Ngày hôm sau tuy rằng là mùng một tết, nhưng cũng là ngày vào triều. Tất cả những người đứng trên triều đều có chút buồn ngủ, có đại thần trên người còn loáng thoáng mang theo rượu vị. Ân Đào Đào hai mắt rời rạc đứng ở phía sau, sau khi thấy ta đang nhìn nàng liền nhe răng cười, bộ dạng say chưa tỉnh. Hồ Mặc thì gục đầu ngủ gật.
Bệ hạ còn chưa đến, các đại thần liền tốp năm tốp ba tụm chung một chỗ nói chuyện. Lúc thấy ta tiến vào, Tô Thiếu Ngân vươn một bàn tay về phía ta, từ từ vẫy vẫy.
"Cái gì?" Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tô Thiếu Ngân nhăn râu: "Đèn lưu ly của ta, cái đêm qua ngươi mượn đi ấy, ngươi muốn đua sao!"
Ta 囧 囧 tại chỗ, cái danh keo kiệt của Tô Thiếu Ngân tuy rằng danh bất hư truyền, nhưng cũng không đến mức tính toán vì cái đèn lưu ly chứ. Chắc là ta giống cha ta, vì chuyện thúc giục muốn quân lương mà đắc tội với lão, lão mượn cơ hội trút giận.
Trách không được mỗi lần cha ta nhắc tới lão đều ngứa đến nghiến răng. Cha ta nói lúc ta còn chưa sinh ra, có một lần ông chinh Nam Chiếu, Tô Thiếu Ngân chính là giám quân. Tô Thiếu Ngân trước thì cắt tiền thưởng của ông sau lại cắt tiền thuốc. Ông già lúc ấy nghèo kiết xác chỉ còn lại có vài đồng. Lúc ông cưỡi ngựa xuống một trấn nhỏ xem xét bố phòng thì đói chịu không nổi, chỉ có thể chui vào nhà người ta trộm khoai lang, còn bị tóm. Cha ta mỗi lần nhắc tới khoảng thời gian phải trải qua đó, chung quy vẫn nhịn không được mà muốn lật bàn.
Ta nhìn Tô Thiếu Ngân mặt mũi hiền lành, trong lòng âm thầm cảm khái một phen tri nhân tri diện bất tri tâm, sau đó thở dài nói: "Hạ triều trở về nhất định sẽ hai tay hoàn trả."
Lão trưng ra cái vẻ kiêu ngạo giả bộ lãnh diễm mà xoay xoay cổ, nhìn chung quanh phát hiện không ai chú ý đến chúng ta, lúc này mới thấp giọng hỏi,"Ngươi ngày hôm qua cùng bệ hạ nói chuyện gì?"
Hắn là cậu ruột của bệ hạ, ta tự nhiên cũng không dám nói thật với hắn. Đối với việc nói dối lại làm không tốt, sợ bị lão nhìn ra manh mối, vì thế bắt bí lão,"Tô thượng thư, ngươi ở trong quan trường lâu như vậy, hẳn là biết có một câu gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo."
Tô Thiếu Ngân cười lạnh một tiếng, "Ta đương nhiên biết cái loại tò mò này là không nên có, nhưng bộ dạng thất hồn lạc phách kia của bệ hạ, hẳn là công lao của tiểu tướng quân nhỉ."
Ta cũng vươn cổ tạo ra một nụ cười lạnh tương tự hắn: "Việc năm đó đều đã qua, bây giờ còn nói làm gì. Thượng thư không biết là đã quá muộn rồi sao?"
"Ngươi... nha đầu ngươi tại sao cái tính bướng bỉnh lại giống cha ngươi đến thế, sao không được dịu dàng như mẹ ngươi!" Lão có chút tức giận.
Khẩu khí của lão giống như trưởng bối, thái độ của ta mềm lại, hòa nhã nói,"Qua hết nguyên tiêu ta sẽ rời Trường An, nếu không cần thiết thì kiếp này sẽ không trở về, như thế là kết quả tốt nhất."
Tô Thiếu Ngân trầm mặc không đáp, Phúc công công ở bên trên bắt đầu thông báo: "Hoàng đế bệ hạ giá lâm."
Tô Thiếu Ngân dịch bước trở về vị trí của lão, cước bộ đột nhiên dừng một chút, nói với ta: "Kéo cổ áo của ngươi lên đi, cái loại dấu vết này ngươi cũng không biết chú ý một chút. Bệ hạ nay đối với ngươi vẫn chưa hết hy vọng, ngươi lại kích thích người như thế, nếu người lặp lại hành động điên rồ chỉ sợ ngươi có làm gì cũng không đi được."
Ta sờ sờ cổ, cái gì cũng không có, nghe lời này của lão thì không khỏi cúi đầu chỉ cảm thấy buồn cười: đương kim bệ hạ xuống tay tàn nhẫn, suy nghĩ dứt khoát, ta há lại có thể xúc phạm tới.
Về phần lặp lại hành động điên rồ ——
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoa Nam Bình huyền y váy dài, tóc đen ngọc quan, dọc theo điện chậm rãi đi về phía trước. Ánh mắt hắn nhìn thẳng, ta có thể nhìn cái mũi cao ngất trắng nõn và môi bạc hơi mím lại của hắn. Nhìn nghiêng, long mi của hắn rất dài, vừa dày vừa dài rung rung trên mắt, giống như cái quạt nho nhỏ.
Ngày đông lạnh đêm dài, giờ phút này trời còn chưa sáng hẳn. Đèn cung đình trong tay cung nhân chưa được thổi tắt. Ánh đèn mờ rọi lên hoa văn nổi màu đỏ thẫm khiến cả người hắn tăng thêm vài phần sắc bén nghiêm nghị.
Ta nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua.
Sáng nay Giang Hành Tri với đôi mắt đen láy nói cho ta biết, tối hôm qua ta khóc rối tinh rối mù, rồi hỏi ta mơ thấy cái gì. Ta khẽ cắn môi không dám nói cho hắn biết, hắn vỗ lưng ta an ủi, nói với ta rằng tất cả đều đã qua.
Lên triều vào mùng một tết, không ngoài chỉ là tấu chương ca tụng công đức. Trong đầu ta rất lung, trong bất tri bất giác, Phúc công công liền tuyên bố bãi triều.
Hoa Nam Bình cúi mi nhìn một quyển tấu chương trong tay, đột nhiên nói:"Khoan đã, Triệu tiểu tướng quân, ngươi lưu lại."
Thân mình ta run lên, từ sau cơn ác mộng kia, ta thế nhưng lại sinh ra nỗi sợ hãi. Ngỡ ngàng lui về sau từng bước, giẫm phải chân Hồ Mặc đứng sau ta, hắn tò mò hỏi ta, "Ngươi sợ cái lông gì chứ, bệ hạ lại không ăn ngươi."
Ta lắc đầu.
Hồ Mặc vỗ vỗ bả vai ta, đi theo các đại thần lui xuống. Giang Hành Tri ở xa xa hướng ta gật gật đầu, ý bảo ta là hắn chờ ta bên ngoài, ta an tâm vài phần.
Đại điện quan viên đã đi hết, hiện ra vài phần trống trải. Ta một mình quỳ trên mặt đất, nghe được một loạt tiếng quần áo sột soạt. Ngước mắt nhìn thấy hắn đi đến trước mặt ta, cơ thể ta lại kháng cự, không tự chủ được mà phát run.
"Cô thả ngươi đi." Hoa Nam Bình nói.
Ta dập đầu tạ ơn.
Hắn dừng ở trước mặt ta, ta có thể thấy rõ vạt áo thêu hoa văn hình rồng bằng sợi bạc. Ta đột nhiên cảm giác hít thở có chút khó khăn.
"Nhưng cô có điều kiện."
Ta ổn định lại thanh âm run run, nói: "Ta sẽ thuyết phục cha ta từ chức, giao binh quyền."
"Cô không cần thứ ấy." Hắn thở dài một tiếng, nâng ta dậy, nói, "Hội đèn lồng Nguyên Tiêu năm nay, cô muốn đi, ngươi theo cô cùng đi."
Hoa Nam Bình nắm cánh tay a ta, dường như cảm giác được sự kháng cự của ta, trên khuôn mặt luôn luôn chói mắt hé ra thần sắc ảm đạm đi vài phần. Hắn nhẹ nhàng nói: "Chỉ một cái yêu cầu này, đáp ứng rồi, cô để ngươi đi."
Ta không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng sau cùng ngẫm lại vẫn đáp ứng. Có thể rời khỏi Trường An là sự cám dỗ lớn nhất đối với ta giờ phút này.
"Không được nói với Giang Hành Tri." Đôi mắt màu hổ phách của hắn hời hợt nhìn chằm chằm ta, khóe môi cong lên ý cười như có như không, "Nếu không, đừng nói đến Trường An, kiếp này của ngươi đừng nghĩ sẽ bước được ra khỏi cửa cung."
Ta thật sự bị dọa.
Hoa Nam Bình mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm ta, tầm mắt từ trên mặt chuyển xuống cổ. Ánh mắt giống một con rắn lướt qua người ta. Ta mồ hôi lạnh túa ra, hắn mơ hồ cười khổ, nói: "Việc năm đó ngươi thật sự vĩnh viễn không bao giờ nhớ ra sao."
Ta lại lui về phía sau vài bước, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh nhìn hắn cùng đối thoại với hăn, ta nói, "Nếu ta nói ta nhớ ra rồi, người tin không?"
Hoa Nam Bình chỉ bình tĩnh lắc đầu, "Nếu ngươi nhớ ra chuyện cũ, sẽ không đối với cô như vậy."
Ta châm chọc nói: "Bệ hạ người thực tự tin."
"A Ngọc của cô, cô đương nhiên hiểu rõ nhất."
Ta nghe xong chỉ lắc đầu.
Hoa Nam Bình ra hiệu cho cung nữ thái giám trong điện đều lui ra ngoài, sau đó quay đầu lẳng lặng nhìn ta. Sương mờ che phủ trong đôi mắt màu hổ phách dường như tan đi vài phần. Hắn thả giọng mềm, trấn an nói: "Trước kia ta thực xin lỗi nàng, nay rơi vào tình thế như vậy cũng coi như báo ứng. Ta sẽ chờ nàng, đợi đến một ngày kia nàng nhớ ra ta, tha thứ cho ta, đồng ý trở về bên cạnh ta. Ta tin A Ngọc của ta sẽ không vứt bỏ ta."
"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi." Ta nghe được khẩu khí gần như tàn nhẫn của ta.
Hắn giật mình, nói, "Không biết, nếu không thể tha thứ, ta vẫn sẽ chờ đợi. Nàng đi cùng hắn, vậy nàng cứ đi. Trước lúc đi hãy theo ta một lần, ta muốn xem lại hội đèn lồng đêm nguyên yiêu ở Trường An."
"Chỉ cần ngươi đồng ý thả ta đi." Ta cụp mắt, không muốn nhìn hắn.
Hắn nghe thấy ta đáp ứng, khẩu khí nhẹ hơn, "Còn một việc cuối cùng."
"Bệ hạ xin cứ nói."
Ngón tay thon dài trắng nõn năm thành quyền bên người hắn lại duỗi ra, qua hồi lâu ta mới nghe thấy hăn khó khăn mà nói với ta: "Đứa bé trong bụng nàng, không thể phá nó, được chứ?"
Lòng ta nảy mạnh, giương mắt trừng hắn, "Đứa bé trong bụng ta giữ hay không, có liên quan gì đến người?"
Hoa Nam Bình dường như đoán trước được ta sẽ có phản ứng này, miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, nói: "Ta nói rồi, nàng không lừa được ta. Đứa bé trong bụng nàng ——là cốt nhục của ta."