Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 89-1: Công khai thừa nhận!




“A Ly, chàng thấy như thế nào?”, Đường Mẫn sau khi đổi vô số bộ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ.

“Rất tốt!”

Sáng sớm, nàng vừa tỉnh lại liền hoàn toàn biến thành một người khác, vui vẻ kéo hắn đi chọn y phục, đồng thời lau sạch ngụy trang trên mặt bọn họ.

Lúc tính tiền, chưởng quỹ còn sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đến khi ra khỏi cửa tửu lâu, thậm chí còn nghe thấy người kia lầm bầm lầu bầu: “Thật là chuyện lạ, rõ ràng dáng vẻ không phải vậy. . . . . .”

Nhìn nhau cười một tiếng, sau đó rời đi.

“Chúng ta lên đường thôi!”, Đường Mẫn hài lòng nhìn quanh sau đó đi ra. Ngựa vẫn như cũ, có điều được gắn thêm một khung xe, biến thành một chiếc xe ngựa sang trọng. Mấy thớt ngựa cùng nhau kéo, tốc độ rõ ràng nhanh hơn nhiều.

Đường vẫn hướng về phía Phượng Lăng, Đường Mẫn ngồi ở trong xe, đối diện là vẻ mặt nhìn không thấu của Quân Mạc Ly.

“Ưmh, chàng có ăn cái này không?”, trong miệng Đường Mẫn vẫn còn đầy bánh ngọt, đưa một cái khác tới, mơ hồ hỏi.

Quân Mạc Ly thật sự nhìn không ra, người nào đó đêm hôm trước còn mơ hồ khóc thầm, sáng ra vừa tỉnh giấc lại biến hóa lớn như thế. Chẳng lẽ, bị đả kích?

“Mẫn nhi, nàng!”

Đường Mẫn ngăn lại, nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, thuận tiện uống một ngụm trà, mới nhìn Quân Mạc Ly, đáp: “Ta không sao, rất tốt. Nếu chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng vô dụng. Thư ta muốn làm chính là dũng cảm đối mặt.”

“Bọn họ chỉ biết là Đường Mẫn trước đây, với hình dáng hiện tại của ta, bọn họ căn bản sẽ không nhận ra, hơn nữa chàng không bị truy nã, chúng ta cứ đường đường chính chính trở về thôi!“.

Đường Mẫn hùng hồn nói, nàng muốn đi vào Phượng Lăng bằng đường chính.

Xe rất nhanh sẽ đến Đồng Uyển, ban đầu từ nơi này đi ra ngoài, quanh đi quẩn lại lại vòng trở về rồi. Nhớ tới việc nàng và phụ thân từng gặp nhau ở đây, chuyện cũ chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua, lúc này đã hoàn toàn thay đổi.

Xe ngựa dừng ở cửa thành Đồng Uyển, vẫn nghiêm ngặt kiểm tra như cũ.

“Trong xe ngựa là người phương nào, mau bước xuống kiểm tra.”

Đường Mẫn ngồi không yên, lại gặp phải tình trạng này, không biết bọn họ đi ra có thể gặp được Viên Lộc Khanh hay không?

“Trong xe ngựa, có nghe hay không!”, lính gác không nhịn được quát to, thế cục bây giờ rất gay go, Hầu Gia tư thông với địch bán nước, mà Đồng Uyển lại là địa hạt ngài ấy cai quản , trong lòng bọn họ tuy ngàn vạn không tin, nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ có thể làm tốt chức trách thủ thành của mình, tuyệt không để mặc cho đám người kia đục nước béo cò.

Xe ngựa yên tĩnh giống như chết, Đường Mẫn đột nhiên nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần . Nàng đang đợi, chờ người nào đó xuất hiện.

Quả nhiên, không lâu lắm, Viên Lộc Khanh liền xuất hiện. Nhìn vào cỗ xe ngựa sang trọng, không khỏi ngẩn ra, lúc này sao lại có xe ngựa đến đây?

“Trên xe là bằng hữu nơi nào, có thể xuống xe gặp mặt hay không?”, Viên Lộc Khanh không giống với đám lính kia, giọng nói hết sức uyển chuyển, lọt vào tai Đường Mẫn cơ hồ mềm hẳn xuống . Thực có phong cách

~Ngồi dậy, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, vừa ló mặt, chỉ nghe bên ngoài “ah ——” một tiếng, sau đó toàn là tiếng hít sâu. Đường Mẫn hài lòng cười một tiếng, thân xác này vẫn còn có chỗ dùng.

“Vị tướng quân này, có thể để xe ngựa tiến vào, kiếm một chỗ nói chuyện hay không ?” Đường Mẫn ôn nhu lên tiếng, trong lời nói hàm ý mập mờ rõ rành. Cô nương trong xe ngựa vừa lộ diện, nhiều cặp mắt trừng trừng nhìn vào, cũng là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Cả đám lính nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Viên Lộc Khanh, hết sức mong chờ hành động kế tiếp của hắn. Không biết thiếu tướng Phượng Lăng, có để cho cô nương kia tiến vào không?

Viên Lộc Khanh nhướng mày, nội tâm đầy rối rắm, nhìn nữ tử đang nở nụ cười với mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Mẫn nhi. . . . . .

Nhưng tướng mạo, lại hoàn toàn là một người khác .

“Tướng quân, không dám sao?”, Đường Mẫn vẫn cười yếu ớt như cũ, chờ đợi, hắn đưa ra lựa chọn.

. . . . . .

“Được!”, Viên Lộc Khanh liên tục suy tính, sau đó gật đầu đáp. Không để ý vẻ mặt kinh dị của mọi người, trực tiếp đi tới. Hắn biết đồng nhất với việc đi vào sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng lại không cách nào không làm, cho dù có một tia hi vọng, hắn cũng muốn xác nhận. Xác nhận xem người kia có phải là nàng hay không, có phải nàng đã trở lại hay không?

Nếu không phải, thì chuyện mà hắn phải làm, chính là cưới nàng, ở trước mặt mọi người bước vào xe, nếu không phụ trách, thì sao có thể bịt được miệng thế gian.

Khi Viên Lộc Khanh thật vén rèm lên đi vào, lòng Đường Mẫn vẫn còn chưa ổn định lại, bản thân thật nhỏ mọn, chỉ muốn khẳng định hoài nghi kia của mình mà….

Hắn thật đối với nàng. . . . . .

Hóa ra là như vậy, vốn chỉ muốn thử dò xét, không ngờ thật sự lại là thế. Nàng hi vọng hắn đi vào, như vậy sẽ thuận lợi cho việc tiến hành kế hoạch, nhưng nàng lại sợ, quyết định đi vào trong xe của người này thật sự chứng tỏ trong lòng hắn có nàng. Đây là điều nàng không muốn nhìn thấy, vì nàng đã có A Ly.

“Không ngờ ngươi thật sự sẽ tiến vào!”, Đường Mẫn cảm thán, trong lòng không rõ tư vị ra sao.

Còn sắc mặt của Quân Mạc Ly phải nói là có chút đặc sắc, thoắt xanh thoắt trắng, âm tình bất định nhìn Viên Lộc Khanh. Khi Viên Lộc Khanh vừa thốt ra một chữ kia, tim của hắn liền trầm xuống, cuối cùng người này cũng thừa nhận tình cảm của mình dành cho Mẫn nhi.

Nam tử này, trong lòng ắt hắn có Mẫn nhi, phần ân tình này, tuyệt không ít

Hắn không biết người này và Mẫn nhi đã trải qua những gì, Mẫn nhi có lẽ không nhớ rõ, nhưng Viên Lộc Khanh thì khác. Lúc nhìn Mẫn nhi còn hoài niệm mãnh liệt như vậy. Có lúc,thậm chí hắn còn thấy đố kỵ, về quãng thời gian “Thanh mai trúc mã” này của bọn họ.

“Là ngươi?”, Viên Lộc Khanh sững sờ, nhìn thấy Quân Mạc Ly, trong lòng lập tức sáng tỏ người trước mắt đích thị là nàng. Có điều lúc nãy tâm tư của hắn lộ ra hết sạch, ngay trước mặt cô nương mình thích, thậm chí, người này còn có cả phu quân bên cạnh. Hắn lúng túng không biết dấu vào đâu.

“Ta thích kệ ta, ngươi không phải cần phải để trong lòng!”, Viên Lộc Khanh lúng túng nói , “Có điều, bộ dạng này của ngươi?“.

“Ta?”, Đường Mẫn chỉ vào mặt của mình, đáp: “Đây chính là tướng mạo thật của ta. Chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy qua mẫu thân của ta ư, ta rất giống bà mà!“.

“Tướng mạo của phu nhân, quả thật đã từng thấy, nhưng cũng không phải như thế...”, Viên Lộc Khanh nhớ lại tướng mạo xinh đẹp của Thượng Quan Lâm, nhưng lại không đến mức khuynh thành như Mẫn nhi, chỉ đẹp theo kiểu nhã nhặn lịch sự, cùng tính tình nội liễm.

Đường Mẫn ngẩn người, thì ra mẫu thân nàng cũng che giấu hình dạng thật của mình.

“Không nói đến những thứ này nữa, ngươi biết mục đích ta trở về chứ!”

“Đúng, ta biết!”, Viên Lộc Khanh trầm giọng trả lời, hắn há có thể không biết, lúc khi Hầu Gia bị mang đi, hắn đang ở Kinh Thành, sau đó Hầu Gia lại bắt hắn trở lại Đồng Uyển, không cho phép nhúng tay vào chuyện này. Ông chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Chú ý động tĩnh của Mẫn nhi”

Hắn hiểu được, Hầu Gia sợ rằng sau khi Mẫn nhi biết chuyện sẽ trở về, nên để hắn cố ý ở đay trông chừng, chờ đợi.

Hôm nay, quả nhiên Mẫn nhi liền trở lại.

“Ngươi tính toán như thế nào?”

“Trở về, gặp phụ thân của ta. Ta muốn biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”

“Có thể, ta sẽ giúp ngươi!“. Nói xong liền nhìn về phía Quân Mạc Ly: “Tả Tướng, cùng Hầu Gia ở chung một đại lao!“.

Vẻ mặt Quân Mạc Ly chớp lóe, gật đầu, sau đó cũng không nói gì. Còn Đường Mẫn âm thầm vui mừng, vừa hay, cùng nhau giải quyết.

“Đành ủy khuất ngươi vậy!”, Đường Mẫn nhìn Viên Lộc Khanh, lại nhìn sang Quân Mạc Ly, cảm thấy rất kỳ lạ, phu quân của nàng ở bên cạnh mà nàng lại cùng một nam nhân khác lời qua tiếng lại. Như vậy thật sự rất quái lạ, hơn nữa, việc xảy ra tiếp theo càng làm mọi người triệt để im lặng.

Đường Mẫn trong lòng lạnh xuống, đi đến gần, cắn vào tai Viên Lộc Khanh, tiếp đến người này liền đi xuống.

Ngay sau đó, màn xe xe ngựa được vén lên, Đường Mẫn thò đầu ra, cười duyên với người nào đó: “Tướng quân, ta liền theo ngươi ~”, nói xong, ngoái đầu nhìn lại.

Nội tâm Viên Lộc Khanh không khỏi xao động, biết rất rõ là Đường Mẫn chỉ đang diễn trò, nhưng vẫn không kìm chế được. Cho dù biết đây là giả, nhưng để hắn cảm thụ một chút cũng tốt. . . . . .

“Vào thành!”, Viên Lộc Khanh vung tay lên, binh lính lập tức cho đi, Viên Tướng quân đi vào thời gian dài như vậy, vừa ra ngoài liền rước mỹ nhân vào cửa đủ cho thấy thủ đoạn của nữ tử kia cao siêu đến thế nào, thân phận lập tức thay đổi. Phong cách làm việc của tướng quân nghiêm minh, dưới mắt bao người làm ra chuyện như thế, không cưới nữ nhi nhà người ta sao được. Tướng quân này lại rất cố chấp, sẽ không cưới thiếp, cô nương này khẳng định sẽ được ngồi vào vị trí chính thê.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Đường Mẫn thở phào một cái, thân phận như vậy ít nhất sẽ không ai đi dò xét, một nữ tử đột nhiên xuất hiện chỉ cho là một trò đùa giỡn mà thôi. Tuy nhiên nhìn Quân Mạc Ly, nàng vẫn cảm thấy có lỗi, lại bắt hắn chứng kiến cảnh này.

Còn với người bên ngoài, nàng cũng phải xin lỗi. Tiến hành chuyện này đành phải đắc tội với hai đầu.