân trẻ tuổi đang chân trần đứng ngoài hành lang.