Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 40: Ngày hôm qua không thể giữ lại




Edit: V-Emy

Hoa Nam Bình khẽ nhíu mày, nói: "A Ngọc, nếu trong lòng nàng khó chịu, vậy thì không cần phải đi Lưu Phong thành."

Ta cúi đầu nói với hắn: "Tội thần sẽ không bởi vì vậy mà làm chậm trễ công sự, tội thần hiện tại chỉ muốn yên tĩnh mà thôi."

Ta chỉ cần an tĩnh một chút, từ nhỏ đến giờ ta chịu đả kích mà lớn, ta không cảm thấy ta sẽ không vượt qua được, cũng không cảm thấy việc này sẽ đả kích ta đến không gượng dậy nổi, ta biết cái gì quan trọng hơn, mấy vạn bại binh tàn nhưng dũng cảm ở Lưu Phong thành, khói lửa chiến trường ở Lâm Sương, đều quan trọng gấp trăm lần so với tư tình nhi nữ.

Nhưng ngực ta như có một lỗ hổng, tư vị này thật không dễ chịu.

Giang Hành Tri, Hành Tri, Hành Tri.

Mũi ta chua sót vô cùng.

Thần sắc trong đôi mắt hổ phách của Hoa Nam Bình mờ mịt, hắn cúi đầu thận trọng nhìn ta, "Không cho phép nàng khóc."

Ta chỉ cảm thấy trước mắt nổi lên một mảnh sương mù, chung quanh mơ hồ một mảnh, cung điện và mái ngói đều chẳng phân biệt rõ, ngay cả gương mặt của Hoa Nam Bình cũng mờ đi, ta đây vừa chớp mắt, một giọt lệ trên mi mắt nặng nề rơi xuống.

Ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, rầu rĩ hỏi: "Lúc này không phải nên nói, ngươi khóc đi khóc đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn một chút sao?"

"Dù sao, cô cũng không cho phép nàng khóc." ánh mắt hắn thoạt nhìn thâm thúy xa xăm."A Ngọc, hắn không đáng."

Trong lòng ta cười nhạo.

Bàn chuyện đáng giá hay không, cảm tình, có gì là đáng giá hay không đáng giá.

Yêu chính là yêu, tổn thương chính là tổn thương, quá khứ cũng chỉ là quá khứ.

???

Lúc ta hồi phủ, Triệu Khả đang sợ hãi ngồi xổm trước cửa vẽ vòng tròn.

Triệu Khả cẩn thận quan sát sắc mặt của ta, rồi chạy tới quỳ hai đầu gối ở trước mặt ta, ngây ngốc nửa ngày, mới bật ra một câu: "Triệu Khả tội đáng chết vạn lần."

Ta vui vẻ.

"Ta nghe những lời này từ miệng Triệu Thanh Y mấy năm nay đã chán rồi, chẳng lẽ ngươi cũng không thể đổi mới sao?" Ta tỏ ý bảo nàng đứng dậy.

Nàng ngơ ngác nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư —— Triệu Khả thật sự tội đáng chết vạn lần."

Ta xua tay tỏ ý bảo nàng không cần nhiều lời.

Tiến vào cửa phủ, ta liền nhìn thấy cha ta ngồi trên ghế trúc dưới giàn hoa chờ ta, lão gia tử giương mắt nhìn ta, hỏi: "Nghe nói con muốn đi Lưu Phong thành?"

"Đúng vậy." Ta đáp."Chuyện ở Lâm Sương hơn phân nửa đều là trách nhiệm của con, việc này xem như bù đắp, tuy rằng..."

Cha ta nghiêm túc gật đầu, lại nói: "Như Ngọc, có một số việc không thể đoán trước được, cha hy vọng con có thể gánh vác trách nhiệm mà nữ nhân Triệu gia phải làm."

Ta cúi đầu thụ giáo, "Như Ngọc nhớ rõ."

Cha ta còn muốn nói gì đó, nhưng lão gia tử dường như lo rằng càng nói ta càng khó tiếp nhận, vì thế liền mở tấm bản đồ đang nắm trong tay bắt đầu giảng giải cho ta bố phòng phụ cận Lưu Phong thành và quân tình quan trọng.

Lão gia tử nói hăng say, hai mắt sáng như sao, một lát sau, người khép bản đồ lại, nói với ta, "Như Ngọc, cha muốn con nhớ kỹ, tư tình nhi nữ không vây khốn được bước đi của nữ nhân Triệu gia, không vây khốn được cô cô con, càng không vây khốn được con, thế gian này có bầu trời bao la, có đất đai mênh mông, có thể cưỡi ngựa thỏa thích rong ruổi, ca hát với ánh trăng, chạy băng băng dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn đừng để trái tim bị trói buộc, có biết không?"

"Cha." Ta hung hăng gật đầu, sau đó ngồi quỳ xuống đất, dúi đầu vào lòng cha ta.

Trên người cha ta có một mùi khói thuốc nồng đậm, loại cảm giác an toàn kỳ diệu này làm cho ta thoải mái nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ kéo tới, ta ôm thắt lưng cha ta ngồi quỵ trên mặt đất, tự nhiên mơ màng ngủ mất.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ láng máng nghe được tiếng của tên thú y Cố Phán Hề kia: "Ta nghe nói bệ hạ hạ chỉ để tiểu thư đi ra tiền tuyến, vội vàng tới đây, lão tướng quân, thân mình tiểu thư tiếp tục bị ép buộc như vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng thế nào cũng sẽ bị nàng giày vò đến hư mất!"

Ta cảm giác được bàn tay ấm áp rộng lớn của cha nhẹ nhàng vuốt lưng ta, " Như Ngọc nhà ta vừa mới cai sữa đã bị ta ôm ra biên cương, chưa hề khóc cũng không nháo, vô luận là người lớn hay là đứa nhỏ trong bụng, chỉ cần trong người nó có dòng máu Triệu gia, nó càng phải có thói quen ngủ trên lưng ngựa."

"..." Cố Phán Hề dường như không nói được gì, "Dù sao mà nói, đứa nhỏ trong bụng tiểu thư này quả thật là kiên cường dũng mãnh quá sức tưởng tượng. Nhưng lão tướng quân à, nhân lúc tiểu thư giờ đang ngủ, ngài nói thật đi, chẳng lẽ ngài thật sự yên lòng về nàng sao?"

Cha ta khụt khịt mũi."Nếu năm ấy không phải ta cùng tiên đế chia rẽ nó với bệ hạ, nếu năm ấy không phải ta gả nó cho thằng nhóc kia, nếu —— ta thực xin lỗi đứa nhỏ này. Chuyện gì nó cũng thích phiền muộn ở trong lòng, ngươi hỏi ta rốt cuộc nên yên tâm hay lo lắng về nó, đáp án này không phải rõ ràng sao?"

Cha ta than thở, "Ngày bé ta xem nó như nam hài tử mà nuôi dưỡng, đồng lứa ở Triệu gia chỉ còn lại một mình nó, nó chỉ có thể kiên cường, nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là một cô nương, nếu có thể làm lại một lần, năm canh dần bại trận đó, ta nên mang theo nó ẩn cư, làm một hộ săn bắn tầm thường, cũng tốt hơn ngày nay gấp trăm lần."

Cố Phán Hề thấp giọng phụ họa một tiếng.

"Phán Hề, ngươi đi theo Như Ngọc đi, ta sợ đứa nhỏ này luẩn quẩn trong lòng, lỡ nó uống thuốc phá thai xoá sạch đứa nhỏ trong bụng nó, làm sao để giải thích với bệ hạ bên kia chỉ là việc nhỏ, ta chỉ sợ nó tổn hại thân mình, mất nhiều hơn được."

"Ta đang có ý này, đợi ta trở về chào từ giả với bệ hạ."

Cha ta vỗ lưng của ta tỏ vẻ không nhất thiết, "Ta không yên lòng về nó, phỏng chừng trong lòng bệ hạ cũng nghĩ như vậy, ngươi không cần chào từ giả, chỉ chờ tiếp chỉ là được."

Ta dựa vào lòng cha ta tìm một vị trí thoải mái, cha ta liền đè thấp tiếng nói chuyện.

Ngày đó sau khi tỉnh ngủ ở trong lòng cha ta, nắng chiều hừng hực nơi chân trời.

Cha đang ôm ta xướng tiểu khúc trước kia ở U Vân người thường xuyên xướng, giai điệu chín khúc, người còn nhắm mắt lại hưởng thụ, mặt mày ta cong lên vui vẻ, cha ta cúi đầu cọ cọ lên trán ta, cũng cười.

Một khắc kia, trong lòng ta đã sáng tỏ thông suốt.

Ngày hôm qua không thể giữ lại.

???

Ba ngày sau.

Ta cưỡi ngựa đến cổng thành Trường An chuẩn bị hội hợp cùng chinh tây tướng quân Kha Cửu An, Triệu Thanh Y cùng Triệu Khả đi theo ta.

Sắc trời còn mang năm phần tối, đường phố vắng vẻ không mấy người qua lại, ta mới ra tới cổng thành, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Hắn đứng trên bãi cỏ khô ở ngoài thành, nắm dây ngựa lẳng lặng nhìn ta, thấy ta qua, nhẹ nhàng gọi ta một tiếng.

Ta kéo dây cương, xoay người xuống ngựa, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, "Bệ hạ thánh an, —— sao ngài lại đến đây?"

Hoa Nam Bình một thân trường sam màu xanh, tóc đen dùng ngọc quan buộc lên đỉnh đầu, bên gò má lại rũ ra một vài sợi, chắc là bởi vì thời gian chờ đợi quá dài nên bị gió thổi tán loạn.

Ta nhìn ra sau lưng hắn, thấy mấy thị vệ đang đứng, còn Phúc công công ở một bên cười tủm tỉm nhìn ta.

Hoa Nam Bình đỡ ta đứng lên, bình tĩnh nói: "Ta chỉ tới tiễn nàng, nàng không cần hành lễ."

Ta trực tiếp xem lời này như lời khách sáo, vì thế chỉ bàng quan nói: "Thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, sớm ngày khải hoàn."

Con ngươi màu hổ phách của hắn đảo qua gương mặt ta, thanh âm lãnh đạm đi vài phần, "Ta hình như đã nói qua, chuyến này nàng chỉ đi trấn an quân tâm, Triệu Như Ngọc, ngay từ đầu nàng đã có chủ ý bằng mặt không bằng lòng, có đúng không?"

Lưng ta phát lạnh, "Thần sợ hãi, thần không dám."

Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói, "Ta đã phái Cố Phán Hề theo quân chinh tây làm quân y, mọi chuyện nàng đều phải nghe theo hắn, nếu ta biết nàng có chút nào tùy hứng, ta liền lập tức hạ chỉ bắt nàng quay về Trường An."

"Vâng." Ta nghe hắn không so đo mà nói ra hết, ra là để Phán Hề trông chừng ta, vì thế hắn mới nhanh chóng đáp ứng.

"Ba ngày một phong chiến báo, tự tay nàng viết, ba trăm chữ trở lên." Hắn tiếp tục dặn dò.

Ta giải thích với hắn: "Chiến báo không cần thường xuyên như vậy, bình thường mười ngày một phong là đủ."

Hắn vung ống tay áo màu xanh, đôi mắt màu hổ phách nheo lại, xuất ra phong phạm hoàng đế bệ hạ trấn áp ta, "Cô bảo nàng viết thì cứ viết, nhiều lời vô ích làm gì?!"

Ta chỉ có thể đáp ứng.

Hắn tiến lên từng bước, dường như còn muốn nói điều gì, ta giương mắt nhìn sắc trời, nói: "Ta phải đi, chỉ sợ lại trễ nải đại quân xuất phát."

Hắn gật đầu, cánh tay vươn ra cứng ngắc rũ xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh nhạt như nước, "Sớm ngày trở về."

Ta chắp tay cáo biệt. Đang xoay người chuẩn bị lên ngựa, lại phát hiện Hoa Bình không biết chạy đi nơi nào.

Bất đắc dĩ xoay người nhìn khắp nơi một chút, nhìn thấy một thân đỏ thẫm của Hoa Bình lẻn đến chỗ con ngựa Hoa Nam Bình đang nắm bên người, ra sức lấy lòng con ngựa tuyết trắng có bốn vó màu đen kia, cọ cọ vành tai nhau.

Khóe miệng ta co rút ——con ngựa háo sắc này!

Ta tiến lên dắt Hoa Bình đi, con ngựa kia của Hoa Nam Bình đối với việc này hung hăng cào đất tỏ vẻ bất mãn, Hoa Bình thì phát ra tiếng phì phì từ lỗ mũi rồi còn nhe răng nhếch miệng với ta, Hoa Nam Bình quay đầu, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn con ngựa nhà hắn một cái, ta dường như cảm giác được con ngựa kia co rúm lại một chút, phút chốc liền ra vẻ bản thân mình nhu thuận đáng yêu.

Ta ngồi lên ngựa, nghe thấy Triệu Thanh Y nhỏ giọng nói với Triệu Khả, "Ta nói, ánh mắt kia của bệ hạ vừa rồi thật là khủng bố, ta còn tưởng rằng ngài muốn làm thịt Thạch Đầu của ngài cơ đó."

Triệu Khả lành lạnh đáp lời hắn, "Cũng không phải thế, bệ hạ chính là muốn làm thịt nó."

"Ngươi khẳng định như vậy, lời này làm sao mà nói?"

"Từ sáng tinh mơ đợi ở cửa thành nửa ngày, Thạch Đầu lại cùng Hoa Bình ân ân ái ái, còn bệ hạ thì ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng chưa chạm tới được, nếu là ta, ta cũng muốn làm thịt Thạch Đầu."