Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 39: Không vui




Edit: V-Emy

Nửa tháng kế tiếp, dưới sự chiếu cố của Cố Phán Hề, tuy rằng vết đao trên ngực vẫn còn mơ hồ đau như trước, nhưng trên cơ bản ta lại có thể tung tăng chạy nhảy, Cố Phán Hề cảm khái rất nhiều, "Tiểu thư, nếu nói ngươi là mệnh tiểu cường*, tiểu cường đều sẽ tự ti."

*Theo mình biết thì trong tiếng Trung con gián gọi là tiểu cường bởi nó sống rất dai

Ta giả vờ thẹn thùng cười cười với hắn. Vì thế Cố Phán Hề muốn nôn tới nơi. Hắn thay xong dược cho ta, lại phát tác hứng thú ác ôn buộc đuôi vải băng của ta lại thành một cái nơ con bướm. Ta thấy hắn thu thập đồ đạc chuẩn bị đi, liền khẩn trương ngăn hắn lại hỏi: "Hành Tri ở nơi nào, nửa tháng nay hắn lại không đến xem ta, còn nữa, vì sao ta lại ở trong cung?"

"Giang Hành Tri..." cánh tay Cố Phán Hề đang thu thập hòm thuốc bỗng nhiên khựng lại, hắn lẩm nhẩm cái tên này tỉ mỉ suy ngẫm một phen, nhưng không trả lời ta, chỉ nói, "Cô ở trong cung đương nhiên là bởi vì ở trong cung có lợi cho sự phục hồi của cơ thể cô."

Ta cảm thấy có chút gì đó không đúng."Ta muốn về nhà."

Cố Phán Hề buông hòm thuốc trong tay xuống, chăm chú nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến cả người sợ hãi, hắn đột nhiên giang hai cánh tay ôm ta vào lòng, ta ngửi được hương dược liệu thơm mát trên người hắn, Cố Phán Hề thấp giọng thở dài: "Cô nương ngốc, cô nói một chút xem rốt cuộc cô đã tạo nên nghiệt gì nào."

Ta bị cái ôm bất thình lình của hắn làm cho kinh ngạc, cùng lúc đó, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, hắn đẩy ta ra, không hề liếc mắt nhìn ta một cái, đeo hòm thuốc xoay người bước đi, ta túm chặt ống tay áo của hắn không chịu buông tay, "Ta muốn về nhà." Cố Phán Hề nghiêng mặt đi nói với ta: "Nếu cô thật sự muốn đi, mấy cung nữ thị vệ này cũng không dám ngăn cản cô." Dứt lời hắn vội vàng xoay người rời khỏi.

Ta nghe được lời hắn nói, nhẹ nhàng thở ra, xoay người mặc ngoại bào vào, chỉ nói với cung nữ đi theo rằng ta muốn giải sầu, không cho bọn họ đi theo.

Ta từng huấn luyện cấm quân trong cung, cho nên rất quen thuộc đường đi nơi đây, rẽ trái rẽ phải đi được thời gian nửa chung trà nhỏ, liền đi tới cửa chính Hàm Nguyên Điện, mơ hồ nghe được các đại thần bên trong đang lớn tiếng kêu la, lòng ta tò mò, phải biết rằng lâm triều đến giờ này mà còn chưa bãi triều, lại náo nhiệt như vậy thật sự là khó gặp, vì thế ta đi đến cửa đại điện nghiêng tai lắng nghe.

Thị vệ gác cửa đều quen biết ta, không ngăn cản ta. Ta nghe ra tiếng đại thần đang cao giọng gào thét bên trong là cái tên binh bộ ngoan cố kia Kha Diệu.

"Vô cùng nhục nhã, bệ hạ, điều này quả thực là vô cùng nhục nhã!"

"Câm mồm." giọng Hoa Nam Bình lạnh lẽo và giận dữ.

Kha Diệu co rúm lại, nhưng vẫn quyết giữ ý mình như trước tiếp tục nói: "Nếu quân Tây Lương không chiếm được bố phòng đồ, làm sao có thể chiếm đóng Lâm Sương trong vòng một ngày?!"

Đầu óc ta nhất thời ong ong, suýt nữa té ngã.

Tây Lương chiếm đóng Lâm Sương —— Sáu chữ to chói lọi này nện vào lòng ta, đè nặng lên ngực khiến ta buồn đau nhức nhối, khuất nhục khôn cùng và bi ai dường như làm cho ta không thở nổi.

Ta không thể tin được, Lâm Sương là một trấn quan trọng ở biên cương, đóng ở đó là nhị quân Triệu gia cùng tướng quân toàn bộ một vạn người, sức chiến đấu cường hãn, Trần Lưu Danh cương nghị quyết đoán, Tô Hi thiện mưu thông tuệ. Hơn nữa bố phòng đồ ở Lâm Sương là ta tự mình bố trí, mỗi một binh một tốt, trạm gác ngầm lẫn công khai, khắp nơi tỉ mỉ, Tây Lương mưu toan công hãm Lâm Sương, căn bản chính là ngông cuồng!

Nhưng lời kế tiếp của Kha Diệu không sót một chữ tiếp tục truyền đến tai ta.

"Quân phòng thủ Lâm Sương tổn hại hơn phân nửa, chủ tướng bị bắt, quân sư trọng thương..."

"Bố phòng đồ ở Lâm Sương bị tiết lộ, đến tột cùng là lỗi của ai xem ra mọi người đều rõ ràng!"

"Triệu Như Ngọc nàng vì sao dưới tình huống như vậy còn có thể ngủ yên?"

"Thần thỉnh chỉ, đối với Triệu tiểu tướng quân, quân pháp xử trí." Hoa Nam Bình nghe hắn trình bày xong, thanh âm như hàn băng bình tĩnh lạnh lùng, "Ái khanh nói chí phải, nhưng tàn quân Lâm Sương nay như rắn mất đầu, không biết ái khanh có đề nghị gì không?"

Kha Diệu không nghĩ tới hắn lại chuyển đề tài nhanh như vậy, lắp bắp, "Thần... Thần không biết."

"Nghe nói nghĩa tử của ái khanh hữu dũng hữu mưu, ở cấm quân chỉ sợ ủy khuất, không bằng tới Lưu Phong thành chỉnh đốn tàn binh trước, ý khanh thế nào?"

Kha Diệu bùm một cái quỳ xuống: "Bệ hạ —— " Hoa Nam Bình không kiên nhẫn đập bàtn một cái, trong thanh âm mang theo vài phần giận dữ, "Khanh muốn kháng chỉ sao?"

"Thần... Thần lĩnh chỉ." thanh âm Kha Diệu run run không ngừng. Ta biết hắn sợ hãi cái gì, biên quan hiểm ác, đám đệ tử quan gia nhà cao cửa rộng ở trong cấm quân há có thể lĩnh hội được.

Ta đứng ở ngoài cửa bình thuận tâm tình một lát, chỉnh trang lại y bào đi đến cửa chính Hàm Nguyên Điện quỳ xuống, từ xa cất cao giọng với Hoa Nam Bình bên trong: "Tội thần có lời muốn nói."

Trong điện các đại thần vào triều thật không ngờ ta lại đến, châu đầu ghé tai một mảnh xầm xì. Hoa Nam Bình hơi nhíu mày, "Tiến vào."

Ta bước vào trong điện, sau đó quỳ gối dập đầu, "Tội thần —— " Hắn cắt ngang lời ta, "Ta nói nàng là tội thần khi nào."

"Tây Lương nếu không có bố phòng đồ Lâm Sương, tuyệt đối không có khả năng trong vòng một ngày công hãm Lâm Sương." Ta nói, "Bố phòng đồ chỉ có ở chỗ tội thần, cho nên chỉ có thể tiết lộ từ chỗ tội thần, chỉ bằng điểm ấy, tội thần nên trượng tễ."

Trong tiếng xì xào bàn tán các đồng liêu nháy mắt câm miệng không nói, Hàm Nguyên Điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Sắc mặt Hoa Nam Bình trầm xuống, "Việc này cô đã có thể sắp xếp, nàng không cần nhiều lời."

"Bệ hạ."

Ta dập đầu thật sâu, cái trán đụng đến mặt đất lạnh lẽo, cái lạnh chậm rãi truyền vào lòng ta."Hơn phân nửa tướng sĩ Lâm Sương bởi vì lỗi của một mình tội thần, mệnh tang chiến trường, tội thần không còn mặt mũi nào ở Trường An bình chân như vại, xin bệ hạ có thể cho tội thần một cơ hội, lập công chuộc tội."

"Lời tiểu tướng quân nói cực phải."

Kha Diệu nhanh chóng phụ họa ta.Các đại thần khác cũng nhỏ giọng đồng ý, dù sao không ai có thể quen thuộc Tây Lương hơn ta.

"Vọng ngôn!"

Hoa Nam Bình quát lên ngăn ta, "Nàng muốn mang cái thai đi đem binh đánh giặc sao?! Trước khi nàng hạ sinh hài tử không cho phép nàng đi đâu hết, an ổn đợi ở Trường An cho cô." Mấy đại thần phía dưới lại ồ lên, sau đó trong tầm mắt lạnh như băng của Hoa Nam Bình liền im tiếng.

Ta thẳng lưng đứng dậy bình tĩnh đối diện với đôi mắt màu hổ phách của hắn, "Đứa nhỏ thì dễ xử lí, nếu bệ hạ là vì lí do đứa nhỏ mà không đồng ý, vậy tội thần liền đi thỉnh thái y ở Thái Y Viện kê một đơn thuốc phá thai uống vào là xong." Ta cá là hắn không có khả năng ở trước mặt tất cả đại thần mặt thừa nhận hắn là phụ thân của đứa nhỏ, ta cá là hắn sẽ giấu diếm chân tướng, ta cá là hắn nhất định sẽ không để cho ta xóa bỏ đứa nhỏ của hắn. Cho dù ta đặt cược thua, ta cuối cùng cũng sẽ làm hắn biết ta có bao nhiêu quyết tuyệt.

Trong mắt Hoa Nam Bình dâng lên một mảnh tức giận, dưới ống tay áo rộng màu đen hắn siết chặt quả đấm rất nhanh rồi buông ra, bầu không khí an tĩnh đến sắp hít thở không thông. Ân Đào Đào ở cách đó không xa nháy mắt với ta mấy cái, tỏ ý bảo ta đừng đối đầu với hắn. Rốt cuộc, trong thanh âm nguội lạnh của hắn mang theo một chút thỏa hiệp. "Tuyên chỉ, phong Kha Cửu An làm chinh tây tướng quân, khởi hành tới Lưu Phong thành chỉnh đốn quân vụ, Triệu Như Ngọc bởi vì mang tội, đi theo an tĩnh quân tâm."

Thân mình Kha Diệu lung lay, phun lệ tiếp chỉ. Ta có chút thất vọng. Mấy chữ trấn an quân tâm này, chứng minh giới hạn cuối cùng hắn dành cho ta là không cho phép ta ra chiến trường, nhưng nghĩ lại một chút, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ không thích hợp, liền bình tĩnh tiếp chỉ: "Tạ bệ hạ."

Hoa Nam Bình tuyên bố bãi triều, ta theo sau lưng đồng liêu ra ngoài, lúc đi tới cửa kéo Ân Đào Đào lại, tò mò hỏi: "Hành Tri đâu? Vì sao lâm triều cũng không nhìn thấy hắn?"

Khuôn mặt Ân Đào Đào biến hóa, dường như ta nhắc tới không phải Giang Hành Tri, mà là một chuyện hết sức kiêng kị, nàng vừa muốn mở miệng, Hồ Mặc đi ngang qua nàng một phen bưng kín miệng của nàng. Hồ Mặc quay đầu nhìn về phía Hoa Nam Bình cao cao tại thượng.

"Im lặng." Hoa Nam Bình rủ mắt, ngón tay trắng nõn thon dài xoa thái dương, hờ hững nói, "Các ngươi đi xuống, A Ngọc đi theo ta." Dứt lời, hắn đi xuống bậc thang trước điện, huyền bào lướt trên mặt đất. Ánh mặt trời ngoài điện khiến mắt người ta đâu nhói, móng tay của ta vùi vào lòng bàn tay, đau đến run rẩy.

???

Hoa Nam Bình mang ta đi đến chỗ cung điện xa xôi, ở cửa có hai thị vệ gác, thị vệ nhìn thấy hắn đến, quỳ xuống hành lễ, sau đó mở cửa ra. Ta từ đầu vai Hoa Nam Bình nhìn thấy trong điện có một thân ảnh ló đầu ra nhìn, là một tiểu thiếu niên mi thanh mục tú, có chút sợ hãi lại có chút chờ mong nhìn chăm chú vào ta.

"Thư Ngữ..." Ta gọi hắn. Nhưng Thư Ngữ lại nhìn ta một cách xa lạ, hắn tò mò mở miệng: "Ngươi làm sao mà biết ta tên là Thư Ngữ?"

Thanh âm thiếu niên non nớt không lạnh không nóng, không nhanh không chậm, hoàn toàn không có cái loại sắc bén mạnh mẽ như của Thư Ngữ, ta mờ mịt nhìn về phía Hoa Nam Bình. Thần sắc Hoa Nam Bình lãnh đạm như ngọn núi bị bao phủ bởi tuyết."A Ngọc, nàng có biết cả đời này của cô cuối cùng hối hận nhất là điều gì không?"

Ta không biết vì sao hắn hỏi như vậy, chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc trong lòng đối với Thư Ngữ trước, hồi đáp: "Tội thần không biết." Hắn xoay người đối mặt với ta, nâng tay mơn trớn lên trán ta, "Cô đời này, hối hận nhất chính là lúc nàng cầu cô cho nàng cùng Giang Hành Tri thành hôn hai năm trước, cô cư nhiên lại gật đầu."

Ta ngẩng đầu mê mang nhìn hắn. Thư Ngữ bên kia sợ hãi kêu ra tiếng, biểu tình trên mặt tựa như nhìn thấy thứ khủng bố nhất trên thế giới, "Điều đó là không có khả năng!" Tiếng nói thê lương của hắn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của ta, sắc mặt Thư Ngữ tái nhợt, môi run rẩy: "Công tử người trước khi tới Trường An đi thi, đã... đã chết rồi —— " Chỗ cung điện này xa xôi an tĩnh, tiếng chim hót huyên náo lọt vào tai, theo gió còn có thể nghe được mùi hương nồng đến tận cùng có chút buồn nôn của hoa mai, ta xác định bản thân mình không phải đang ở trong mộng.

Ta mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa, được không?"

Trong mắt Thư Ngữ hàm chứa nước mắt, giống như sắp rơi xuống đất, thân mình cũng run dữ dội hơn, "Công tử đã chết! Công tử bị tặc nhân chém bay đầu! Ta tận mắt nhìn thấy..."

Phúc công công tiến lên kéo thiếu niên sắp ngã quỵ kia, dỗ hắn rời đi. Hoa Nam Bình nhẹ giọng nói: "Cô vốn không muốn nói cho nàng, nhưng nàng cứ khăng khăng muốn tới chiến trường biên cương Tây Lương, cô biết không ngăn được nàng, nhưng sự tình này, dĩ nhiên không thể tiếp tục giấu giếm." Hắn thấy bộ dáng ta đứng ở tại chỗ không nhúc nhích như trước, nhíu mày lo lắng: "Nếu nàng khó chịu —— "

"Người sớm chiều ngày ngày ở cùng ta, hắn là ai? Là mật thám Tây Lương sao?" Ta ngắt lời hắn, trực tiếp hỏi.

Hoa Nam Bình do dự, "Là chất tử Tây Lương, A Mạc Nhĩ."

"À."

Ta gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, hỏi, "Thần có thể cáo lui chưa?"

Ta không phải người ngu xuẩn cố chấp, nếu thân phận của Giang Hành Tri là chất tử Tây Lương, như vậy hết thảy đều có giải thích hợp lý, tỷ như Lâm Sương bị chiếm đóng, tỷ như cảm tình của hắn đối với ta gần như thình lình xảy ra, tỷ như hai năm trước hắn đáp ứng lời cầu hôn của ta. Thì ra dù sao hết thảy cũng đều là hoa trong gương, trăng trong nước, hai năm qua tất cả cẩn thận che chở quan tâm, bất quá chỉ là một trò thỏ khôn có ba hang của chất tử điện hạ Tây Lương sắc xảo ẩn nhẫn.

Đồn đãi hắn có tử danh Hành Tri, kinh tài tuyệt diễm thế khó tìm, hắn tao nhã, bình tĩnh, trên người hắn có tất cả những điều tốt đẹp mà ta ái mộ, chỉ tiếc, hắn đã chết trước khi ta gặp được hắn. Ta nhớ tới hình ảnh hắn đứng dưới cành mai ngang dọc, áo bào trắng tóc đen, mắt phượng mỉm cười, vài bông tuyết rừ ngọn cây rơi xuống, trường thân ngọc lập, nho nhã phong hoa.

Hắn tiếp nhận thật tình ta dâng tới, sau đó dùng một loại tư thái cao cao tại thượng đập nát tất cả.

Tự mình đa tình, không vui.

Ta chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ, nở một nụ cười với Hoa Nam Bình, cắn răng hỏi từng chữ một: "Tội thần, có thể cáo lui chưa?"