“Ngươi nói là ngươi và Thất hoàng tử đùa giỡn nhau, đùa có chút quá mức, hắn bị chọc giận nên đuổi ngươi về?” Bây giờ Đinh Tố Vi mười tám xuân xanh, đang ở thời khắc kiều diễm nhất của thiếu nữ, ngũ quan nảy nở khiến cả người cũng rực rỡ theo, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng đều có thể tỏa sáng. Nàng không nhịn được nhìn chằm chằm Phá Lỗ, “Sau đó đệ chạy tới hỏi ta nên làm gì bây giờ?”
Vẻ mặt Phá Lỗ đau khổ gật đầu một cái, “Ta thấy nữ hài tử các tỷ lúc nào cũng ầm ĩ, hay ầm ĩ như vậy, chắc hẳn tỷ có kinh nghiệm phong phú chứ?” Nếu không phải Thần quý phi dẫn Đa Thọ tới Thông Châu tĩnh dưỡng thân thể thì y tới hỏi Tố Vi làm gì, trực tiếp đi tìm Đa Thọ nghĩ kế rồi.
Đinh Tố Vi liếc mắt, “Cái gì gọi là hay ầm ĩ, đó là bọn ta đùa giỡn. Thất hoàng tử cũng đã đuổi đệ xuất cung rồi, vậy rõ ràng cho thấy tức giận vô cùng, ta và hắn lại không quen, nào biết nên làm gì bây giờ.” Nàng nhón một miếng mứt bỏ vào trong miệng, vừa ngậm vừa nói: “Hơn nữa, chuyện nam nhân của mấy người hỏi một nữ tử như ta rất không thích hợp đúng không? Bình Hồ ca về chưa, đệ đi hỏi hắn ta đi.”
Phá Lỗ phồng má tựa như chú ếch nằm rạp xuống bàn, nếu có thể đi y đã sớm đi được không vậy? Nhị ca này vừa thành thân, lập tức biến thân thành thê nô, trước nương tử sau nương tử, y nói mười câu thì người ta cũng chẳng nghe vào nửa câu, thay vào đó quay đầu hỏi y: “Lão tam, đệ ở chung với nương tử ta lâu nhất, đệ biết nàng ấy thích kiểu trang sức nào nhất không?”
Thấy sắc quên nghĩa đúng là thấy sắc quên nghĩa!
Nhìn bộ dạng Phá Lỗ như đưa đám, Tố Vi cũng có chút đau lòng, nàng duỗi tay xoa đầu y: “Đệ ngoan đi, yên tâm, dù ta và Thất hoàng tử không quen, nhưng ta cũng đâu bị mù. Mấy năm nay xem ra, hắn vô cùng coi trọng quý mến đệ, đệ bất quá chỉ đùa quá mức một chút, chắc chắn không tới mấy ngày, hắn lại biến thành cái đuôi nhỏ của đệ bám theo sau chân đệ cho coi. À, đúng rồi, rốt cuộc đệ đùa giỡn gì vậy?”
Chuyện lúng túng như vậy có thể nói cho một cô nương nghe được sao, Phá Lỗ liếc nhìn nàng một cái, lẩm bẩm nằm trên bàn tiếp tục giả chết.
“Đúng rồi, hôm qua Tú Nhi khóc sướt mướt chạy tới tìm ta, nói gì mà đệ muốn từ hôn? Đệ lớn gan nhỉ, chuyện này là dượng và Sở thúc quyết định nhiều năm rồi, mặc dù chưa ba môi sáu sính (theo mình nghĩa là người mai mối dẫn sính lễ tới), nhưng mọi người ai chẳng biết. Đệ lại dám chạy đi từ hôn, có phải đệ muốn chờ dượng đánh chết đệ không?” Nói đến chuyện này tính tình hung bạo của Tố Vi lại bộc phát, nghĩ tới bộ dạng Sở Tú Nhi nước mắt nước mũi tèm lem ôm nàng khóc ngày hôm qua, tức đến thở không nổi, nàng liền hận không thể đánh Phá Lỗ tàn phế nửa người.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Phá Lỗ trở nên kém vô cùng. Ngay từ năm năm trước Sở thúc và Sở Khiếu ca đã đặc biệt tìm tới cửa, hai nhà dựa vào một câu nói đùa lúc xưa đạt thành hiệp nghị, chuyện này nếu không đề cập tới, coi như chưa bao giờ xảy ra. Vốn chuyện này cứ bình yên trôi qua thì tốt, nhưng ngày hôm qua y về nhà một lần, Tú Nhi đã mang cặp mắt sưng đỏ chạy tới chất vấn y tại sao đột nhiên tới cửa từ hôn, không phải là muốn bức tử nàng à.
Từ trong trận khóc của Tú Nhi Phá Lỗ mới biết thì ra chuyện hai nhà hủy bỏ hôn ước nhà họ Sở không một ai báo cho Tú Nhi biết, nếu không phải mấy hôm trước nàng nghe cha nương nói chuyện, thì vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp tới tuổi cập kê muốn gả cho Phá Lỗ.
Lúc ấy chứng kiến bộ dạng cô nương này khóc tê tâm liệt phế, Phá Lỗ cũng không biết nên nói thế nào. Một tiểu cô nương ngây thơ đơn thuần như vậy, y không thể nói trắng ra cho nàng biết là cha ngươi sớm quyết định đứng trên thuyền của Thái tử, hơn nữa còn muốn dùng chuyện hôn sự này uy hiếp cha ta đứng chung thuyền cùng ông ta? Cũng không thể nói cho nàng biết, từ năm ngoái sau khi không còn Thái tử phi, cha ngươi đã tính toán xong cả, chỉ chờ ngươi vừa cập kê liền đưa ngươi vào Đông cung, làm Thái tử phi thứ hai?
Cha là người nắm quyền nhà họ Chung, tay cầm binh quyền, ngoài Hoàng đế thì tuyệt đối không thể nghiêng về bất cứ người nào. Mình ngưỡng mộ Trường Bình như vậy, nghĩ hết cách muốn giúp hắn chiêu dụ thế lực, nhưng cũng chỉ dám nhỏ nhẹ thuyết phục lay động nhị ca, chứ không dám lôi kéo cha và đại ca người đương gia nhà họ Chung tương lai.
Theo thời gian sống ở thời đại này càng lâu ngày, đi theo cuộc sống của Trường Bình đã lâu, Phá Lỗ cũng suy nghĩ ra không ít thứ. Hoàng quyền thay đổi là tàn nhẫn nhất cũng đầy rẫy chém giết máu tanh nhất, bây giờ nhà họ Sở một lòng một dạ chạy theo Thái tử, dù y thương yêu tiểu muội muội lớn lên cùng y này đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể kéo cha xuống nước được.
Vừa nghĩ tới Sở thúc người từ trước đến giờ mình luôn tôn trọng lại vì phần tòng long chi công (Nghĩa là người giúp Hoàng đế lên ngôi) hư vô mờ mịt mà muốn đưa con gái duy nhất của mình vào nơi như hoàng cung, trong lòng Phá Lỗ liền cảm thấy hết sức khó chịu.
“Tố Vi tỷ, tỷ biết không, Sở thúc định gả Tú Nhi cho Thái tử.” Im lặng một hồi lâu, Phá Lỗ lại lau mặt, giọng trầm thấp nói: “Thái tử không chỉ lớn hơn Tú Nhi một con giáp, mà mấy năm nay đám phi lương đệ nhũ nhân như xếp hàng bên cạnh, hết người này đến người khách sinh con, đến nay đã có sáu nam ba nữ. Rốt cuộc ông ta nghĩ gì vậy không biết, sao lại cam lòng đẩy Tú Nhi vào hố lửa đỏ rực như vậy?”
Đinh Tố Vi thật sự không biết chuyện này, nàng nhíu mày, do dự nói: “Không phải chứ? Sở thúc luôn yêu thương Tú Nhi nhất, bây giờ Thái tử….”
Phá Lỗ thở dài một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi ngửa đầu nhìn bầu trời, “Trường Bình nói cho ta biết, hắn nói người của Thái tử đã làm việc, chờ hiếu kỳ của Thái tử phi qua, sẽ liên hiệp với nhà họ Dư nhà họ Sở lấy lý do hậu viện của Thái tử không thể vô chủ một ngày, yêu cầu Thái tử đại hôn lần nữa. Không biết Thái tử sử dụng thủ đoạn gì mà có thể thuyết phục nhà họ Ninh, đến lúc đó nhà họ Ninh cũng sẽ lấy lý do Cơ Phu còn bé, cần có mẫu thân dạy dỗ dưỡng dục, đề cử Tú Nhi tài đức vẹn toàn làm Thái tử phi.”
Y cười nhạo một tiếng, “Thật đúng là bị mỡ heo bít đầu!” Nhớ tới Cơ Phu kể từ sau khi bị hủy dung tính tình càng trở nên âm trầm nóng nảy, mỗi tháng cung nhân chăm sóc cậu ta đều phải chết rất nhiều người, trong lòng Phá Lỗ như ăn phải quả cân, Tú Nhi phải đi làm kế mẫu cho một đứa bé như vậy, có thể nghĩ cuộc sống sau này của nàng gian khổ cỡ nào.
Đinh Tố Vi vỗ tay xuống bàn đá, lông mày dựng đứng, lớn tiếng quát: “Chuyện này tuyệt đối không thể! Tú Nhi nàng…. Ta muốn vào cung tìm bệ hạ, cầu xin ngài ấy ngăn cản chuyện này. Đi, Phá Lỗ, đại cữu thương đệ nhất, đệ đi cùng ta!” Nói xong kéo Phá Lỗ muốn đi.
Phá Lỗ vội vươn tay kéo Tố Vi đang giận dữ lại, y cười khổ nói: “Tỷ cho rằng bệ hạ không biết ư? Trong đầu ông ấy biết chắc.”
Mấy năm nay Hoàng đế càng ngày càng đa nghi, chưa nói mấy đứa con trai của mình dã tâm bừng bừng bên cạnh, ngay cả văn võ bá quan trong triều, sợ là cũng cài không ít tai mắt. Nếu chuyện này Trường Bình có thể thăm dò ra, cớ gì bệ hạ lại không biết?
Nếu biết sao lại không có bất kỳ động tác gì, chứng tỏ đây chính là chấp nhận thỏa hiệp. Nhớ tới Trường Bình phân tích này nọ cho y, Phá Lỗ nhéo sống mũi thở dài nói: “Quốc khố, Nam Man, thi cử.”
(Nam Man chỉ những người man rợ phương Nam, là thuật ngữ hàm ý miệt thị trong lịch sử Trung Quốc để chỉ các bộ lạc dân tộc ngoài Trung Nguyên cổ đại ở phía Nam Trung Quốc)
Đinh Tố Vi không giống mấy cô gái khuê các chỉ biết đọc sách nữ giới kia, nàng văn võ toàn vẹn, nói là học phú ngũ xa cũng không quá đáng. Hơn nữa là con gái của công chúa, những năm này có một nửa thời gian là lớn lên trong hoàng cung, mấy thứ chính trị này kia nàng nghe thoáng qua là hiểu. Nghe Phá Lỗ nói ba từ này, nàng chán nản buông thõng vai xuống, ngay cả nàng cũng biết, quốc khố ngày càng trống, sau lưng nhà họ Dư lại nắm mấy thương đội phú khả địch quốc (nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước), còn Nam Man rục rịch quấy nhiễu biên cương không ngừng, muốn dẹp yên phía Nam phải cần tiền cần lương thực, nhưng đúng lúc quốc khố thiếu hụt trầm trọng.
Còn thi cử mà nói…. Nhà họ Dư vốn là thế gia đứng đầu tiền triều, mấy năm gần đây Dư Tương nắm giữ triều chính, quyền hạn chọn nhân tài cho đất nước vẫn nắm trong tay ông ta. Bây giờ văn thần cả triều hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ với Dư đảng, giữa các văn thần cùng lớp cùng khoa dệt thành một tấm lưới lợi ích vô cùng khổng lồ và cũng vô cùng chắc chắn.
Không trách được mấy hôm trước nghe nói đã quyết định chủ khảo thi hương năm nay, không ngờ không phải là người của Dư đảng bao năm nay sớm được mọi người ngầm thừa nhận, ngược lại là một lão nho của Lễ bộ chưa từng nghe nói tới. Lúc ấy nương nàng còn cảm thán với nàng, nói lần này bệ hạ coi như bỏ được cục xương cứng, không biết dùng cách gì mà có thể không khoan nhượng giành thi cử từ nhà họ Dư vào trong tay mình.
Bây giờ nàng biết, bệ hạ bỏ ra cũng chỉ là thỏa thuận ngầm hôn sự của Thái tử mà thôi.
“Trao đổi lợi ích! Nhưng Tú Nhi vô tội xiết bao, tại sao muốn đẩy nàng nhảy vào hố kia!” Tố Vi nhớ mấy năm nay Tú Nhi như cái đuôi nhỏ đi theo sau chân nàng, bất kể là nàng vẽ tranh, viết thơ, hoặc thậm chí là đua ngựa, Tú Nhi cũng sẽ đỏ bừng mặt, giọng sợ hãi thán phục khen ngợi một câu. Một cô nương đáng yêu như vậy lại bị đám nam nhân xem như đồ vật, hoàn thành dã tâm sự nghiệp to lớn của bọn họ, Tố Vi không nhịn nổi nữa gục xuống bàn đá bật khóc.
Phá Lỗ vỗ nhè nhẹ lưng Tố Vi, không nói lời nào. Có lẽ ngày trước vì y còn nhỏ tuổi, người xung quanh cố ý nghĩ cách để y tránh được những thứ tối tăm u ám, theo tuổi phát triển, những thứ này dần dần trồi lên mặt nước, đánh một vố khiến y trở tay không kịp.
“Thật…. Thật sự không có cách nào sao? Hay là ta đi Thông Châu một chuyến để hỏi Đa Thọ, hắn ta rất thông minh, nhất định có thể nghĩ ra cách chăng?” Tố Vi giương khuôn mặt đầy nước mắt, sợ hãi xen lẫn mong đợi nhìn Phá Lỗ.
Mặc dù rất muốn an ủi biểu tỷ nhà mình, nhưng Phá Lỗ vẫn lắc đầu một cái, nhớ tới mấy lời Trường Bình cười lạnh nói cho y nghe, y khàn giọng nói: “Tỷ biết tại sao mùa đông đã qua, mấy hôm nay Đa Thọ vẫn khỏe, nhưng đột nhiên dì Nghiêm lại nói muốn dẫn Đa Thọ tới biệt cung ở Thông Châu tu dưỡng thân thể không?”
Tố Vi không thể tin trợn mắt nhìn Phá Lỗ một hồi lâu, sau đó điên cuồng lắc đầu, nước mắt bắn lên mặt Phá Lỗ, “Đệ nói bậy, Đa Thọ… Đa Thọ hắn ta không thể như vậy. Hắn…. Hắn….” Tố Vi nói không được nữa, nhớ tới bộ dạng Đa Thọ đối với nàng muốn nói lại thôi trước khi rời đi, lòng nàng liền căng lên từng chút một.
“Không phải Đa Thọ muốn tránh, cũng không phải dì Nghiêm muốn tránh, là ý của đại cữu.” Phá Lỗ cười khổ lau nước mắt cho Tố Vi, ai chả biết người bệ hạ yêu nhất chính là Thần quý phi, còn tỷ lại là người Thần quý phi nhìn lớn lên, là con dâu trong lòng bà nhận định. Nếu tỷ đi cầu xin bà nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn bà sẽ không từ chối tỷ, đến lúc đó, bệ hạ đồng ý hay không đồng ý đây?
Nhớ tới tối qua cha đặc biệt tìm y tâm sự, lúc nhắc tới hoàng quyền chí cao vô thượng kia… Thì khổ sở bất đắc dĩ, Phá Lỗ đưa tay che hai mắt mình lại, “Tố Vi tỷ, chuyện bệ hạ làm chủ chính là chuyện ván đã đóng thuyền, chúng ta…. Chúng ta bất lực.”
Tố Vi không thể kiềm chế đau đớn trong lòng được nữa, xoay người nhào vào trong lòng Phá Lỗ lớn tiếng khóc to.
Bên này hai người chìm đắm trong tâm trạng đau khổ không phát hiện ra một bóng dáng yểu điệu đứng bên bức tường hoa tường vi cách đó không xa, người nọ thấy hai người ôm nhau, sắc mặt tái xanh, hàm răng nghiến lại kêu ken két.
Hôm qua con tiện nhân Sở Tú Vi chạy tới ôm Phá Lỗ khóc, hôm nay Đinh Tố Vi ngươi lại tới. Các ngươi cái bọn tiện nhân tiện nhân tiện nhân không biết liêm sỉ!
“Tiểu thư, cô gia…” Phục Vũ nhảy nhót chạy tới liền bị sắc mặt dữ tợn của Viên Phương Phỉ dọa sợ hết hồn, “Ôi trời, tay tiểu thư kìa!”
Giờ Viên Phương Phỉ mới phát hiện lúc nãy dưới cơn phẫn nộ thế mà mình đập vào bức tường hoa tường vi một cái, tay bị gai hoa đâm kéo dài một đường máu. Nàng ta thu hồi vẻ mặt khó coi, vung tay áo xoay người rời đi, “Đi về.”
“Vâng.” Phục Vũ rất vô tâm, hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều, ngược lại chạy chầm chậm tới bên cạnh Viên Phương Phỉ líu ríu, “Tiểu thư tiểu thư, ngươi biết không, cô gia mang cho ngươi một rương bảo bối rất to, ngươi mau về xem thử đi. Chậc, viên đá quý trên cây trâm to như vậy này.” Phục Vũ đưa tay khoa tay múa chân, “Ngoài đồ vật hôm ngươi lập gia đình bệ hạ ban thưởng, còn chưa từng thấy viên đá quý nào lấp lánh như vậy trong dân gian. Theo cô gia nói, đây chính là bảo vật phu nhân chuẩn bị cho con dâu trước khi mất. Còn có một pho tượng Tống Tử Quan Âm bằng bạch ngọc, nghe nói là do Phật tử Tịnh Chân đại sư tự tay chạm trổ hơn trăm năm trước, lại còn thờ ở trước Phật mấy chục năm, chắc chắn rất linh nghiệm. Sau khi ngươi xem xong ta sẽ đưa tới phòng ngủ cho ngươi, nhất định sẽ phù hộ cho ngươi cho cô gia sinh tiểu tử mập mạp!”
Gì mà châu báu, gì mà cô gia, gì mà tiểu tử mập mạp!
Nhớ tới bộ dạng nam nhân kia tựa như cột sắt mà đỏ mặt hạ giọng gọi nàng ta là nương tử, còn cả chuyện mấy hôm nay trời vừa tối mình phải trải qua, Viên Phương Phỉ đã cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nàng ta hận không thể hét lên đánh Phục Vũ vài bạt tai, để nàng ngậm miệng lại, mấy chuyện này nàng ta không muốn biết một chút nào.
Trong đầu nàng ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ, chính là không ngừng tiếp cận mấy tiện nhân bên cạnh Phá Lỗ, nàng ta muốn các nàng chết không được tử tế!