Edit: V-Emy
Tô Hi như bị sặc liên tục ho khan, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt Tô Hi đỏ lên nói: "Trực giác của cô thật là chuẩn."
Ta cúi đầu mở rộng bản đồ trong tay, cau mày tiếp tục nghiên cứu, không yên lòng nói với Tô Hi: "Đúng vậy, thế nên ta không đi gieo họa cho nam nhi nhà lành."
Ta ngừng nhàn thoại, bày bản đồ ra trước mặt Tô Hi, chỉ vào một trấn nhỏ rất gần Lâm Sương trấn, " Tây Lương bố binh ở chỗ này thế nào?"
Tô Hi cúi đầu nhìn thoáng qua, liền nở nụ cười, "Ta biết cô đang đánh chủ ý gì, Tịch Nguyệt trấn này cực kỳ gần Lâm Sương, nếu có thể thừa dịp người Tây Lương không chú ý, nhân lúc đêm tối lãnh binh đánh vào Tịch Nguyệt trấn, đợi đến bình minh cùng quân chính diện phát động tập kích, đánh úp, đến lúc đó bọn họ hai mặt thụ địch, lấy lại Lâm Sương dễ như trở bàn tay." Hắn kích động nói xong, lại tiếc hận thở dài, "Nhưng mà, tiểu thư, ta dẫn Triệu gia quân tới đây nghỉ ngơi không lâu, còn chưa kịp phái thám tử tìm hiểu rõ ràng."
Ta gật gật đầu."Lâm Sương bị chiếm đóng là sỉ nhục của ta. Ta tuyệt không cho phép Tây Lương chiếm đóng ở Lâm Sương dài lâu, ngươi đã không tới kịp, vậy hiện tại liền chuẩn bị một chút."
Tô Hi lĩnh mệnh chắp tay lui ra, sau khi rời khỏi quân trướng hắn lại đột nhiên vén rèm tiến vào, "Tiểu tiểu... Tiểu thư, cô đừng nói với ta cô tính tự mình đi một chuyến đó nhé."
Ta thu bản đồ lại gấp bỏ vào trong tay áo, nhíu mày hỏi: "Có gì là không thể?"
???
Cố Phán Hề dắt ngựa trái phải tránh né không chịu đưa ta dây cương, "Không được, việc này tuyệt đối không được."
Ta nóng nảy, hiện tại nếu còn không xuất phát, trước bình minh tuyệt đối không thể trở về, "Cố Phán Hề, nếu ngươi không buông tay, quân pháp xử trí!"
Cố Phán Hề trừng ta một cái, vẫn không chịu buông tay như cũ, "Ta cũng không phải là quân Triệu gia của cô, nói gì đến quân pháp, hơn nữa Triệu Như Ngọc cô không quan không chức, ở trong chinh Tây quân so với đầu bếp cô còn không bằng, dùng quân pháp xử trí cô hù dọa được ai!"
Ta đau đầu nâng trán, mềm giọng: "Phán Hề, ta đi rồi sẽ về, tới bình minh nhất định sẽ trở lại." Nhưng Cố Phán Hề hắn cứng mềm đều không ăn, "Ta đã đáp ứng bệ hạ, cũng đáp ứng lão tướng quân nhất định phải trông coi cô, hơn nữa bệ hạ đã nói, nếu cô ở biên quan có bất kì hành động tùy hứng làm bậy, không để ý nguy hiểm gì, ta có thể lập tức viết phong thư về Trường An, Triệu Như Ngọc cô cũng đừng mong tiếp tục ở lại Lưu Phong thành."
Ta cẩn thận ngẫm nghĩ lời hắn nói, cảm thấy vẫn có lực uy hiếp nhất định, nhưng hiện tại nếu không nắm chắc thời gian, sẽ đánh mất cơ hội, đợi Tây Lương bố trí phòng ngự xong, công đánh Lâm Sương sẽ phải trả cái giá đắt hơn, ta ngoài mạnh trong yếu nói, "Tướng ở bên ngoài, quân mệnh nhiều khi không thích hợp. Tô Hi, ngươi trói Cố Phán Hề lại cho ta, chờ ta trở về thì thả hắn ra."
Tô Hi âm trầm từ sau thắt lưng rút ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị từ sớm, "Tuân lệnh, tiểu thư." Sau đó quay đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói với tên thú y đang giậm chân: "Ngươi cũng có ngày hôm nay!" (Tô Hi này cũng thù dai gớm:)))
An trí Cố Phán Hề xong, ta mang theo Triệu Thanh Y lên ngựa chuẩn bị đi Tịch Nguyệt trấn, sắc mặt Triệu Thanh Y vẫn tái nhợt, như có chút suy nghĩ, ta quay đầu liếc hắn một cái, hỏi: "Thân mình ngươi không thoải mái sao?"
Triệu Thanh Y lắc đầu, còn chăm chú nhìn ta một cái, nói, "Tiểu thư, trong lòng ta không yên, có cảm giác dường như sắp có chuyện không may."
Tay ta kéo dây cương nhất thời cứng lại, nói với Tô Hi ở phía sau đưa tiễn vẫn còn chưa trở về: "Tô mỹ nhân, ngươi nhanh chóng đi tìm Triệu Khả, bảo nàng lấy tấm bùa hộ mệnh của ta đến cho ta."
Triệu Thanh Y giải thích: "Tiểu thư, đó chỉ là cảm giác, chưa chắc đã là thật."
"Triệu Thanh Y cẩn thận cái miệng quạ đen của ngươi, câm miệng lại ngay cho ta!" Ta phát điên rít gào với hắn.
???
Thời gian Tây Lương chiếm lĩnh Lâm Sương trấn cũng không dài, đối với Tịch Nguyệt trấn cho dù có bày bố phòng ngự hẳn cũng không tính là chu toàn, ta cùng Triệu Thanh Y nhân lúc trời tối tiến vào Tịch Nguyệt trấn, quả nhiên ở cửa trấn chỉ có hai tên lính Tây Lương.
Ta mặc một thân nam trang màu xám, tóc buộc lên đỉnh đầu, lính Tây Lương ở cửa kiểm tra chúng ta, Triệu Thanh Y đưa bạc hối lộ, tên đầu lĩnh liền cười tủm tỉm cho chúng ta đi vào.
Lúc ta đi vào trong trấn, nghe được lính Tây Lương ở cửa dùng tiếng Tây Lương nói chuyện với nhau: "Người Đại Hoa như đám kiến rất đáng chết, một đao giết chết không phải là xong sao?"
Tên đầu lĩnh kia phỉ nhổ hắn một ngụm, nói: "Ngươi không nghĩ lại cho ta, cấp trên hạ lệnh, không thể lạm sát. Dù sao bọn họ cũng như một đám cừu đợi làm thịt, giết thịt còn không phải chuyện sớm muộn sao?"
"Ha ha, nói cũng phải!"
Ta kêu Triệu Thanh Y cột dây cương vào cây, ta cùng hắn thong thả đi dọc khắp thôn trấn, ta quan sát địa hình hoà thế chung quanh, trong lòng định ra từng phương án một, sau đó lại phủ quyết từng cái từng cái.
Đi tới thôn trấn phía sau, ta đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, quay đầu nói với Triệu Thanh Y: "Nếu ta bị người Tây Lương bắt được, ngươi nói bọn họ sẽ giết ta như thế nào?"
Triệu Thanh Y không phản ứng lại."Tiểu thư người có ý gì?"
Ta thở một hơi thật dài, nói: "Còn có thể là ý gì." Ngẩng đầu nhìn phòng ốc không có chút khí tức đèn đuốc, ta sám hối, "Ta quả thật không nên bốc đồng."
"Tiểu thư?" Triệu Thanh Y vẫn một bộ dáng ngu si như trước.
Ta hạ giọng nói với hắn: "Tách ra chạy!"
Lần này hắn nghe hiểu, chúng ta tách ra nhanh chóng trốn vào trong ngõ hẻm dọc các con đường khác nhau, cũng ngay lúc đó, phía sau vang lên một trận xôn xao bất thường, một tiếng tục tằng rống to: "Mau đuổi theo! Bắt sống chúng, thưởng hoàng kim mỹ nhân!"
Ta chạy trong hẻm nhỏ tối đen hồi lâu, lâu đến lúc ta thở hổn hển, thể lực chống đỡ hết nổi, hai chân như co quắp, dường như không đứng dậy nổi, mà truy kích ở phía sau vẫn không ngừng nghỉ như trước. Từ lúc hoài thai đứa nhỏ, ta càng có cảm giác thể lực giảm xuống, ta bất đắc dĩ vuốt ve cục cưng trong bụng: trứng thối con đang muốn hại chết nương...
Rẽ trái rẽ phải, ta chạy tới đường lớn trên thôn trấn, sắc trời đã tối đen, trên đường không một bóng người, ta nghe được tiếng truy binh phía sau càng ngày càng gần, hít sâu một hơi bình tĩnh trở lại, tức khắc tiến vào một ngõ hẻm khác.
Nào biết ở đầu ngõ lại có một người đang đứng, đầu ta liền cắm vào người hắn, không kịp lui về phía sau đã bị hắn dùng lực ôm vào lòng.
Bước chân chạy trốn bị bắt phải dừng lại, trước mắt ta biến thành màu đen, thể lực tổn hao quá lớn, ta không có khí lực đẩy ra, cũng không có năng lực đánh ngất người này.
Ôi thôi, thế này là xong đời rồi.
Người nọ không nói gì, một tay trói buộc thắt lưng của ta, một tay nhổ ngọc trâm trên đầu ta xuống, ta cảm giác được tóc như dòng nước trút xuống. Tay người nọ di chuyển xuống dưới, tìm được đai lưng của ta, cực kỳ thuần thục cởi bỏ đai lưng sau đó kéo vạt áo ngoại bào ta ra.
Ta lập tức nghe được tiếng bước chân truy binh sắp tới, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, nhớ lại bọn họ vừa mới ồn ào kêu muốn bắt sống, đêm nay ta hẳn có thể bảo trụ tánh mạng.
Ngoại bào màu xám mặc ở bên ngoài của ta bị người này lột xuống, vươn tay ném vào sân nhà người ta trong ngõ. Ta lạnh đến run rẩy, thở hồng hộc như trước hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Người nọ ôm ta vào trong ngực, ta cảm nhận được độ ấm truyền đến từ người hắn, cũng ngửi được hương vị quen thuộc từ hắn.
Như bị sét đánh, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn thấp giọng nói: "A Ngọc, đừng lên tiếng."
Giang Hành Tri.
Hay là, A Mạc Nhĩ.
Truy binh phía sau đã sắp đuổi tới đây, giọng nói tục tằng của tên đầu lĩnh vừa nãy lại vang lên: "Bắt!"
Thư Ngữ lớn tiếng châm chọc: "Người nào ngươi cũng dám bắt, Cách Nhật Lặc ngươi ăn gan báo rồi phải không?"
"Điện hạ?" đầu lĩnh kia đã nhận ra Giang Hành Tri.
Giang Hành Tri ôm ta, ta cảm giác được ống tay áo của hắn che khuất lưng ta, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu ta, ta có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đập cũng ngửi được vị bồ kết hòa cùng ánh mặt trời trên người hắn.
Hắn dùng giọng điệu lười nhác lại mang theo tức giận nói: "Cách Nhật Lặc, ngươi còn muốn mang theo lính của ngươi tiếp tục xem sao?"
"Thuộc hạ không dám." Người nọ nói, sau đó, ta nghe được tiếng bước chân thong thả lui về phía sau.
Ta nghe cước bộ người nọ lui về phía sau còn do dự, vì thế liền hung hăng ngẩng đầu lên đụng vào cằm Giang Hành Tri, hắn đau đến rên lên một tiếng, ta ở trong lòng hắn bắt đầu giãy dụa, dùng một giọng vừa sợ hãi vừa nhu nhược nói: "Cứu mạng, ngươi buông ta ra, van cầu ngươi thả ta."
Giang Hành Tri đè thắt lưng của ta lại, vẫn dùng sức như cũ trói buộc ta ở trong ngực hắn, chẳng mảy may động đậy.
Tên tướng lãnh Cách Nhật Lặc ở bên kia cười ha ha, "Xem ra đây là một nữ nhân ngang bướng, điện hạ, phải biết rằng cường bạo nữ nhân không thú vị, thuộc hạ ở đây có một lọ bí phương mang đến từ Nạp Đạt Mộc, cho nàng ăn vào, cam đoan nữ nhân trinh liệt gì cũng sẽ biến thành một bãi xuân thủy ai ai cầu hoan, ha ha!"
Một trận trời đất ngả nghiêng, ta bị Giang Hành Tri khiêng lên đầu vai, hắn tiến lên hai bước, hình như tiếp nhận dược tướng lãnh kia dâng lên, sau đó trầm giọng nói: "Vậy thật sự đa tạ Cách Nhật Lặc tướng quân."
"Ha ha, điện hạ, thuộc hạ cáo từ."
"Tướng quân tạm biệt không tiễn."
Ta nghe tiếng bước chân đi xa nơi góc đường thẳng đến khi biến mất, lúc này mới hạ giọng nói: "Thả ta xuống."
Hắn không nghe, Thư Ngữ ở bên cạnh hắn đốt đèn, nhỏ giọng nói với ta: "Phu nhân, người tạm thời phải nhẫn nại, Tịch Nguyệt trấn này nơi nơi đều có tai mắt."
Ta nghe vậy liền im tiếng.
Giang Hành Tri khiêng ta đi rất xa, hô hấp đều đều, cước bộ hữu lực như cũ, ta bi ai thở dài, hai năm, thế mà ta lại không biết người từng bên gối cư nhiên lại là người tập võ.
Hắn mang ta vào trong một gian phòng, đặt lên giường. Thư Ngữ châm đèn, lại liếc mắt Giang Hành Tri một nhìn cái, lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra nhét vào cổ họng ta, nhìn thấy ta nuốt xuống, lúc này mới cáo lui.
Ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nắm chăn trên giường phủ lên người, lạnh lùng giương mắt nhìn hắn.
Hắn cong khóe miệng cười yếu ớt, gọi ta, "A Ngọc."
"Im miệng!" Ta nhíu mày.
Cảm tình từng có và nợ máu Lâm Sương đồng thời vọt vào đầu ta, ta lẩm bẩm: "Ngươi có tư cách gì, có tư cách gì mà kêu tên của ta —— "
"A Ngọc, ta không phải cố ý muốn gạt nàng."
"Vậy tất nhiên là cố ý gạt ta, " ta lãnh đạm nói, "Nếu không dối gạt ta, ngươi làm sao trộm được bố phòng đồ Lâm Sương."
Hắn im lặng.
Ta rũ mắt tiếp tục nói, "Hôm nay nếu ngươi không giết ta, ngày sau ta tất nhiên sẽ giết ngươi, —— A Mạc Nhĩ điện hạ, nợ máu trả bằng máu."
"Thật xin lỗi." Hắn ôn hòa nói.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ung dung không chút cảm tình mỉm cười, "Chưa từng trách ngươi."
Trong mắt hắn toát ra kinh hỉ, sau đó là không thể tin.
"Ngươi phải lựa chọn giữa quốc gia của ngươi và ta, ngươi cuối cùng lựa chọn quốc gia của ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng ngươi phải biết rằng, lúc ngươi buông tha ta, cảm tình giữa chúng ta, liền từ đó về sau kết thúc." Ta nhìn ánh mắt của hắn, thong thả nói.
Hắn hiểu rõ cười khổ, nói: "Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới giữa chúng ta có thể còn có một con đường khác sao?"
Ta trảm đinh chặt sắt nói: "Giữa chúng ta không bao giờ có một con đường khác, ta có thể lí giải tất cả việc làm của ngươi, nhưng cũng không thể tha thứ cho ngươi."
Giang Hành Tri lẳng lặng nhìn ta, trong mắt phượng tối đen hiện lên bi ai cực kỳ nồng đậm.
"Ta nghĩ nàng đã chết, bọn họ trở về nói cho ta biết, nói nàng đã chết, bọn họ nói nàng vì người kia, tình nguyện giết chết bản thân." Giang Hành Tri hô hấp dồn dập nói, "Nàng xem, nàng ngoài miệng nói thích ta, nhưng lại tình nguyện vì hắn mà chết, A Ngọc ơi A Ngọc, đến tột cùng tim của nàng làm thế nào mà lớn lên?"
Ta trầm mặc không nói.
"Ta xem bố phòng đồ Lâm Sương là thật, nhưng ta lại chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự tiết lộ ra ngoài, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự phản bội nàng, nếu thật sự phải luận thị phi đúng sai, cũng là Triệu Như Ngọc nàng phụ lòng cho ta trước." trong mắt hắn mang theo tức giận nồng đặc hơn, từng bước ép sát mà đến.
Ta chống thân mình lui về phía sau, tay nắm chặt, lại phát hiện không xuất ra được chút khí lực, lúc này mới ngộ ra phỏng chừng vấn đề nằm ở viên thuốc Thư Ngữ cho ta ăn kia. Lưng rất nhanh đã dán vào vách tường, ta không đường thối lui.
Gương mặt Giang Hành Tri gần trong gang tấc, hắn nâng tay mơn trớn hai má của ta, ta có thể cảm nhận được độ ấm cùng một sự run rẩy nhè nhẹ truyền từ đầu ngón tay hắn.
Thân mình ta hư nhuyễn vô lực dựa vào vách tường, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cuối cùng nghiêng mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa.
"A Ngọc." Hắn nhẹ giọng gọi ta, trong thanh âm ôn hòa mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện, "Nàng còn sống thật tốt, ta so với tất cả mọi người đều vui vẻ, chuyện Lâm Sương, là ta làm sai, nàng hận ta cũng được, mắng ta cũng được, nhưng nàng có thể..."
Tay hắn đặt trên đùi lạnh như băng của ta, bàn tay ấm áp khoan khoái trước sau như một làm cho ta muốn thở dài.
"... đừng không cần ta hay không?" Hắn cúi mày, thản nhiên cười khổ mà nói.
Đèn hoa trên bàn ba một tiếng bùng lên, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ hết sức vang dội, ánh đèn loang lổ, ta nghĩ về hai năm trước, tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, hắn một thân hồng y nồng đậm, phô ra dung mạo tuấn mỹ, làm hoa mẫu đơn tươi đẹp nhất Trường An cũng phải ảm đạm, nhưng trong chớp mắt hắn nghiêng mắt nhìn ta, nụ cười nơi khóe môi lại ôn nhu tĩnh mịch.
Lúc đó tình yêu của ta đang chết non, mắt say ngập nước, buồn bã nâng mắt nhìn qua, tim ta đang đập liền đột nhiên đánh mất tiết tấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A Ngọc tỏ vẻ vừa gặp mặt đã bị lột quần áo cảm giác phi thường khó chịu... = =