Tướng Quân À Chàng Gả Cho Ta Đi

Chương 70: 70: Như Cơn Gió Mà Bỏ Chạy





Tư Uyển hứa sẽ chờ Lưu Khắc Huân tắm xong, trước khi đi Lưu Khắc Huân còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần là phải chờ trong phòng.

Kết quả khi hắn trở lại thì người đã biến mất tiêu rồi.
Lúc Lưu Khắc Huân vừa bước ra khỏi phòng, Tư Uyển lập tức như cơn gió mà bỏ chạy.
Lưu Khắc Huân chỉ cười cười, hành động không có gì vội vàng mà cứ từ tốn.

Thu xếp xong thì xách gối của mình cất bước ra ngoài, hướng phòng của Tư Uyển đi thẳng đến.
Biết chắc chắn dù có gõ hổng cửa, Tư Uyển cũng sẽ không chịu mở cho hắn.

Vì thế Lưu Khắc Huân bỏ qua cửa chính, nhấc cửa sổ leo vào.

Rất tự nhiên leo lên giường nằm.
Không giống như phòng của những gia nhân khác, khi bước vào sẽ thấy chút ẩm thấp hoặc cũng không mấy sạch sẽ.

Phòng của Tư Uyển thì lại khác, một hạt bụi cũng không thấy.


Chăn, gối sạch sẽ còn vươn chút mùi hương của nắng.
Tư Uyển đang thay y phục, nơi đó cách giường một tấm bình phong cũ, thay xong thì thổi đèn đi ngủ, vì quá tối nên không nhận ra trên giường xuất hiện thêm một cục màu đen.

Vừa nằm xuống thì ngay lập tức bị cục màu đen đó dùng tứ chi quắn cứng ngắc.
A~...
La cái gì chứ? Nàng có vui đến đâu cũng đừng la như vậy chứ, sẽ ảnh hưởng người khác ngủ đấy.
Và cứ như thế, những đêm tiếp theo, chẳng đêm nào Tư Uyển thoát được ma trảo của Lưu Khắc Huân.

Có hôm còn chạy qua phòng của mấy tỷ muội ngủ nhờ, kết quả thì sáng thức dậy đã ở trong phòng Lưu Khắc Huân, còn tặng kèm thêm một Lưu Khắc Huân rất dính nằm cạnh nữa.
Giống như tối hôm nay, Tư Uyển vừa bước vào phòng thì đã thấy Lưu Khắc Huân ở giường của mình tạo dáng như bức tranh mỹ nhân nằm nghiêng mà tủm tỉm cười.
Công tử~.

Sao nào~? Lưu Khắc Huân bắt chước ngữ điệu của Tư Uyển.
Tư Uyển hít sâu một hơi, nói.
Người cứ ở chỗ của nô tì như vậy hoài sẽ không hay đâu.

Nếu để lão phu nhân hay Đại phu nhân biết được thì sao? Nô tì...nô tì...
Lưu Khắc Huân đứng dậy, đi đến nắm lấy tay Tư Uyển, nhẹ nhàng nói.
Bà nội và mẫu thân của ta biết thì sao, ta sẽ danh chính ngôn thuận rước nàng nàng về làm thê tử.

Từng việc ta làm ta đều chịu trách nhiệm.
Công tử à, nô tì biết tấm lòng của người đối với nô tì nhưng...
Nói đến đây, Tư Uyển nhìn thẳng vào Lưu Khắc Huân, như đã quyết định được một điều gì đó.
...nô tì không xứng với người đâu.

Hai ta vĩnh viễn cũng không thể.
Dù là quyết tâm phải nói ra bằng được điều này nhưng không hiểu vì sao Tư Uyển cảm thấy tim mình lúc này như có ai đang siết chặt, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần.
Lưu Khắc Huân chưa từng nghĩ Tư Uyển sẽ nói những lời này với mình.


Từ khi nhận định tình cảm của mình dành cho Tư Uyển, Lưu khắc Huân đã quyết định sẽ đối xử thật tốt với Tư Uyển.

Hắn mặc kệ miệng lưỡi thế gian như thế nào, hắn không quan tâm đến thân phận.

Nhưng lại quên mất việc Tư Uyển có thế để tâm đến những việc đó.

Ở kinh thành này có rất nhiều tiểu thư khuê cát, thiên kim thế gia, họ đều rất tốt, rất xứng đôi với công tử.

Nhưng ta không cần họ...
Rồi một nào đó, khi công tử tìm được ý trung nhân của mình thì sẽ khác.

Rồi người sẽ nhanh chóng quên đi đoạn thời gian này thô...
Tư Uyển chưa nói hết câu đã bị Lưu Khắc Huân đẩy vào tường, chế trụ hai tay lại.
Nàng nghĩ ta là hạng người như vậy sao? Nàng nghĩ ta sẽ quên nàng khi gặp được cô gái khác sao? Tư Uyển, nàng trả lời ta đi.
Giọng nói nặng nề, còn có cả sự tức giận.
Hôm nay chỉ cần nàng nói rõ, từ nay về sau, ta sẽ không làm phiền nàng nữa.
Dù có bị kề dao vào cổ ép buộc, Tư Uyển cũng nhất định không nói Lưu Khắc Huân là người như thế.

Bản thân bây giờ cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cúi đầu, im lặng.
Lưu Khắc Huân không còn kiên nhẫn nữa, nâng cằm Tư Uyển lên, ép buộc cô ấy nhìn mình.

Nếu nàng còn không nói, ta sẽ ngầm thừa nhận là nàng không hề có ý đó, cũng thừa nhận nàng cũng có tình cảm với ta.
Không, nô tì um...
Có chút hoảng trước những lời của Lưu Khắc Huân, Tư Uyển muốn giải thích thì bị Lưu Khắc Huân bá đạo chặn lại.
Như một kiểu tỏ tình, nếu không muốn đối phương từ chối thì cứ bịt miệng đối phương lại.

Lưu Khắc Huân lúc này cũng giống như vậy, cường ngạnh cưỡng hôn Tư Uyển.
Dùng tay đánh vào ngực Lưu Khắc Huân, muốn hắn dừng lại nhưng lại sợ hắn bị đau.
Còn Lưu Khắc Huân cơn giận trong lòng vẫn không thể nguôi xuống, giống như trừng phạt mà cắn vào môi Tư Uyển một cái.
Vì đau, Tư Uyển cố thoát ra nhưng bị Lưu Khắc Huân giữ chặt hơn.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu, hơi thở của Tư Uyển trở nên gấp rút.
Đến khi Tư Uyển không thể chịu đựng được nữa, Lưu Khắc Huân mới tách ra.
Tư Uyển ngồi sụp xuống đất thở gấp, hít lấy hít để không khí, đầu thì mơ mơ màng màng.

Lúc Tư Uyển dần bình ổn trở lại thì đã không thấy Lưu Khắc Huân đâu nữa..