Tướng Quân À Chàng Gả Cho Ta Đi

Chương 53: 53: Đúng Là Chỉ Có Một Nơi





Tư Uyển ở bên ngoài chờ Yun Phong cùng người của cô ta bàn việc xong mới được gọi vào.
Yun Phong giao cho Tư Uyển vài việc vặt.

Đột nhiên Yun Phong hỏi.
Ta không để ngươi cùng tham gia, ngươi không cảm thấy bất bình sao?
Yun Phong không nói rõ nhưng Tư Uyển cũng hiểu là tham gia việc gì.
Tư Uyển cúi người kính cẩn nói.
Tư Uyển không dám có suy nghĩ đó, Tư Uyển chỉ làm những việc bản thân nên làm thôi.
Lần trước bị dọa một trận, biết điều hơn hẳn rồi: Yun Phong nghĩ.
Tư Uyển ra khỏi phủ tướng quân, Lý Nhị và Cao Việt đứng bên ngoài chờ cô ấy.
Chúng ta đến thành Tây.

Yun Phong giao việc gì sao? Lý Nhị đánh xe ngựa hỏi vọng vào bên trong xe.
Gần đây thuộc hạ của cô ta có quá nhiều việc không có thời gian quản lý mấy cửa hàng buôn bán nên giao lại cho ta.
Khi xe ngựa của họ dừng trước một nơi, cả ba người đầy hắc tuyến trên đầu.
Cái này giống buôn bán không?
Kiếm tiền thì chắc cũng gọi là buôn bán, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không giống lắm.
Đỗ phường Ngân Câu.
Ba người đi vào bên trong, không trực tiếp tìm người quản lí mà đi dạo quanh sòng bạc.
Ở đây đông thật.


Cao Việt nói.
Theo lời của Yun Phong, đây là nơi buôn bán lớn thứ hai mà cô ta có.
Quan lớn như Yun Phong còn cần kiếm thêm tiền sao? Cao Việt không khỏi thắc mắc.
Kiếm nhiều một chút, việc tạo phản cũng nhanh hơn một chút.

Tư Uyển thản nhiên nói.
Sau khi dạo một vòng, Tư Uyển đưa lệnh bài nói muốn gặp người lão bản ở đây.
Ba người Tư Uyển được mời đến một tiểu viện khá lớn ngồi.

Không lâu sau, một nữ nhân đứng tuổi có thân hình gắp ba lần Tư Uyển xuất hiện.

Vừa vào đã tươi cười tay bắt mặt mừng với Tư Uyển.
Nữ lang vất vả rồi, ta không kịp đón xin người tha thứ.

Việc tướng quân giao cho không có gì vất vả.

Ta họ Lưu tên Tư Uyển, không biết xưng hô như thế nào?.

truyen bac chien
Cứ gọi ta là Huỳnh nương là được rồi.

Huỳnh nương lê thân thể mập mạp ngồi xuống ghế, mất một lúc lâu mới có thể ổn định chỗ ngồi.
Nghe Huỳnh nương khách sao thêm mấy câu thì họ vào việc chính.
Trần đại nhân gần đây có việc ở nên ta mới thay vị trí chủ quản của ngài ấy vài ngày.

Bây giờ, Lưu nữ lang đến thì ta an tâm rồi.
Sổ sách ở đổ phường hầu như không có việc gì quá nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ là sổ sách chi tiêu cùng tiền công của mọi người vẫn chưa được giải quyết.
Chỉ có chút việc nhỏ như vậy, họ Huỳnh đó rốt cuộc có thể làm được cái gì chứ: Tư Uyển nghĩ.
Tư Uyển chỉ mất một buổi đã hoàn thành mấy công việc sổ sách.
Cầm lấy.

Tư Uyển quăng một cuốn sổ cho Huỳnh nương.
Trong đó ta đã ghi tên cùng số tiền công của từng người làm trong sòng bạc.


Số còn lại là ghi chú thu chi mấy ngày nay của sòng bạc.

Ngươi lo chi ra rồi giải quyết đi.
Công việc tạm thời ở đây đã được giải quyết, Tư Uyển vẫn còn một nơi cần đến.
Tiễn nữ lang.
Tư Uyển vừa bước chân ra cửa thì thụt lại.
Có việc gì sao nữ lang? Huỳnh nương ngạc nhiên hỏi.
Tư Uyển nhìn vào bên trong sóng bạc, chỉ tay vào một người đang chia bài.
Người đó, sắp xếp cho hắn công việc khác đi.

Quá chậm.

Tư Uyển chỉ nói đến đó rồi rời đi.
Trời cũng bắt đầu sụp tối, mấy người Tư Uyển tìm một nơi ăn tối sau đó mới tiếp tục công việc.
Cửa hàng đó của Yun Phong rốt cuộc buôn bán cái gì mà phải chờ đến tối chúng ta mới đến chứ? Cao Việt thắc mắc.
Tư Uyển nhanh chóng nhai hết thức ăn trong miệng rồi trả lời.
Ta cũng không rõ, chỉ là quản gia trong phủ tướng quân đã căn dặn ta cần làm thế khi ta đến chỗ bà ấy lấy lệnh bài.
Lý Nhị im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Một nơi chỉ mở cửa vào ban đêm, ban ngày không làm việc thì chỉ có một nơi.
Đúng là chỉ có một nơi.
Ba thanh niên chưa trải hết sự đời lần đầu đặt chân đến kỹ viện.

À không, Cao Việt từng bị Chu Ân lừa đi một lần.

Ba người họ đứng trước cửa kỹ viện một lúc lâu mới bước vào.

Kỹ viện ở Hải quốc tức nhiên cũng khác bình thường rồi.

Bước vào cửa, có mấy người cứ nhìn chằm chằm họ.
Chưa hiểu chuyện gì thì một nam nhân ăn mặc sặc sỡ bước đến.
Ây da, vị nữ lang này mời vào mời vào.
Cao Việt hạ thấp giọng hỏi Tư Uyển.
Sao bọn họ cứ nhìn chúng ta vậy?
Không phải nhìn hai ngươi đâu, người họ nhìn là nữ lang nhà các ngươi.
Nam nhân đó đột nhiên xen vào.
Nhìn ta sao?
Tức nhiên.

Nam nhân dùng khăn tay che miệng cười.

- Có ai như ngài không chứ, đến kỹ viện mà lại mang theo hai nam nhân.
Ba người họ đầu gật gù như ngộ ra được một chân lý.
Ta cũng không đến đây để vui chơi.
Tư Uyển giơ lệnh bài chứng minh thân phận cho đối phương xem, nói muốn tìm lão bản của hắn.
Lúc đầu bọn họ dự định sẽ giống như lúc ở sòng bạc, đi tham quan một vòng nhưng hiện tại chắc chắn đây không phải nơi bọn họ nên đi dạo..