Thiên Mị và Hoành Ngọc xuất hiện phía sau Quân Mạc Ly, cùng lên tiếng trả lời thay.
Bách Lý Ưu......
Đường Mẫn trợn tròn mắt, thế nào lại là bà!
Mẫu thân của nàng?
“Mẫn nhi, cái này không có liên quan gì đến nàng cả!”, Quân Mạc Ly thở ra một hơi thật dài, quay sang nói với Đường Mẫn. Hắn hận Thiên Sở Tu lạm tình, nhưng Mẫn nhi vô tội.
“Không thể nào!”
Đường Mẫn liền bác bỏ: “Nếu là mẫu thân của ta, thì cha của Hoành Ngọc là ai, sẽ không phải là Thiên Sở Tu chứ. Nếu thế thì Thiên Mị và Hoành Ngọc chẳng phải là…? Điều này sao có thể!“.
Thiên Mị lập tức cứng đờ người, cũng không ngờ đến vấn đề như thế. Nếu là thật, vậy thì chẳng phải hắn và Hoành Ngọc sẽ là… —— nghĩ đến đây sắc mặt lập tức trắng xanh.
“Ta không phải!”, Hoành Ngọc khẽ nói: “Mẫn nhi nói rất đúng, phụ thân của ta và Mẫn nhi không phải là Thiên Sở Tu!“. Hắn biết, cũng vô cùng khẳng định phụ thân của mình và Mẫn nhi không phải là Thiên Sở Tu.
“Nhưng có tin đồn rằng mẫu thân của ta đã từng ở hoàng cung Thương Lan một thời gian!“. Những điều này hắn nghe được từ gia gia, những lúc Bách Lý Hàn Thiên nhàn hạ sẽ trùng hợp nói một đôi lời như vậy.
Hoành Ngọc có chút không quen, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới Bách Lý Ưu, gọi bà một tiếng mẫu thân.
Quân Mạc Ly im lặng, mặc dù Hoành Ngọc không phải, nhưng việc Bách Lý Ưu ở lại tẩm cung của Lan phi là thật. Những điều này, là do sư phụ hắn, phụ thân của Bách Lý Ưu chính miệng nói cho hắn biết.
Lúc trước hắn không hiểu, tại sao mỗi khi sư phụ nhắc đến chuyện kia, trong mắt đều lộ rõ vẻ bất đắc dĩ cùng thương cảm. Bây giờ nghĩ lại, nữ tử kia là nữ nhi của ông, há có thể không thấy bi thương được sao? Tuy nhiên, mối quan hệ giữa ông và Lan phi như thế nào, vì sao ông lại quan tâm đến vậy? Thậm chí, còn thu dưỡng hắn?
“Sư phụ chàng có lẽ biết rõ tất cả!”, Đường Mẫn đưa ra kết luận, có điều người này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, ít nhất cũng không chủ động xuất hiện.
“Quan hệ thật phức tạp, làm thế nào mà lão hồ ly lại nhiều chuyện như vậy chứ!“. Thiên Mị thầm than một tiếng, hiện tại truyền nhân của hai nữ tử này đều tề tụ chung một chỗ, đã thế còn rối tinh rối mù, loạn hết cả lên. Mới vừa rồi khiến cho hắn sợ đến gần chết, thiếu chút nữa đã cho là......
Aiz aiz, lão hồ ly, ngươi thật là ——
“Muốn biết chân tướng, chúng ta phải tự mình tra thôi. Sau khi Lan phi chết, tất cả đều bị che giấu, cũng đã mười bảy năm rồi. Sẽ không còn ai biết tường tận, mà cho dù có biết cũng sẽ đóng chặt miệng không khai!“.
Trong lòng Đường Mẫn thật rối rắm, Bách Lý Ưu không có việc gì còn thò một chân là sao, như vậy chẳng phải phá hư tình cảm của người ta rồi còn gì. Choáng váng, nếu thật là như vậy, thì quan hệ của nàng và Quân Mạc Ly ắt hẳn sẽ rất lúng túng. Kể cả Bách Lý Ưu không sinh con dưỡng cái cho Thiên Sở Tu, nhưng một khi đã phát sinh mối liên hệ như vậy thì tất cả sẽ trở nên thật vi diệu.
Nàng không nói được, nhưng khi đối mặt với Quân Mạc Ly sẽ thấy rất áy náy.
Hoành Ngọc và Thiên Mị cũng sẽ có vướng mắc.
“Tẩm cung của Lan phi, hình như vẫn còn ở đó. Vì Lão hồ ly mười bảy năm qua không động tới, nên vẫn giữ nguyên trạng!“. Thiên Mị dựa theo trí nhớ lên tiếng, ban đầu hắn đã thấy thật tò mò, vì sao Lan phi đã chết hơn chục năm rồi, mà tẩm cung kia vẫn còn giữ lại.
Tất cả đều cho rằng tình cảm của lão hồ ly với Lan phi quá sâu.
“Thiên Mị, vào thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn có đất dụng võ đấy chứ!”, Đường Mẫn than thở không dứt, có người quen thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung tất cả đều dễ dàng hơn rất nhiều.
“Dẫn đường đi, Nhị vương gia.”
“Ngươi,…“., Thiên Mị mặt tái xanh chỉ tay vào Đường Mẫn, sau khi hung hăng trợn mắt một hồi, liền dẫn mấy người đi về hướng tẩm cung Lan phi lúc còn sống.
Khi Lan phi còn sống rất được cưng chiều, tẩm cung này khoảng cách rất gần, hơn lại rất lớn, lại hết sức tráng lệ.
Lúc mấy Đường Mẫn đến đó, đập vào mắt là tòa tẩm cung hoang phế đã lâu, tường xây cao vút, không thấy được bất kỳ thứ gì bên trong. Nhưng bầu không khí trang nghiêm của nó lại làm cho người ta không rét mà run.
Cửa đóng chặt, bốn phía không có ai canh giữ, dù sao nó cũng chỉ là khu nhà đã bỏ hoang, cũng đã hơn chục năm trôi qua rồi, có lẽ cũng không có ai nguyện ý xông vào.
“Chúng ta bay qua sao?”
“Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi lại muốn đi bằng cửa chính.”
Thiên Mị khinh bỉ một tiếng, liền lướt qua đầu tường đầu tiên, Hoành Ngọc cũng vội vàng nối gót theo. Đường Mẫn bĩu môi, cùng Quân Mạc Ly đi vào.
Đường Mẫn thật không có ngờ rằng mình lại nhìn thấy cảnh tương đẹp đẽ trước mắt. Thậm chí, ngay cả Quân Mạc Ly, lẫn Thiên Mị và Hoành Ngọc đều ngây ngẩn cả người.
Tuyết Mai trải khắp sân, giống y hệt những cây ở Bách Lý Sơn trang và Hầu phủ. Ba nơi khác nhau nhưng lại có chung một điểm.
Trong này ẩn chứa quan hệ như thế nào?
“Thật không thể tưởng tượng nổi. Nơi tẩm cung của Lan phi lại có Tuyết Mai.”
Đường Mẫn kêu lên, nàng vẫn rằng bên trong hoàng cung sẽ không có loại hoa này, lại không ngờ, được nhìn thấy nó ở đây. Nhìn những cây Tuyết mai tươi tốt, từng nhánh từng nhánh thi nhau vươn mình trong gió, mùi thơm ngát lan tỏa khắp bốn phía. Cả một vườn mai lớn như thế nhất định phải có người tới chăm sóc.
Là ai, sẽ xuất hiện trong tẩm cung này?
“Sao ta lại đánh hơi được mùi âm mưu ở đây nhỉ?”, Đường Mẫn cười xấu xa.
“Bây giờ ta có thể khẳng định rằng Bách Lý Ưu, mẫu thân của ta và Lan phi có quan hệ với nhau. Tuyết Mai, là vật ưa thích chung của hai người, mà bà cũng đã từng ở qua chỗ này!”
Đúng vậy, chỉ có Bách Lý Ưu yêu thích tuyết mai, ở Hầu phủ, nơi này, hay là Bách Lý Sơn trang chỉ cần là nơi mà bà từng sống qua đều trồng loại hoa này, hơn nữa còn trồng không hề ít.
Thiên Sở Tu à Thiên Sở Tu, ông sẽ không kim ốc tàng kiều thật đấy chứ?
Đường Mẫn yên lặng thầm nhủ, nếu thật là như vậy, thì chẳng phải ông cần xin lỗi đời sau hay sao?
“Vào nhà thôi!”, Quân Mạc Ly lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đi vào.
Đường Mẫn nhìn vẻ mặt đã biến sắc của A Ly cũng lo lắng không thôi, liền vội vội vàng vàng đuổi theo, sau đó quay sang ra hiệu cho Thiên Mị và Hoành Ngọc.
Bên trong tẩm cung, bàn ghế, trà cụ, hoàn toàn đầy đủ, còn có cả một chậu cảnh đã khô cạn, tất cả mọi vật đều nguyên vị, chưa từng có ai động chạm qua.
“A Ly!”, Đường Mẫn có chút kinh ngạc, thở hổn hển tăng tốc, ba người kia vây quanh, có chút không hiểu. Đường Mẫn cầm một quyển sách ở trên bàn trà lên xem, quyển sách này đã ố vàng, mở ra bên trong, hàng chữ chi chít lập tức đập vào mắt.
Toàn là những chuyện vặt vãnh được ghi lại.
Đây là bút ký của Lan phi, ghi lại chi tiết khi bà ở chỗ này. Đường Mẫn vừa đọc vừa lộ vẻ xúc động, những dòng chữ này đều toát lên sự thương cảm và cô tịch, bất đắc dĩ cùng hồi hộp, tất cả tình cảm của một nữ tử đều được lột tả trên giấy. Tuy nhiên, nơi này chưa từng xuất hiện bất cứ người nào, nam nhân kia khiến cho nàng thật bất đắc dĩ lại thêm đau lòng, nhưng những chuyện về Bách Lý Ưu, một chút cũng không tìm được.
Lật xem đến tờ cuối cùng, cũng không tìm được một chút manh mối nào.
“Quái lạ, ghi chép cặn kẽ như vậy, tại sao lại không có Thiên Sở Tu và Bách Lý Ưu nhỉ?”, Đường Mẫn luôn có thói quen gọi thẳng tên huý của người ta ra.
“Không biết, có lẽ không muốn viết xuống những cái tên kia thôi!”, Thiên Mị liền phỏng đoán.
Quân Mạc Ly hết sức nâng niu, nhét quyển bút ký kia vào ống tay áo. Cái này sợ rằng là tín vật duy nhất thuộc về Lan phi mà hắn có thể lấy.
Đường Mẫn khẽ ho một tiếng, nói: “Chúng ta tiếp tục tìm xem!”
Bốn người lặng lẽ tản ra, nội thất, ngoài viện, phòng bếp, tất cả khắp các ngóc ngách đều được lật lên để tìm. Cuối cùng họ tụ về đại sảnh, vẫn không thu hoạch được gì.
Chẳng có cái gì cả, một chút dấu vết Lan phi lưu lại cũng không có. Đường Mẫn thấy thật kỳ quái, cho dù Thiên Sở Tu có thể đã dọn dẹp qua, nhưng cũng phải có gì đó lưu lại chứ. Sạch sẽ như thế này, thật sự không bình thường, tựa như vừa bị bão lũ càn quét qua một lần vậy.
“Ngoài lão hồ ly, khẳng định còn có người cố ý dọn dẹp qua một lần.”
Thiên Mị khẳng định, lão hồ ly này, cho dù có muốn dọn dẹp gì đó của Lan phi, cũng không cần thiết phải xử lý sạch sẽ đến thế. Hơn nữa, căn bản ông sẽ không tự thân động thủ, còn người dưới trướng sao có thể cẩn thận như vậy được.
Sạch sẽ đến trình độ này, giống như là có người cố ý đến dọn dẹp hết chứng cứ.
Đó là ai, họ còn cố ý giấu giếm cái gì!
Con ngươi Quân Mạc Ly hơi co lại, bàn tay gắt gao nắm chặt quyển sách kia, hắn không cam lòng, hắn nhất định phải tìm.
Đi theo sư phụ bảy năm, cái gì cũng không biết còn tự cho mình là cô nhi, mười năm ở Tướng phủ, hắn vẫn cho rằng mình là con tư sinh, bởi vì ở Tướng phủ không có vị trí cho mẫu thân của hắn.
Nhưng hôm nay, rốt cuộc đã biết được mẫu thân mình là Lan phi của Thương Lan. Hắn muốn biết thêm về bà nhiều một chút, cho dù chỉ để hoài niệm cũng được.
“A Ly, chúng ta lại tìm một lần nữa xem sao!”, Đường Mẫn kéo ống tay áo Quân Mạc Ly, khẽ khàng như thể sợ làm hắn đau vậy.
Quân Mạc Ly khẽ mỉm cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, làm cho tim Đường Mẫn vừa đau đớn, vừa khổ sở muốn chết. Quân Mạc Ly cũng không thể như vậy mãi được, dáng vẻ bây giờ của hắn khiến cho lòng nàng thấy thật suy sụp.
“Mẫn nhi, cám ơn!”
Đường Mẫn cười khổ, thân phận mẫu thân của nàng còn chưa rõ, hắn lại lên tiếng cám ơn làm nàng không biết phải đáp lại thế nào.
Thiên Mị lôi Hoành Ngọc đi ra, bước đến một góc khuất mới buông tay.
“Nếu như, mẫu thân của ngươi thật sự cùng phụ hoàng ta, thì …”
Thiên Mị mong đợi nhìn Hoành Ngọc, muốn người kia cho mình một đáp án.
Hoành Ngọc thấy Thiên Mị dè dặt cẩn thận như thế liền khẽ bật cười, người này đang quan tâm đến quan hệ của bọn họ sao? Hắn đang lo lắng về cảm thụ của mình sao? Có một người xem bản thân mình như trân bảo, cho dù là nam tử, hắn cũng nhận.
“Không, tuyệt đối sẽ không.”
Chỉ một câu nói thôi lại khiến người trước mắt nở nụ cười tươi rói.