Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi

Chương 3: Đặt tên cho ngươi.




Chung Phá Lỗ ôm đứa trẻ bỏ rơi đám người Cơ Huyền, nhưng không biết đi tới chỗ nào, nhất là phát hiện đứa trẻ trong lòng đã hôn mê, y cuống cuồng chạy xung quanh.

“Đúng rồi, Hứa quản sự.” Y chợt nhớ tới tiểu thái giám nhanh nhẹn cơ trí kia, vội quay đầu lại gọi: “Ngươi ở đâu, trước tiên ta mang đứa nhỏ tới chỗ ấm áp của ngươi.”

Vẻ mặt Hứa quản sự khó xử nhìn Phá Lỗ, lắp ba lắp bắp nói: “Tam công tử, vị này… Sợ là không thể tới chỗ ở của nô được, hắn……”

Phá Lỗ ghét nhất người khác nói chuyện ấp a ấp úng, y sờ thấy nhiệt độ cơ thể đứa bé càng lúc càng thấp vội đặt vào lòng đại thái giám bên cạnh, cởi áo choàng của mình cuốn kín hắn, “Dẫn đường, lề mề gì nữa.”

“Tam công tử, ngài đi theo nô qua bên này.” Hứa quản sự thấy vị này tức giận vội đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nhỏ giọng nói với y: “Nếu như nô không nhìn lầm, vị này chính là Thất hoàng tử, hắn không thể tới chỗ hoạn quan không sạch sẽ của nô, nô dẫn ngài tới chỗ của hắn, ngài xem được không?”

Hoàng tử?

Đó không phải là huynh đệ ruột của Cơ Huyên sao?

“Thất hoàng tử? Vậy tên Cơ Huyên mập mạp chết bầm kia sao lại dám sỉ nhục hắn như vậy?” Phá Lỗ kinh ngạc nói.

Đám cung nhân xung quanh đều cúi đầu không dám lên tiếng, bọn họ là người hèn mọn, muốn sống sót được trong hoàng cung này quan trọng nhất là phải biết giữ mồm miệng mình, không nên nói, một câu cũng không thể nói.

Chỉ có Hứa quản sự tiến lên bên cạnh Phá Lỗ, nhỏ giọng nói: “Có lẽ tam công tử không biết, mẫu thân Thất hoàng tử là một nô tỳ rửa chân, một hôm gặp may mắn được bệ hạ ân trạch một lần, ai ngờ nàng ta tốt số, thế mà lại mang long chủng, nhưng bệ hạ đâu nhớ rõ việc nhỏ này, vị Thất hoàng tử này từ nhỏ chưa từng gặp thánh nhan, cho nên….”

Cho dù Hoàng đế đối xử với y rất tốt, Phá Lỗ cũng phải thừa nhận, về phương diện nữ sắc người cậu này của mình có phần cặn bã.

Khi đang nói chuyện, Hứa quản sự đã dẫn Phá Lỗ đi vào một chỗ rách nát, quả thật không giống cung điện trong hoàng cung, nhìn cỏ hoang đầy sân, mái hiên đầy mạng nhện, gió lạnh thổi vù vù, nói đây là nhà hoang cũng không quá lời.

“Khụ khụ…. Đây là chỗ người ở sao?” Phá Lỗ vừa vào đã bị tro bụi bám trên khung cửa rơi xuống làm sặc, quả thật y không dám tin vào hai mắt của mình, trong phòng này có một ít đồ dùng trong nhà cũ nát, ánh mặt trời lọt qua ngói vỡ chiếu vào, trên sàn nhà có hai cái chén sứt, trên chiếc giường lung lay sắp đổ đừng nói tới đệm chăn, chỉ có một đống rơm rạ chất đống.

Đứa nhỏ này sống trong hoàn cảnh như vậy ư?

Hứa quản sự nghe câu hỏi ngây thơ của vị thiếu gia này, không khỏi cười khổ, đi lên sửa gọn gàng đống rơm rạ kia, “Ngài ôm lâu như vậy đã mỏi rồi, cứ đặt Thất hoàng tử xuống trước đã. Haizzz, ngài biết thế nào là lãnh cung không? Đây là lãnh cung đó.”

Đứa bé vừa được đặt xuống giường lập tức đau đớn rên lên, Phá Lỗ xoẹt xoẹt hai ba cái cởi hết đống vải không thể gọi là y phục kia, chỉ thấy trên thân thể gầy như que củi của đứa bé này chẳng những chằng chịt vết thương xanh tím, mà còn không ít vết sẹo bị bỏng và xước để lại từ lúc trước. Còn trên hai bàn chân, tất cả vết máu do roi đánh đều từ tím bầm biến thành đen, nhìn vô cùng nghiêm trọng.

“Hứa quản sự, phiền ngươi đi lấy ít nước ấm và thuốc trị thương, bộ dạng hắn như thế này nếu không xử lý ổn thỏa sợ là sẽ xảy ra chuyện.” Phá Lỗ cảm thấy lỗ mũi mình chua xót, nhìn vóc dáng đứa bé này thì tầm bảy tám tuổi, cùng tuổi hai đứa cháu gái lớn nhà mình. Nhưng nhìn hai cháu gái sống vô tư, nói với tay là y phục đưa tới tận người cơm đưa tới tận miệng cũng không quá, nhưng đứa nhỏ này lại sống ở nơi này, dựa vào rơm rạ chống lạnh, bị cha bỏ mặc, bị huynh trưởng sỉ nhục.

Hứa quản sự đi một vòng quay về, tìm được hũ nước lạnh bị vỡ và một bình nhỏ: “Tam công tử, ở đây không có gì cả, ngài thoa thuốc trị đau nhức của nô trước được không?”

“Ở đây chỉ có một mình hắn sao? Mẫu thân đứa nhỏ này đâu, người đi đâu rồi? Con cái bị thương thành như vậy, bà ta không chăm sóc một lúc được sao?” Phá Lỗ nghĩ nghĩ, lại cởi áo ấm của mình ra mặc vào cho hắn.

“Haizzz, mẫu thân Thất hoàng tử một mực sống không tốt, hai tháng trước đã không còn nữa.”

Phá Lỗ vươn tay vào trong hũ, bị nước lạnh kích thích giật mình, “Không được, nước này không thể dùng! Mấy người các ngươi mau đi nấu nước nóng, sau đó lấy thêm chậu than bỏ vào phòng này! Hứa quản sự, ngươi đè hắn lại giúp ta, ta phải dùng kim khêu mấy vết thương này của hắn, để máu ứ chảy hết mới bôi thuốc trị thương, nếu không sẽ khiến chúng bị viêm.”

Mấy thái giám cung nữ liếc nhìn nhau, xoay người đi ra ngoài làm việc.

Xem ra, sau ngày hôm nay vị Thất hoàng tử này đã lọt vào mắt tam công tử, không sợ bệ hạ không nhớ nổi đứa con trai này.

“A a a…..”

“Đừng sợ đừng sợ, ta không phải là người xấu, ta không tổn thương ngươi! Ta chỉ giúp ngươi chữa trị vết thương, ngươi hiểu không? Trời ơi… Ngươi đừng nhúc nhích nữa….”

Mấy người nghe động tĩnh trong phòng, không khỏi lắc đầu thở dài. Vị tam công tử này chỗ nào cũng tốt, nhưng hơi thiếu mắt nhìn.

Phá Lỗ ôm đứa bé dụ dỗ một hồi mới khiến cậu trầm tĩnh lại, y cười vén tóc đứa bé lên để hắn thấy rõ mặt mình, “Ngươi xem, ta không phải người xấu, ừ lại nói tiếp, ta còn là biểu ca của ngươi đấy.”

Trời ơi, bộ dạng đứa bé này thật đẹp mắt!

Phá Lỗ vừa nhìn thấy đứa bé này đã khẳng định đây chắc chắn là con trai của cậu mình, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đét, hai má hóp vào, nhưng đôi mắt tuyệt đẹp như cậu. Đôi mắt như hoa đào vì hoảng sợ nên bị che kín một tầng hơi nước mờ ảo, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nét đẹp nhìn thoáng qua thật sự khó phân biệt được nam hay nữ.

“Biểu ca?” Đứa nhỏ lẩm bẩm nói.

“Đúng, mẫu thân của ta là trưởng Công chúa Vĩnh An, ngươi là con trai của cậu ta, thì chính là biểu đệ của ta.”

“Ta…..” Vẻ mặt đứa nhỏ từ từ thả lỏng, như vừa nhớ ra đang trong lúc lòng tràn đầy tuyệt vọng, chính người này đã cứu hắn, ôm hắn, dẫn hắn rời khỏi nơi như ác mộng địa ngục kia, hắn cầm tay áo của Phá Lỗ, cười ngượng ngùng: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Phá Lỗ nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của đứa nhỏ, không nhịn được cũng bật cười đáp lại, y giơ kim châm trong tay lên cho hắn nhìn: “Ngươi xem đi, ta phải lấy cái này chọc thủng vết thương trên đùi của ngươi để nặn máu bầm ra. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng, ngươi không thấy đau đâu.”

Đứa nhỏ sau khi tỉnh lại, cả người đều dịu dàng như một chú thỏ nhỏ, hắn tin tưởng Phá Lỗ, “Ngươi làm đi, ta không sợ.”

Trời ơi, sao đứa nhỏ này lại ngốc nghếch ngoan ngoãn như vậy chứ!

Phá Lỗ lại nghĩ tới tiểu ma tinh thứ ba của nhà mình, một khi ốm, đừng nói châm kim, uống một chén thuốc thôi mà phải dụ dỗ nửa canh giờ, còn phải hứa vô số lời hứa với nó mới thôi khóc sướt mướt, uống hết chén thuốc mà như thể hành động gì đó vĩ đại lắm. Nhìn thoáng qua vết thương đầy trên người đứa nhỏ này, lại bình tĩnh nhìn y chọc thủng vết thương, không nhịn được nhẹ chân nhẹ tay hơn.

Lấy máu, lau miệng vết thương, bôi thuốc.

Trong cả quá trình, đứa nhỏ không phát ra tiếng rên đau đớn nào, nhìn thoáng qua tựa như một con rối không biết đau, chỉ lông mi hơi run rẩy biểu lộ hắn đang chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt.

Vì dời lực chú ý của đứa nhỏ, Phá Lỗ vừa hành động nhanh hơn, vừa trò chuyện cùng hắn, “Ta tên là Chung Phá Lỗ, ngươi gọi ta Phá Lỗ là được. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi là gì đâu?”

Đứa nhỏ mở to đôi mắt mờ mịt sương mờ nhìn thiếu niên hành động rất dịu dàng này, nói khẽ: “Ta không có tên, lúc mẹ ta vui thì gọi ta là bảo bối, lúc không vui thì gọi ta là tiện chủng.”

Phá Lỗ chợt dừng tay, nhớ tới trong số những vết thương cũ có không ít vết sẹo do vũ khí sắc bén tạo nên, trong lòng mơ hồ suy đoán.

Y cắn răng, giả làm ra vẻ không thèm để ý, cười cười vuốt mái tóc rối bời khô như cỏ của đứa nhỏ, “Ta quên mất, ngươi còn quá nhỏ, nếu như sớm đặt tên sẽ bị cô hồn dã quỷ bắt đi. Nếu không ta đặt cho ngươi một nhũ danh, chỉ có hai chúng ta biết, nói như vậy sẽ không sợ cô hồn dã quỷ tìm tới ngươi, ta sẽ gọi ngươi như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”

Đứa nhỏ gật đầu.

“Ừ, để ta suy nghĩ xem nào, gọi ngươi là Trường Bình đi, trường trường cửu cửu, bình bình an an!”

Lúc đứa nhỏ nghe thấy hai chữ Trường Bình, trong nháy mắt hơi hoảng sợ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười dịu dàng lại tin tưởng với Phá Lỗ, “Tốt quá, cảm ơn biểu ca.” reup là chó

Trong lòng Phá Lỗ tự nhủ, đây chính là tên ta suy nghĩ mấy năm để đặt cho bảo bối tương lai của mình đó! Nhưng, đôi mắt đứa nhỏ này đen nhánh, giống như một chú ngựa non đơn thuần, cái tên này cũng rất xứng, ha ha.

Phá Lỗ nhanh tay nhanh chân làm xong việc trong tay, theo thói quan ôm lấy đứa nhỏ, hôn lên trán hắn một cái: “Đau đớn bay đi!” Đây là bệnh cũ dụ dỗ đứa cháu gái thứ ba của y.

Đứa nhỏ sững sờ một lúc, vuốt trán mình, không nhịn được cũng bật cười theo hắn.

“Ngươi nghỉ một lúc đi, ta ra ngoài lấy thức ăn ngon cho ngươi.” Phá Lỗ kéo kín y phục cho đứa nhỏ rồi xoay người đi ra ngoài.

Đứa nhỏ này không thể tiếp tục ở đây được nữa, theo hoàn cảnh nơi đây, kết hợp với những lời hắn nói, trong lòng Phá Lỗ đã hiểu đại khái. Vị mà gọi là Thất hoàng tử này chính là một tên nhóc đáng thương bị cậu vứt ra sau đầu, mẫu thân tâm lý biến thái ngược đãi hắn, các cung nhân trong cung không đếm xỉa tới hắn, tiện nhân Cơ Huyên lấy sỉ nhục hắn làm niềm vui, nếu như tiếp tục như vậy nữa, đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng chết.

Y đã thấy thì không thể mặc kệ.

Xem ra vẫn phải đi cầu xin cậu, nhắc tới sự tồn tại của đứa con trai với cậu, chỉ cần cậu biết còn có một đứa con trai như vậy, dù không thèm để ý cũng không để đứa nhỏ tự sinh tự diệt ở nơi quái quỷ như vậy được chứ nhỉ?

Haizzzz, nếu không phải mấy hôm nay cha đang giận y, hôm nay y đã trực tiếp đưa đứa nhỏ này về nhà, cậu không nuôi thì y nuôi, đứa bé đẹp mắt như vậy, nuôi ở bên cạnh cũng là một việc rất vừa mắt.

Phá Lỗ không nhìn thấy, sau khi y vừa bước ra khỏi cửa, đứa nhỏ nằm trong đống rơm rạ chặt mở mắt, con ngươi vừa rồi còn tràn ngập sự tinh khiết trẻ thơ, một lát sau đã trở nên âm tàn xảo quyệt.

“A…. Thật sự là dễ lừa gạt mà…” Hồi lâu sau, trong đống rơm rạ truyền ra giọng nói âm trầm khe khẽ.