Edit: V-Emy
Không kịp nghĩ nhiều, ta cùng hai hắc y nhân phi tới dây dưa chiến đấu ở một chỗ. Dư quang khóe mắt nhìn thấy bộ dáng Hoa Nam Bình cúi mày như có điều suy nghĩ, ta liền tức giận không có chỗ phát tiết, đang trong thời điểm này mà hắn còn có thể đứng đần ra đó!
"Ngươi chạy nhanh cho ta!" Ta nói với Hoa Nam Bình. Sau đó trở tay cầm đoản kiếm hung hăng chém vào cổ họng của một tên hắc y nhân, máu tươi phun đầy cả người ta, hắn ngã trên mặt đất run rẩy vài cái, vết thương ở cổ họng do bị ta cắt qua bắn ra rất nhiều máu, hắn trừng to mắt rồi bất động.
Tên hắc y nhân còn lại thấy thế trực tiếp đá một cước lên cổ tay cầm đoản kiếm của ta. Cổ tay ta tê rần, nắm chặt đoản kiếm không bị đánh bay đi ra ngoài, ta bước nhanh chuyển qua phía sau hắn, dùng đầu gối hung hăng húc vào giữa chân hắn, hai chân hắn mềm nhũn, quỳ xuống, ta đổi tay trái cầm đoản kiếm, dùng sức đâm xuống huyệt bách hội trên đỉnh đầu hắn.
"Dừng tay." Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên. Dư quang ta liếc qua, nhìn thấy tên Tây Lương cầm một thanh kiếm đặt trên cổ Hoa Nam Bình, trên mặt Hoa Nam Bình vẫn là bộ dáng tĩnh lặng như nước đáng đánh đòn ấy, trong ánh mắt màu hổ phách là sự bình tĩnh, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng đầu nhìn tên Tây Lương đang kèm giữ hắn.
Ta chậm rãi thu tay lại, cầm đoản kiếm đặt lên cổ tên hắc y nhân may mắn còn sống, nói: "Ngươi đừng thương tổn hắn, một mạng đổi một mạng." Nào ngờ tên Tây Lương đang bị ta chế trụ bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nghiêng người ngã xuống, một dòng máu đen tràn ra từ khóe miệng hắn.
Tử sĩ.
Ta nhíu mày, chỉ có thể thu lại đoản kiếm hết sức kéo dài thời gian, "Có chuyện gì từ từ nói, ngươi thả hắn, đừng tổn thương người vô tội." Tên Tây Lương to con nhìn hai thi thể, nghiến răng hô hấp nặng nề giận dữ nhìn ta, kiếm trong tay hắn không nặng không nhẹ, đã làm ra vài đường máu trên cổ Hoa Nam Bình.
"Muốn mạng tiểu tình nhân của ngươi sao?" tên Tây Lương kia đột nhiên cười rộ lên, như tiếng ống bễ*, "Triệu Như Ngọc, lấy mạng của ngươi mà đổi."
*muốn biết ống bễ này là gì cứ copy "风箱" lên gg thử
Ta cười tủm tỉm nhìn hắn: "Hắn không phải tình nhân của ta, chỉ là một tiểu quan ở Địch Lạc lâu, ngươi muốn giết thì giết, cùng lắm thì sau này bồi thường chút bạc cho chủ chứa là được."
Tên Tây Lương to con quay đầu nghi hoặc nhìn khuôn mặt Hoa Nam Bình, Hoa Nam Bình chỉ khẽ liếc mắt ta một cái, không nói lời nào. Ta ước chừng thời gian, nếu có người báo quan thì cấm quân tuần tra Trường An hẳn là sắp đến, vì thế tiếp tục trò chuyện với tên Tây Lương kia: "Ngươi nói người cầu tình cho ta là người nào? Ta thật sự cảm thấy rất hứng thú với hắn."
Tên Tây Lương kia không ngu ngốc, ta nhắc tới điều đó hắn liền lập tức cảnh giác, hắn cười lạnh với ta: "Đêm Nguyên Tiêu các con đường ở thành Trường đều tấp nập chen chúc không chịu nổi, binh lính muốn tới phải tốn nhiều thời gian hơn bình thường, Triệu tướng quân chớ kéo dài thời gian, ta chỉ hỏi ngươi, một mạng đổi một mạng, ngươi đổi hay không đổi?"
Ta ra vẻ rối rắm nhíu mày, "Ngươi để ta đổi mạng của một tiểu quan, ta chết chẳng phải oan uổng sao, không đổi không đổi."
"Triệu tướng quân!" tên Tây Lương to con cười lạnh nhìn ta, "Ta không ngốc, dọc đường ta theo dõi ngươi, biết ngươi từ nơi nào đưa hắn đi, ta không muốn kéo dài thời gian với ngươi, ta đếm đến ba, nếu tướng quân không muốn đổi mạng, cũng đừng trách đao kiếm không có mắt."
Kiếm trong tay hắn lướt qua cổ Hoa Nam Bình một chút, máu liền từ mũi kiếm chảy xuống, Hoa Nam Bình khẽ cau mày.
"Ba —— "
Tên Tây Lương giương ánh mắt cảnh giác nhìn ta, cơ bắp trên người căng thẳng, chú ý chặt chẽ từng động tĩnh của ta, nếu ta lỗ mãng tiến lên có lẽ hắn sẽ thật sự cắt qua cổ họng Hoa Nam Bình. "Hai —— "
"Một!"
Ta giơ tay: "Đổi, ta đổi." Trong mắt Hoa Nam Bình rốt cuộc hiện ra chút kinh hoảng, ngăn ta lại: "A Ngọc, đừng —— "
"Mạng ngươi đang ở trong tay hắn, hiện tại ngươi nói đừng thì có ích lợi gì." Ta dùng bàn tay trái không bị thương nắm đoản kiếm, mũi kiếm sắc nhọn hiện lên ngân quang hướng vào chính mình, sau đó ta quay về phía tên to con nói, "Ngươi nói phải giữ lời."
Tên to con làm như bị vũ nhục, nói với ta: "Nam nhi Tây Lương ta không giả dối giống người Đại Hoa các ngươi! Triệu Như Ngọc, ngươi không động thủ, ta lập tức giết hắn!" Tính toán thời gian cho dù phố xá đông đúc, có lẽ cấm quân cũng sắp chạy tới.
"A Ngọc, ta đã có an bài, nàng không cần ——" giọng Hoa Nam Bình mang theo chút lo lắng.
Ta trực tiếp xem nhẹ hắn, thở ra một hơi, tự an ủi bản thân đau một chút là xong, tay trái dùng sức, mũi kiếm sắc nhọn đâm vào ngực, tiếng kiếm đâm vào máu thịt cùng mùi máu tươi đồng thời vọt vào lỗ tai và xoang mũi ta, máu từ lưỡi kiếm chảy ra, dính vào tay ta.
Góc đường truyền đến tiếng bước chân đều đặn của cấm quân, hai chân ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đường đá xanh. Tên Tây Lương to con đánh giá độ sâu đoản kiếm ta đâm vào một chút, nhìn thấy ta quả thật đâm vào vị trí trái tim, không khỏi bĩu môi, "Nếu điện hạ biết ngươi vì một nam nhân cam nguyện tìm lấy cái chết, chắc hẳn điện hạ cũng sẽ hết hy vọng. Nam nhân này thật sự là sinh mạng của ngươi sao?" Hắn đẩy Hoa Nam Bình lên phía trước từng bước, xoay người chạy tới hướng con đường tắt tối tăm gần đó.
Đường xá thành Trường An quạnh quẽ, đèn đuốc thưa thớt. Ta rủ mắt, gian nan cười khổ. Hoa Nam Bình hắn không phải là sinh mệnh của ta, mà là sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng Đại Hoa. Ta không có sự lựa chọn. Hành Tri, thực xin lỗi, ta đáp ứng ngươi rời khỏi, phỏng chừng lại phải dời lại một thời gian sau rồi.
Chỉ huy cấm quân Bách Phu Trường tới nơi nhận ra Hoa Nam Bình và ta, phần phật quỳ xuống, Hoa Nam Bình hoảng hốt, ta ngửi được mùi máu tươi nồng đặc, không biết là của hắn hay là của ta, hắn quỳ ngồi dưới đất, dùng tay trái ôm ta vào lòng, ta chống mi mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta không chết được, chỉ có hơi đau." Sắc mặt hắn tái nhợt như lớp băng mỏng manh dễ vỡ bị va đập, " Sao nàng lại ngốc như vậy, thực xin lỗi..." Ta cười khổ một chút không nói lời nào, nhắm mắt lại nói: "Ta nghỉ ngơi một lát.
Việc này đừng nói cho cha ta." Hắn gật đầu đáp ứng. "Theo dõi hắn, xem hắn đi gặp ai, sau đó giết không cần hỏi." hắn lạnh như băng ném cho cấm quân một câu, sau đó hướng về phía cấm quân Bách Phu Trường đang run lẩy bẩy ra mệnh lệnh, "Ngươi không cần đuổi theo, đi tìm Cố Phán Hề của Thái Y Viện lại đây!"
???
Ta biết ta không chết được. Ba năm trước, lúc ta chiến đấu với quân Tây Lương từng bị một mũi tên bắn vào tim, vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ta chỉ mất máu quá nhiều, tay chân thường xuyên lạnh lẽo thôi, Cố Phán Hề nói cho ta biết, đó là vì trái tim của ta so với người thường bị lệch đi một chút, điều này đã cứu mạng ta. Một đao kia của ta nếu đặt ở trên người khác hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng dù sao ta cũng tránh được trái tim, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Cảm giác ngủ được một thời gian dài, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Cố Phán Hề, "Tiểu thư không sao."
"Vậy vì sao nàng còn chưa tỉnh?!" Đây là tiếng của Hoa Nam Bình, mang theo chút mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Cố Phán Hề tiếp tục nói: "Tiểu thư nàng rất nhanh trí, trái tim của nàng bị lệch ngài không biết đấy thôi, tiểu thư hiện tại chỉ là lười biếng ngủ nhiều một chút thôi, không có gì trở ngại, nhưng, kỳ lạ là..."
Cảm giác được Cố Phán Hề gõ hai cái lên bụng ta. Sau đó nói với Hoa Nam Bình, "Bệ hạ hẳn là biết tiểu thư hoài thai chứ?"
"Biết." Hoa Nam Bình trả lời, "Nàng bị thương như vậy, nếu đứa nhỏ không giữ được, thì thôi."
"Không phải ——" Cố Phán Hề lắc đầu."Đứa nhỏ rất cường tráng. Dưới tình huống này vẫn không sao, đứa nhỏ này thật sự rất ngoan cường."
Hoa Nam Bình bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt." Cố Phán Hề vui sướng hài lòng lại gõ gõ bụng ta, "Khẳng định là nữ nhi."
Hắn dừng một chút, tiếp tục hình dung: "Khẳng định là một tiểu cô nương uy vũ hùng tráng mạnh mẽ giống tiểu thư." Ta u oán mở mắt. Cố Phán Hề bị ta nhìn liền lui cổ rùng mình một cái, quay đầu nói với Hoa Nam Bình: "Ta đã nói tiểu thư không có việc gì, bệ hạ người xem nàng không phải đã tỉnh rồi sao?"
Ta nghe được tiếng bước chân mất trật tự truyền đến từ bên cạnh, Hoa Nam Bình một thân long bào đế vương màu đen, trên cổ quấn vải trắng băng vết thương, dường như vừa mới thay dược xong, phần đuôi vải trắng lại bị ác ý cột thành một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Sấn mặt hắn vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, nói không nên lời buồn cười. Cố Phán Hề mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Ta nói với hắn: "Thứ lỗi thần không thể xuống giường hành lễ."
"Không sao." Vành mắt hắn hơi xanh, cả người mang theo chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Ta hỏi Cố Phán Hề: "Hành Tri đâu?" Theo lý thuyết dưới loại tình huống này hẳn là Hành Tri sẽ chăm coi ta, thế mà lúc ta vừa mở mắt lại không thấy được hắn. Cố Phán Hề nhìn trái nhìn phải nói với hắn: "Ta xem xem thuốc nấu xong chưa."
Cửa mở ra rồi khép lại, ta nhìn Hoa Nam Bình, đột nhiên thở dài, hỏi: "Bởi vì ta muốn rời khỏi Thành Trường An, cho nên ngay cả một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của ta ngươi cũng không chịu buông tha sao?"
Hoa Nam Bình giật mình ngay tại chỗ, đôi mắt màu hổ phách như lượn lờ sương mù nhìn không rõ, áo bào đen rộng, dáng vẻ mệt mỏi tịch liêu thoạt nhìn thật khiến cho người ta bận tâm. Hắn không nói gì, chậm rãi đi đến mép giường ngồi ở bên cạnh ta, tay trái vụng về dịch góc chăn cho ta, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Ta xoay người nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn hắn."Thần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, xin bệ hạ trở về đi."
Ta hàng năm ở trước mặt nhiều người giả ngu, nhưng ta không phải thật sự ngốc. Lúc trước nhìn thấy hắn bị bắt cóc ta lo lắng hoảng loạn, hiện tại tỉnh táo lại, hết thảy cũng đều phản ứng được.
Mấy ngày hôm trước hắn hạ thánh chỉ, nói muốn tăng cường trị an thành Trường An. Cấm quân chuyên phụ trách tuần phố được tăng thêm vài đội, tết Nguyên Tiêu hôm nay lại phái ra hơn mười đội cấm quân để đảm bảo không sai sót. Những việc đó đều qua tay ta an bày, lúc ấy ta còn thấy ngạc nhiên, hiện tại xem ra, hắn đã tính kế tốt, để gậy ông đập lưng ông. Thích khách Tây Lương lẫn vào thành Trường An, chuyện này hắn hẳn đã sớm biết. Chẳng qua muốn dẫn dụ bọn họ ra cần một mồi câu, mà Triệu Như Ngọc ta, liền ngu ngốc như vậy mà trở thành mồi câu của hắn.
Trách không được người từ trước đến nay luôn cẩn thẩn như hắn lại không mang theo một tên thị vệ nào, thậm chí ngay cả ám vệ cũng không có, chỉ vì tránh bứt dây động rừng. Để lộ ra tin tức ta sắp rời khỏi Trường An, dụ địch tự loạn trận cước, chỉ có thể vội vàng lập kế hoạch tập kích, ép buộc ta một mình bồi hắn dạo hội hoa đăng đêm Nguyên Tiêu, chủ động cung cấp cho bọn thích khách này một cơ hội ám sát tốt. Sau đó, một lưới bắt hết.
Ta cẩn thận hồi tưởng lời cuối cùng hắn nói với cấm quân, ồ, phỏng chừng là chưa một lưới bắt hết, hẳn là còn sót lại con cá lớn cuối cùng chưa xuất hiện, nếu không, với thân thủ của hắn, chắc chắn sẽ không tha cho thích khách kia rời đi. Cho dù trí nhớ của ta về hắn trống rỗng, nhưng ta biết tiên đế rất coi trọng người thân văn thao võ lược, cho dù thân thể yếu ớt như trưởng công chúa, cũng có thể tay không quật ngã một đại hán. Huống chi, hắn luôn luôn là đứa con tiên đế thương yêu nhất. Ngực ta vô cùng đau đớn, giờ phút này nghĩ đến bản thân là con mồi dụ dỗ Tây Lương, ta cũng xem như là cúc cung tận tụy. Hoa Nam Bình yên lặng ngồi ở cạnh ta trong chốc lát, đứng dậy rời đi.
Ta nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra hình ảnh hắn đang cầm cái hoa đăng hình bình sứ Thanh Hoa kia, khóe môi cười nhạt, gương mặt ôn nhu, nhớ khi đó ta lại nhất thời hoảng hốt, cho rằng nhu tình trong đáy mắt hắn là thật, ta thật là quá khờ mà.
Phải biết rằng, dù có phong tình vạn chủng, chung quy dù sao cũng là ——tâm Đế vương.