Tướng Quân, Chúng Ta Đã Thắng, Người Lên Đường Bình An

Chương 18: C18: Không thể nào là an an




Cùng lúc đó, Mộc Trường An cũng nhìn rõ mặt người này, trong lòng kinh hãi.

Chúc Cảnh Hoài? Làm sao có thể là hắn ta được?

Tiểu Linh Đang không phải nói hắn bệnh nặng sao?

Nửa năm không gặp, quả thực Chúc Cảnh Hoài đã gầy đi rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ vẻ bi thương, khí chất có chút u ám, nhưng nhìn qua cũng không có vẻ bệnh nặng gì.

Nhưng Mộc Trường An chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức chào bằng nụ cười rạng rỡ không tì vết.

Tất cả tình cảm và tình yêu nàng dành cho Chúc Cảnh Hoài đã tan thành mây khói trong nửa tháng sau khi nàng qua đời.

Sau sáu tháng này, nàng dường như coi mình là Nam Từ và không còn liên quan gì đến mọi chuyện trong quá khứ.

Nam Việt vương trước mặt người ngoài vẫn rất oai phong, nhưng khi nhìn thấy con gái yêu quý của mình, ngài vẫn không giấu được nụ cười trên môi.

"Đến đây, để ta giới thiệu với mọi người có mặt ở đây, đây là bảo bối quý giá nhất trên đời này của ta, công chúa Nam Từ."

Bởi vì ở rất gần, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ biểu hiện của Chúc Cảnh Hoài, giới thiệu xong lại hỏi: “Vĩnh An vương làm sao vậy?”


Chúc Cảnh Hoài toàn thân run rẩy, muốn lao tới ôm lấy nàng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xa lạ đó, hắn nhanh chóng lấy lại lý trí.

Không, không phải An An.

An An đã được chôn cất từ ​​lâu rồi.

Hắn không bao giờ được phép có suy nghĩ nhầm lẫn tai hại này.

Nếu Chúc Cảnh Hoài lại phạm sai lầm lần nữa, thì sẽ bị đọa vào địa ngục trăm năm sau cũng không thể thoát ra được, An An sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn ta nữa.

Dưới gầm hai bàn tay Chúc Cảnh Hoài nắm chặt, khàn giọng nói: "Thứ lỗi đã làm cho công chúa kinh hãi, là do ta có chút kinh ngạc trước nhan sắc của nàng!"

Ai mà chẳng thích nghe những lời hay ý đẹp, nhất là những lời khen ngợi về con gái yêu quý của mình.

Nam Việt vương lập tức tha thứ cho hành động vô ý của Chúc Cảnh Hoài và càng cười vui vẻ hơn.

Nhìn triều thần có mặt ở đó còn sửng sốt hơn Chúc Cảnh Hoài nữa, Mộc Trường An lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau ngày hôm nay, không ai dám nói xấu một lời nào về nàng nữa.

Sau màn chào hỏi, Mộc Trường An vui vẻ ngồi xuống bên cạnh thái tử Nam Việt Nam Ly, suốt thời gian đó không hề có một ánh nhìn thừa thãi nào khác.

Sau khi ngồi xuống, nàng vui cười nói chuyện với thái tử, Nam Ly cũng dịu dàng giơ tay lên xoa đầu nàng, xem ra tình cảm huynh muội họ rất tốt.

Đối diện nàng, Chúc Cảnh Hoài với khuôn mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được nữa.

Trên đời thực sự có hai người giống hệt nhau sao?

Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn khẽ cau mày.

Có chút khác biệt, công chúa Nam Từ này giống Mộc Trường An của năm năm trước hơn.

Giống như vị tướng quân Kiêu Lan trong sáng và kiêu hãnh của Thịnh Kinh vào năm năm trước, vẻ đẹp đó đã từng tồn tại trước khi trở thành vương phi của Chúc Cảnh Hoài.

Sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, Chúc Cảnh Hoài vội vàng rời khỏi yến tiệc.


Trở lại dịch quán, Chúc Cảnh Hoài gọi mật vệ: “Điều tra giúp ta mọi thông tin về công chúa Nam Từ của miền Nam Nam Việt ngay lập tức”.

Sau khi ra lệnh xong, Chúc Cảnh Hoài ngồi một mình nhìn ánh nến lung linh cho đến khi bình minh ló dạng.

Ở bên kia, trở lại trong sảnh phụ, Mộc Trường An và thái tử đang dùng bữa tối với phụ vương mình vì lúc nãy vẫn chưa ăn no.

Nam Nông buổi tối không tham dự yến tiệc cung đình cũng đã đến.

"Phụ vương, hôm nay Tiểu Linh Đang nói cho con biết, Vĩnh An vương của Sở quốc bệnh nặng nên phái người đến tìm người chữa bệnh. Nhưng nam nhân lúc nãy trong bữa tiệc đó là sao?

Thái tử Nam Ly nhướng mày nói: “Cô nương Tiểu Linh Đang đó luôn nghe một nửa lời ta nói, chỉ sợ nàng ta đã hiểu lầm!”

Mộc Trường An lại gắp thêm một nắm cá chỉ bạc vào bát của Nam Việt vương, khiến phụ vương của nàng mỉm cười.

Sau đó lại nghe Nam Việt Vương nói: “Người mắc bệnh thật sự là Hoàng đế của Sở quốc Chúc Huyền. Lần này Vĩnh An vương đích thân từ ngàn dặm xa đến, cũng chỉ vì lý do này mà thôi.”

Thái tử Nam Ly nói: "Có vẻ hơi nghiêm trọng. Nếu không có chuyện này, dù chúng ta ở miền Nam Nam Việt chưa từng tham gia chiến tranh ở vùng Cửu Châu, họ cũng sẽ không tìm đến chúng ta."

Mộc Trường An rũ mắt suy nghĩ, bỏ mối hận với Chúc Cảnh Hoài sang một bên, Chúc Huyền quả thực là một vị Hoàng đế tốt.

Cô giả vờ vô tình nhìn sang Nam Nông: “Tiểu thúc có muốn đi Sở quốc không?”


Dược Thánh Nam Nông nói: “Ta chỉ phụ trách trị bệnh cứu người, còn lại không để tâm đ ến."

Nói cách khác, cứu người là chuyện quan trọng, nhưng những lợi ích liên quan phải được nhận định rõ ràng.

Suy cho cùng, việc cứu người không phải chuyện đơn giản, đối với người có địa vị cao quý lại càng là chuyện lớn, đây lại là chuyện cơ mật liên quan giữa hai nước.

Mộc Trường An không nghĩ nhiều được như vậy và cũng quan tâm đ ến việc ca ca và phụ vương của nàng đang thảo luận chuyện này.

Ngược lại nàng trợn tròn mắt hỏi lại: "Khi tiểu thúc tới Sở quốc, người có thể dẫn con theo không?"

Nam Việt vương và thái tử đồng thời ngừng nói chuyện, quay đầu kinh ngạc nhìn nàng.

Nam Thành không thể tin được nói: "Nữ nhi ngoan, con vừa nói cái gì?"

Nam Ly cũng xen vào: “Muội muội, sao muội lại có ý nghĩ khủng khiếp đến như vậy?”

Mộc Trường An: “…”

(Wattpad@SuongSuong1123)