Đường Mẫn ngồi nghe lời của Mạc Lưu Lăng cũng chán muốn chết… trong lòng lại càng khinh bỉ, nàng còn chưa đồng ý đâu, vậy mà cái người này đã định thay đổi thân phận cho mẹ nàng! Dường như người này quá tự cho mình là đúng rồi, mẹ nàng có đồng ý không thì nàng không biết, dù sao thì nàng không có cái hứng thú này, làm công chúa, ở trong hoàng cung, được nuôi như chim én.
“Ta nói này, ta còn chưa đồng ý mà.”
Mạc Lưu Lăng ngừng lại, nhìn Đường Mẫn.
“Ta không đồng ý đâu, ngươi đừng có suy nghĩ làm làm gì.” Đường Mẫn bất đắc dĩ giải thích một lần: “Hôm nay ta tới là muốn thương lượng một chuyện với ngươi. Cha ta và cha Quân Mạc Ly, ngươi định tính toán xử trí thế nào? Đừng có nói cái suy nghĩ ban đầu lại với ta.”
“Hắn không phải cha ngươi!” Mạc Lưu Lăng hoàn toàn không nghe được những lời kia, hắn chỉ muốn uốn nắn lại một điều duy nhất, Đường Ứng Nghiêu không phải cha nàng.
“Ông ấy phải, hơn nữa, ta chỉ có một người cha đó.” Đường Mẫn khẳng định một lần nữa. Lời này, nhất định khiến nam nhân trước mặt thương tâm gần chết.
Cả người Mạc Lưu Lăng lung lay, vịn tay ghế bên cạnh mới có thể đứng vững. Nàng vừa mới nói gì, Đường Ứng Nghiêu mới là cha nàng?
Cái tên nam nhân đoạt vợ con người khác mới là cha nàng? Vậy hắn là cái gì!
Hận ý với Đường Ứng Nghiêu lại càng tăng thêm. Lúc này Mạc Lưu Lăng thật sự nổi lên sát ý, Đường Mẫn cảm thấy nhiệt độ trong phòng thoáng cái chậm lại, sát khí trong mắt Mạc Lưu Lăng đã không thể khống chế nổi.
Trái tim, đột nhiên lạnh đi.
“Ngươi?”
“Mẫn nhi, con quan tâm hắn như vậy sao?”
Gật đầu, Đường Mẫn vô ý thức thừa nhận.
Con ngươi u ám của Mạc Lưu Lăng mang theo cả sự khát máu, nhìn ra bóng đêm xa xa, ý là gì không rõ.
Đường Mẫn trầm xuống, hỏng rồi, nàng làm sát khi tăng thêm rồi…
Lại nhìn sắc trời, hẳn là Quân Vô Ưu đã cướp ngục thành công rồi. Nàng chỉ chờ đợim tất cả tiền hành còn thuận lợi.
***
Trong đại lao, Quân Vô Ưu sứt đầu mẻ trán. Những ngục tốt kia dễ giải quyết, nhưng muốn dẫn hai người kia ra ngoài, quả thực khó hơn lên trời. Nữ nhân kia nói thế nào hả, mang người đi ra ngoài dễ như trở bàn tay.
Bây giờ hắn chỉ có thể kêu rên, hắn bị hai người này mang ra thì đúng hơn. Công phu của hai người này, nếu bọn họ bị điểm huyệt thì hắn có có thể nắm chắc, chứ nhìn tình thế hiện giờ, hắn đủ thảm rồi.
Đường Ứng Nghiêu thở phì phò, nhìn Quân Vô Ưu mắng: “Cái đồ chết bầm này, ai cho cháu đến cướp ngục, hả! Cháu nghĩ gì vậy, chuyện như thế mà cháu cũng dám làm? Có phải cháu không muốn sống nữa không?”
Tả Tướng ở bên cạnh cũng giận run lên chỉ vào Quân Vô Ưu: “Con làm cho ta thất vọng quá, cứ tưởng con là đứa trầm tĩnh, biết suy nghĩ. Không ngờ lại làm ra sự tình này!”
Quân Vô Ưu cụp tai lại, trong lòng mắng Đường Mẫn. Hắn cướp ngục không thành công, lại còn bị mắng một trận nữa, thật sự là, lần đầu bị mắng, mắng cho không ngẩng đầu lên được.
“Ngừng!” Quân Vô Ưu ngăn lại, nịnh nọt mở miệng: “Hai người để con nói một câu, nói xong thì hai người mắng con cũng chưa muộn.”
Có thế Đường Ứng Nghiêu và Quân Hách Thiên mới dừng lại, nhìn Quân Vô Ưu, muốn xem hắn định nói gì, hôm nay, bọn họ thực sự tức giận.
Quân Vô Ưu ngượng ngùng cười, vuốt mũi mình, xấu hổ nói: “Cái kia, chủ ý này là do Đường Mẫn nghĩ, nàng an bài. Con đã nói là không thể làm được, nhưng nàng cưỡng chế con đến cướp ngục, Mạc Ly sẽ chuẩn bị xe ngựa.”
“Mẫn nhi, sao lại là con bé?” Đường Ứng Nghiêu khó tin, tâm tư Mẫn nhi không hẳn là chu toàn nhưng có thừa cẩn thận. Làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, đúng là tự tìm đường chết.
Quân Hách Thiên đảo mắt một vòng, nhìn Quân Vô Ưu hỏi: “Vậy con bé đâu?”
“Nàng ta?” Quân Vô Ưu nhún vai bất đắc dĩ nói: “Nàng ta tiến cung, hình như là đi tìm lão hoàng đế nói điều kiện.”
“Hỏng rồi!” Đường Ứng Nghiêu hét to một tiếng, lo lắng vô cùng. Quân Hách Thiên cũng sững sờ, mờ mịt. Sao biến sắc nhanh thế?
Đường Ứng Nghiêu cầm cổ áo Quân Vô Ưu, xác nhận lại lần nữa: “Con bé đi lúc nào, có phía trước đó con bé đã gặp hoàng đế rồi không. Rốt cuộc mấy đứa đã làm gì! Vậy hoàng đế biết rõ thân phận của con bé rồi sao?”
Hỏi liên tục khiến Quân Vô Ưu có chút không chịu nổi, khí tràng Đường Ứng Nghiêu quá mạnh mẽ, lại là Tướng quân, cả người đầy khí phách.
Quân Vô Ưu lùi lại hai bước, đứng thẳng người. Lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: “Đã biết, Mạc Lưu Lăng nói trên vai Đường Mẫn có một đóa hoa mai phượng hoàng, Đường Mẫn trầm mặc, xem như chấp nhận. Làm sao thế ạ?”
Quân Hách Thiên cũng giật mình, hoa mai phượng hoàng, không phải Đường Mẫn con gái của Đường Ứng Nghiêu và Thượng Quan Lâm, không đúng, là con gái của hắn và Bách Lý Ưu sao? Tại sao có thể có hoa mai phượng hòa, chỉ dòng dõi hoàng gia mới có.
Chẳng lẽ năm đó Bách Lý Ưu mang đứa con của ——
Quân Hách Thiên bừng hiểu ra, hẳn nào Hoàng đế lại tức giận như thế, hóa ra hắn biết điều này. Nhìn mặt mũi Đường Ứng Nghiêu tràn đầy khổ sở và lo lắng, trong lòng ông cũng lo lắng. Ông thật sự có thông đồng với địch bán nước thì cũng sẽ không thẩm tra mà định tội trực tiếp, hóa ra là vì thế. Lừa gạt vài chục năm, năm đó Hoàng đế vô cùng yêu Bách Lý Ưu, bọn họ đều biết được, thậm chí còn nguyện ý bỏ qua cả giang sơn. Lại không ngờ, cuối cùng nàng lại lựa chọn Đường Ứng Nghiêu, hoàn cảnh xấu hổ như vậy, trong lúc đó khiến ba người bọn họ không thể làm gì.
Có lẽ Hoàng đế thâm tình, cuối cùng Đường Ứng Nghiêu một bước lên mây, thẳng tiến. Có lẽ là muốn Bách Lý Ưu được tốt hơn…
Chuyện này được vạch ra, lửa giận của hắn thì có thể hiểu được.
Hẳn nào, hẳn nào ——
“Thì ra ông giấu diếm chuyện này, thì ra là thế, ông giấu đủ sâu rồi đấy!” Quân Hách Thiên nhìn Đường Ứng Nghiêu, ánh mắt phức tạp.
Đường Ứng Nghiêu đâu còn sức để phản bác, khổ sở nhìn nhà tù, con bé kia đi thực. Nếu là, nếu là…
Đường Ứng Nghiêu càng nghĩ càng sợ, nếu để bọn họ bàn xuống thì chắc hỏng!
“Này, ông đi đâu thế hả?” Quân Hách Thiên nhìn người vội vàng chạy ra ngoài thì đuổi theo phía sau, con lừa lì lợm này, không khéo lại làm ra chuyện này.
Vẻ mặt như vậy, hắn còn chưa thấy qua. Này, con gái của người ta, ông ta gấp gáp gì chứ.
Chỉ chớp mắt, hai ông già mắng hắn đã không thấy bóng dáng đâu. Quân Vô Ưu ngổn ngang trong gió, chẳng biết nói cái gì. Vừa rồi còn mắng hắn mà bây giờ đã tự mình chạy trước. Cho dù là thế nào thì tội vượt ngục này cũng bị rồi, cướp ngục không thành lại khiến mấy ông già vượt ngục rồi.
Quân Vô Ưu buồn cười nhìn nhà tù trống trơn, càng tò mò hơn. Cô con gái của hoàng đế, tìm hoàng đế đàm phán cái gì?
Quân Mạc Ly đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sau đó chờ ở ngoài nhà lao, đợi đến khi Quân Vô Ưu đưa hai người ra. Nhưng không ngờ lại không đợi được Quân Vô Ưu, mà là Đường Ứng Nghiêu vội vã, đằng sau là Quân Hách Thiên vẫn gọi với theo. Quân Mạc Ly mơ hồ, sao hai người này lại tự đi ra, mà sao lại đi về phía hoàng cung?
Nhị ca đâu?
Quân Vô Ưu chậm rãi đi ra đại lao, liếc nhìn thấy Quân Mạc Ly.
“Nhị ca, sao thế?” Hắn không rõ tình huống, cảm thấy khó hiểu. Quân Vô Ưu buồn cười kể chuyện trong lao, vốn là muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Quân Mạc Ly. Ai ngờ hắn lại cứng mặt, cuối cùng bỏ đi.
“Này này, đi đâu đấy?” Quân Vô Ưu đuổi theo, kéo lại.
“Hầu Gia lo lắng hai người họ gặp mặt như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không chỉ vì chuyện thân phận, Mẫn nhi ở Hoàng cung không an toàn.” Quân Mạc Ly lo lắng không thôi, Hầu gia đột nhiên lo lắng làm hắn cũng sợ hãi.
Quân Vô Ưu ngây người, lúc này mới lấy lại tinh thần, chạy tới cùng Quân Mạc Ly.
***
Đường Mẫn nhìn bóng đêm, quay lại nhìn Mạc Lưu Lăng.
“Thả bọn họ ra, tội của bọn họ không đáng chết, ngươi xử phạt thì không có gì đáng trách, nhưng phạt chết, lại là tư tâm của ngươi.” Đường Mẫn nói toạch ra nội tâm của Mạc Lưu Lăng, quả thực đó là tư tâm của hắn.
Mạc Lưu Lăng không hề che dấu, trực tiếp bộc lộ tư tâm của mình.
“Phải, Đường Ứng Nghiêu phải chết. Cho dù thế nào, cho dù là tội danh gì.”
“Ngươi có thể nói hắn đoạt vợ con của hoàng thượng, tội danh này có thể khiến ông ấy tử tội luôn.” Đường Mẫn suy nghĩ chu đáo cho Mạc Lưu Lăng, cũng chẳng có gì đáng trách, dù sao đây cũng là sự thật.
“Không được.” Mạc Lưu Lăng phủ quyết, bởi nếu làm thế khiến thanh danh Bách Lý Ưu bị nhơ, cấu kết thần tử, hồng hạnh xuất tường, mặc dù Mẫn nhi là con gái của hắn thì đại thần và dân chúng cũng sẽ không thừa nhận, thậm chí xem thường nàng. Mà Ưu nhi, sợ rằng chết rồi thanh danh cũng bị hủy hết.
“Sao con có thể không suy nghĩ cho mẹ con được, con làm như vậy có nghĩ đến mẹ con sẽ được đối xử thế nào không, mặc dù chết rồi thì cũng không được yên ổn.
Đường Mẫn nở nụ cười, như vậy không sao cả. Vậy thì muốn nàng nhìn thấy cha nàng đi tìm chết sao!
“Vậy ngươi có từng nghĩ, tâm nguyện của mẹ ta, chính là muốn sống một đời khỏe mạnh của cha ta, ngươi làm như vậy, chẳng phải bà ấy chết rồi mà cũng không được yên ổn sao!”