Tướng Quân Của Bọn Ta

Chương 26: Chương 26





Lý Viên Kỳ nghe Trình Hàn Tuấn nói vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp quả thật những năm qua thương tích mà y phải chịu không ít, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi cũng chưa từng kể trong thư cho hai người biết, chỉ là không nghĩ Trình Hàn Tuấn lại biết
Lúc này Kim Hàn Minh bưng bát thuốc vào, thấy Trình Hàn Tuấn tinh thần hứng khởi hoàn toàn không giống kẻ bị gãy chân một chút nào liền hiểu rõ tại sao hắn lại để bản thân bị thương thành như vậy, thì ra muốn chiếm được sự thương hạu của Lý Viên Kỳ, Kim Hàn Minh khinh thường
Đúng thật sự Trình Hàn Tuấn đã chiếm được sự thương hại của Lý Viên Kỳ nhưng Kim Hàn Minh là người hiểu rõ nhất tại sao Lý Viên Kỳ lại đau lòng cho Trình Hàn Tuấn, vì y cũng từng bị thương như vậy so với Trình Hàn Tuấn có lẽ còn nặng hơn gấp mấy lần nữa kìa nhưng nào ai biết đâu, hai huynh đệ Trình Hàn Nhất chỉ biết tranh giành chứ làm sao biết được những gì Lý Viên Kỳ đã trải qua cơ chứ
Kim Hàn Minh đặt mạnh chén thuốc xuống một bên khiến Trình Hàn Tuấn cũng phải nhíu mày, từ nhỏ hai huynh đệ hắn đã không ưa thích gì hai huynh đệ Kim gia, mặc dù bọn họ có biểu huynh biểu đệ của nhau nhưng thực chất không ưa gì nhau, Trình Hàn Nhất còn đỡ hắn không thái độ ra mặt nhưng Trình Hàn Tuấn thì mỗi lần nhìn thấy huynh đệ Kim gia liền liếc cũng lườm người ta
Lý Viên Kỳ định bưng chén thuốc đến cho Trình Hàn Tuấn thì bị Kim Hàn Minh ngăn cản
“Viên Kỳ, hắn bị thương ở chân chứ không phải ở tay mà không tự uống được, ngươi thân là tướng quân không phải nô tài hầu hạ hắn”
Trình Hàn Tuấn nghe vậy liền không nhịn được muốn mắng người, Kim Hàn Minh là đang muốn gây chuyện sau, Kim Hàn Minh cũng không sợ mà nhìn Trình Hàn Tuấn đầy thách thức
Lý Viên Kỳ nghe cũng có điểm đúng nhưng lúc nãy Hoàng thượng và Nam hậu đã giao cho y chăm sóc Trình Hàn Tuấn, cho dù thế nào y cũng nên làm trọn bổn phận

Mặc kệ lời của Kim Hàn Minh, y vẫn bưng chén thuốc cho Trình Hàn Tuấn uống, Trình Hàn Tuấn đắc ý mà uống cạn chén thuốc mặc dù thuốc vô cùng đắng nhưng có Lý Viên Kỳ ở đât thì không còn đắng một chút nào nữa
Kim Hàn Minh nhìn Trình Hàn Tuấn mà không khỏi tức giận bỏ ra ngoài, chỉ trách Lý Viên Kỳ quá dễ dãi với huynh đệ kia mà thôi
Trình Hàn Tuấn sau khi dùng thuốc xong liền không chịu nghĩ ngơi cứ luôn miệng luyên thuyên khiến cho Lý Viên Kỳ có chút đau đầu, rốt cuộc y cũng không nhịn nỗi đành phải nói vài câu
“Người mới vừa bị thương vẫn là nên nghỉ ngơi, người mau chóng nghỉ ngơi đi ta sẽ ở lại đây bảo vệ người”
Trình Hàn Tuấn nhìn Lý Viên Kỳ sau đó cũng ngoan ngoãn mà để y đỡ xuống mà chợp mắt, Trình Hàn Tuấn nhắm mắt lại liền yên tĩnh khiến Lý Viên Kỳ thở phào một hơi, y không nghĩ Trình Hàn Tuấn so với lúc nhỏ còn luyên thuyên hơn như vậy
Lúc này lễ săn bắn cũng kết thúc, phần thắng lần này đương nhiên thuộc về tay Trình Hàn Nhất, sau khi kết thúc săn bắn Trình Hàn Nhất liền đến chỗ Trình Hàn Tuấn chủ yếu là muốn gặp Lý Viên Kỳ mà thôi
Lúc này Lý Viên Kỳ đang ngồi ở trên bàn mân mê chén trà, có lẽ có chút nhàm chán, Trình Hàn Nhất bước vào, Lý Viên Kỳ liền hành lễ nhưng hắn liền phất tay ý bảo y không cần
“Hàn Tuấn vẫn ổn chứ”
Lý Viên Kỳ gật đầu
“Nhị điện hạ người không sao đã uống thuốc bây giờ đang nghỉ ngơi”
Trình Hàn Nhất nghe vậy cũng không quan tâm mấy hắn biết Trình Hàn Tuấn với chút thương tích đó không làm khó được cả, Trình Hàn Nhất ngồi xuống bàn đối diện Lý Viên Kỳ
“Ngươi gần đây không đến chỗ ta dùng bữa, có phải hay không chê thức ăn ở phủ ta không ngon”
Lý Viên Kỳ nghe vậy liền lắc đẫu thật ra y không muốn đến phủ của hai huynh đệ bọn họ nhưng gần đây Trình Hàn Tuấn liên tục đến tìn y, y không thể nào từ chối được cho nên mới như vậy
“Gần đây ta có chút bận cho nên không tiện ghé qua phủ của điện hạ dùng bữa mong điện hạ không trách tội”

“Ta làm sao trách tội ngươi được, ta chỉ sợ bản thân làm gì khiến ngươi không vừa lòng cho nên ngươi không muốn đến chỗ ta nữa”
Lý Viên Kỳ không biết nói thế nào, đúng lúc này Trình Hàn Tuấn ở trên giường lại lên tiếng
“Chỉ là không đến chỗ huynh dùng bữa vài hôm huynh liền chất vấn Kỳ nhi như vậy, hoàng huynh huynh cũng thật là ức hiếp Kỳ nhi quá rồi”
Thật ra Trình Hàn Tuấn đã tỉnh dậy từ khi cảm nhận có thêm người ở trong này nhưng hắn không muốn mở mắt nhất là khi biết người đó là Trình Hàn Nhất hắn càng giả vờ làm như bản thân vẫn chưa tỉnh lại để xem Trình Hàn Nhất muốn làm gì
Trình Hàn Nhất nhìn Trình Hàn Tuấn trên mặt không một chút biểu cảm gì
“Đệ tỉnh rồi sao, xem ra vẫn có tinh thần chán đấy”
“Đương nhiên ta phải có tinh thần rồi, được Kỳ nhi chăm sóc đương nhiên phải có tinh thần rồi, không giống như huynh”
Trình Hàn Tuấn đáp lời một cách thiếu đòn nhưng Trình Hàn Nhất không để tâ m đến
“Hôm nay lễ săn bắn ta đã thắng, ta săn được một con cáo lông đỏ cảm thấy rất thích hợp làm khăn choàng cho ngươi, ta đã sai người lột da nó ra ngày mai liền mang đến cho ngươi”
Trình Hàn Nhất không thèm để tâ m đến Trình Hàn Tuấn mà xoay qua nói chuyện với Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ có chút bất ngờ y không muốn nhận lấy nhưng nhìn vẻ mặt của Trình Hàn Nhất y biết y không thể nào từ chối được, chỉ đành bất lực mà thở dài

Kim Hàn Minh bước vào nhìn thấy cảnh tượng Lý Viên Kỳ đang khó xử giữa hai huynh đệ Trình Hàn Nhất liền không nói nhiều kéo tay Lý Viên Kỳ rời đi chỉ bỏ lại một câu rằng công chúa muốn gặp Lý Viên Kỳ
Hai huynh đệ Trình Hàn Nhất không khỏi khó chịu với Kim Hàn Minh, hai người thầm mắng Kim Hàn Minh một trận
Lý Viên Kỳ cảm tạ Kim Hàn Minh đã kéo mình đi, quả thật lần nào ở giữa hai huynh đệ Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn y liền không thoải mái, lúc nhỏ thì không nói nhưng bọn họ bây giờ đã lớn tính tình cũng thay đổi không còn như trước nữa khiến cho Lý Viên Kỳ luôn thấy mệt mỏi khi ở gần hai người họ
“Cảm tạ ngươi đã kéo ta đi”
“Không cần cảm tạ, ta cảm thấy ngươi nên tránh xa hai bọn họ ra càng xa càng tốt, Viên Kỳ bọn họ không còn là thiếu niên lúc nhỏ mà ngươi quen biết nữa đâu”
Kim Hàn Minh lần nữa nhắc nhở Lý Viên Kỳ
Lý Viên Kỳ gật đầu hiểu rõ, quả thật bọn họ của bây giờ không phải là những thiếu niên của ngày nào nữa rồi, cũng không còn hình bóng quen thuộc lúc nhỏ nữa.