Tướng quân bế môn tại nhà tròn ba ngày, ba ngày sau xuất quan tiến cung gặp Hoàng thượng.
Hoàng thượng theo thường lệ cười a a dò hỏi việc chuẩn bị đại hôn như thế nào rồi, Tướng quân vén vạt áo quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng Thượng thứ tội, đệ đệ của thần không thể lấy công chúa.”
Hoàng Thượng nói “Hả?”
Tướng quân nói, ngã đệ đã có người trong lòng, cho nên không thể lấy công chúa làm vợ. Khi trước thần lỗ mãng mới cầu Hoàng thượng hạ chỉ, nay thần có tội nhưng xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ.
Hoàng thượng phản ứng nhanh chóng, nói, có người trong lòng thì có người trong lòng, con cháu nhà quan tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, sau này công chúa vi thê nàng ta vi thiếp đó cũng là chuyện có thể thương lượng… Thế nào? Người trong lòng lệnh đệ ngươi không muốn cùng công chúa cộng thị nhất phu sao?
Tướng quân nói, thần sợ ủy khuất công chúa.
Hoàng thượng nói, chính thê còn chưa qua cửa đã an bài trước một thiếp thất thì không hay ho lắm, chờ một năm đi, sau một năm đại hôn rồi lại bàn tiếp thiếp hay không thiếp.
Tướng quân nói, người trong lòng đệ đệ thần là một nam tử, bảo công chúa và một nam tử cộng thị nhất phu… Quả thật không dám ủy khuất công chúa.
Hoàng đế “…”.
Quỳ lâu thật lâu vẫn chưa thấy Hoàng thượng nói thêm, Tướng quân đang định ngẩng đầu lên nhìn liền nghe thấy Hoàng thượng vô cùng bình tĩnh nói, thánh chỉ đã hạ lâu như vậy, bây giờ mới nói đệ ngươi không cưới không phải là lừa bịp người khác sao? Được, đệ ngươi không lấy cũng được, ngươi lấy!
Tướng quân nói, thần… cũng không thể lấy.
Hoàng thượng nâng cao giọng chất vấn, tại sao? Ngươi cũng có người trong lòng rồi?
Tướng quân nói, … vâng.
Hoàng thượng nói, người trong lòng của ngươi cũng không chịu cùng công chúa cộng thị nhất phu phỏng?
Tướng quân nói, … thần còn không biết, nhưng nghĩ tới chắc cũng không chịu… Thần cũng không dám ủy khuất công chúa.
Hoàng thượng nói, mẹ nó bớt nói có dám hay không, chuyện gì nhà ngươi cũng đã làm còn có cái gì không dám. Đường đường là một công chúa của trẫm lại bị hai huynh đệ nhà ngươi đẩy tới đẩy lui, giờ được thế trực tiếp đẩy trở lại. Công chúa sau này phải làm người như thế nào? Tương lai trẫm phải làm người như thế nào?
Tướng quân không dám lên tiếng.
Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói đi! Không lấy, được, kiếm cho trẫm một lý do chính đáng. Đại hôn sắp tới, nếu nghĩ không ra lý do, đệ ngươi không bằng lòng lấy cũng phải lấy không muốn lấy cũng phải lấy. Sự tình liên quan tới tôn nghiêm hoàng tộc trẫm, ngàn vạn lần đừng bức trẫm làm ra chuyện gì. Nghe hiểu được chứ?
Tướng quân vội vàng cảm tạ đáp ứng. Hoàng thượng vung tay nói, nghe hiểu thì lui ra đi, nghĩ nghĩ lại gọi Tướng quân lại hỏi hắn, ngươi có người trong lòng? Chuyện khi nào? Ngươi cũng định thành thân?
Tướng quân âm thầm thở dài nói, vẫn chưa thân được, mấy dạo gần đây thần suy nghĩ cẩn thận mới ngẫm ra chuyện “thích” này, nhưng hiện tại thần dường như trở thành tương tư đơn phương, nói xong Tướng quân ưỡn ngực tự tin mười phần, “nhưng thần sẽ không bỏ cuộc! Thần sẽ…”
“Được rồi được rồi, ” Hoàng thượng cắt ngang hắn, “Giờ trẫm là tới nghe ngươi tâm sự chắc? Nhanh nhanh về nhà nghĩ chiêu số đi.”
“Thần tuân chỉ.”