Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 33: Hoa khôi tranh tài!




"Nước miếng của những tên nam nhân kia cũng sắp chảy tràn đất rồi, chậc chậc, quả nhiên thú vị!", Đường Mẫn cảm thán, nếu là nàng, thì … trực tiếp biến thành múa rối tồi! Múa chính là điểm yếu của nàng, không tài nào lên nổi mặt bàn.

Quân Mạc Ly tự tại trở về chỗ, tập trung cao độ thưởng trà. Tại thanh lâu của một thành nho nhỏ như thế này lại có thứ trà thượng hạng chỉ Quý tộc Thương Lan mới uống có vẻ không được hợp lý cho lắm.

Có lẽ tối nay bọn họ tới đúng lúc rồi, Xuân Phong Lâu này phải chăng trạm đầu tiên để đặt chân vào Thương Lan!

"Mau nhìn, mau nhìn xem kìa!", Đường Mẫn vui thích kéo kéo Quân Mạc Ly, tuy miệng nói nhưng mắt lại không hề dời khỏi khán đài. Đêm nay, các nữ tử thi nhau hiến nghệ, mà tất cả đều là những người trong sạch, không cần nghĩ cũng biết không khí sôi sục thế nào. Hiện tại, bất kể là nữ tử nào bước ra thì trên đài liền ngập tràn kim hoa, cho nên ai là người đạt được danh hiệu hoa khôi trong đêm nay vẫn không thể đoán trước được.

"Bọn họ nhiều kim hoa đến vậy sao, ai đi ra cũng đều ném cả?"

Ngay từ đầu Hoa ma ma đã nói, cô nương nào nhận được nhiều kim hoa nhất sẽ trở thành hoa khôi. Nhưng bây giờ tựa như đã gần đạt tới đỉnh điểm, nhìn kim hoa trong tay mỗi một ở lầu một này mà xem. . .

Chết trước hoa dưới trăng, có thành quỷ cũng phong lưu, quả thật không sai!

"Kim hoa này phải đổi bằng ngân lượng, nàng nhìn những kim hoa tương đối tinh xảo kia xem, giá trị của nó quả thật rất xa xỉ!". Một câu này của Quân Mạc Ly khiến cho nhiệt tình của Đường Mẫn đối với cuộc thi hoa khôi này lại tăng cao thêm mấy phần.

Kim hoa. . . . . .

"Người đâu, mau vào đây!". Đường Mẫn quay về phía cửa gọi gã sai vặt: "Mau mang một giỏ kim hoa đến đây cho ta!". Khẩu khí kia thật lớn khiến gã sai vặt phải trợn tròn hết cả mắt, một sọt ——

"Còn không mau đi!"

"Thưa gia, một giỏ này…"

Quân Mạc Ly hơi tức giận ném ra một tấm ngân phiếu, sợ hắn không trả nổi sao, đúng là mắt chó! Gã sai vặt cầm tờ ngân phiếu hoảng hốt đi tìm Hoa ma ma, sau đó kể lại chuyện mới vừa phát sinh. Kết quả liền trực tiếp bị đánh một trận!

"Muốn chết à, dám đắc tội hai vị gia kia, đừng nói một sọt, một xe ta cũng đưa qua!". Hoa ma ma cảm thấy hình như bản thân còn chưa đủ chân thành, liền tự mình mang hai giỏ kim hoa đi tới sương phòng của Đường Mẫn.

Người còn chưa bước vào thì giọng nói kiều mỵ đã tới trước: "Hai vị gia thứ lỗi, là ta thất lễ, lại quên không chuẩn bị kim hoa cho gia. Hai giỏ kim hoa này ngài cứ tùy ý sử dụng nếu không đủ ta lại đưa thêm!".

Đường Mẫn gật gật đầu, xem như bà ta cũng là người biết điều. Sau đó cầm một cây kim hoa lên quan sát, quả thực là đồ tốt, được đan từ tơ vàng, đầu tua rua đều tăm tắp, người thường sao có thể sờ nổi vật này. Quả nhiên Xuân Phong Lâu vừa gom được một giỏ lớn, tối nay người đi vào nơi này ắt hẳn tốn không ít bạc.

"A Ly, vật này giá khoảng bao nhiêu?"

"Ba cái một lượng bạc!", nếu làm ra nhiều, thì tầm tầm giá tiền này.

"Vậy sao ——", Đường Mẫn cười một tiếng xem như đã biết rồi không nói nữa. Nhìn tám nữ tử đứng yên trên đài, cuộc tranh tài cũng đã bước gần đến hồi kết, bây giờ toàn bộ các cô nương đều đi ra ngoài, chuẩn bị cho lần lựa chọn cuối cùng. Mọi người sẽ tiến hành ném kim hoa xuống chân cô nương nào bọn họ muốn trở thành hoa khôi.

"Bắt đầu!", Hoa ma ma quát một tiếng, thoáng chốc, tất cả kim hoa được ném lên trên đài như vũ bão, các cô nương đang đứng đó hoặc hỉ hoặc bi, hoặc cau mày, ai cũng đều mong chờ kết quả cuối cùng.

Mấy gã sai vặt vội vàng thống kê số kim hoa của mỗi cô nương, rồi nhanh chóng báo đáp án báo cho Hoa ma ma. Hoa ma ma nhìn kết quả, lại đưa mắt nhìn ra đám người xung quanh, cất cao giọng: "Còn có ai muốn ném nữa không? Nếu không ném vậy thì hoa khôi của đêm nay chính là"

"Đợi đã!"

Một câu nói vang lên trực tiếp cắt ngang lời kế tiếp của Hoa ma ma. Đường Mẫn ra khỏi sương phòng, đứng trên hành lang, nhìn chằm chằm vào đám nữ tử trên đài.

Nàng hẳn không nhìn lầm, tầm mắt bắn thẳng đến chỗ Bạch Vũ. Nàng ta rõ ràng đang khẩn trương muốn chết, nhưng trên mặt lại giả vờ cười dịu dàng, hai tay đang nắm chặt cũng khe khẽ run lên. Có ý tứ, cá tính của cô nương này nàng thích!

Hoa ma ma sững sờ, vừa rồi bà ta đã đưa hai giỏ kim hoa cho họ. Mà dường như còn chưa ném ra cái nào, chẳng lẽ bây giờ lại muốn…! Ngực không khỏi căng thẳng, bất luận là người nào đạt được những kim hoa này thì kết cục cũng nhất định phải thay đổi!

"Hoa ma ma, bây giờ người đứng nhất và chót bảng là ai ?"

"Cái này…", Hoa ma ma mở danh sách ra, liếc mắt nhìn, đầu tiên là Diêu Cầm, cũng là người mà bà ta hi vọng đạt được vị trí hoa khôi, mà vị trí thấp nhất, Hoa ma ma nhướng mày liếc nhìn người nào đó, là nàng ta!

Đường Mẫn không muốn ép người quá đáng, kết quả còn chưa công bố, hiện tại muốn tú bà này nói ra người đứng thứ nhất quả thật không ổn. Nhưng thật ra nàng cũng đã đoán được phần nào. Nếu không nhìn lầm, thì Hoa ma ma để ý đến hai người, đó chính là cô nương mặc xiêm y màu xanh lục, tiếp đến là người kia!

Đường Mẫn nhìn thẻ gỗ trên eo nàng ta, hóa ra người này tên Bạch Vũ.

"Hoa ma ma, hai giỏ kim hoa của ta, toàn bộ, đều cho Bạch Vũ!"

Cô nương kia vốn đã mất hết ý chí đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía lầu hai. Người kia mặc trên người bộ cẩm y hoa văn không đồng nhất vừa đơn giản lại sạch sẽ. Tà áo trắng nhẹ nhàng tản mạn, ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, vừa bí hiểm lại mang theo một tia ngạo ý cùng phóng khoáng. Hắn chính là người bỏ ra hai giỏ kim hoa vì nàng!

"Gia, cái này…", sắc mặt Hoa ma ma thoáng lúng túng cất lời.

"Thế nào, không được sao?"

"Tất nhiên là được!", Hoa ma ma tính lại số lượng kim hoa lần nữa, chuản bị lên tiếng công bố. Mặt Đường Mẫn đầy mong đợi vị trí hoa khôi xem như đã định rồi.

"Chậm đã", từ lầu hai, một nam nhân đứng ở phía đối diện Đường Mẫn, mặt không biểu cảm thốt ra một câu, làm Đường Mẫn tức đến phát điện."Một giỏ kim hoa cho Diêu Cầm cô nương!".

Hoa ma ma trợn tròn mắt, Cam tổng quản, sao tự dưng lại lộ diện, chỉ vì muốn quăng một  giỏ kim hoa thôi sao! Hay đây là ý của chủ tử?

"Này, ngươi muốn phá đám à!", Đường Mẫn quay sang phía đối diện hô to, một sọt kim hoa, trực tiếp san bằng tỷ số giữa Bạch Vũ và Diêu Cầm rồi.

"Ta lại quăng."

"Ta thêm vào."

"Ngươi khốn kiếp!"

Cam Lộ Phong không nói gì, nét mặt thâm trầm mơ hồ tái mét, chủ tử bảo hắn phải cân bằng số lượng kim hoa của Diêu Cầm và Bạch Vũ  không nhiều không ít. Kết quả chính là đấu khẩu không dứt với tiểu tử đối diện, thứ chủ tử chính là muốn xem cuộc vui này hay sao?

Bên trong gian phòng trang nhã, nam tử nào đó mân mê chén sứ trong tay, nhìn chăm chú vào vẻ mặt đặc sắc của cô nương đối diện, máu trong cơ thể cũng theo đó mà nhiệt huyết bừng bừng. Thì ra khi thấy con mồi của mình hưng phấn thì bản thân không tự chủ cũng sẽ sôi sục theo.

"Không bằng như thế này", Hoa ma ma nhìn hai phe không ai nhường ai trên lầu, nhất thời quấn bách không thôi, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này."Hoa khôi tối nay, cả Diêu Cầm lẫn Bạch Vũ đều được chọn, chúng ta sẽ có hai hoa khôi, có được không?"

Trong lời nói lộ rõ tia run rẩy, rõ ràng là đang thiếu tự tin. Chủ tử hăng hái tuyệt không thể quấy rầy, mà vị gia này lại càng không thể đắc tội, lần đầu tiên từ lúc hành nghề tú bà Hoa Dao cảm thấy thật khó giải quyết.

"Tốt!"

"Được!"

Cam Lộ Phong cùng với Đường Mẫn nhìn nhau, kết quả này bọn họ đành tiếp nhận. Đường Mẫn không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt cãi nhau với tên mặt than này. Mà Cam Lộ Phong bỗng nhiên lại thấy lạnh toát sống lưng, cảm thấy được chủ tử của hắn dường như đang cười thì phải. Có điều nụ cười này, thật sự rất khó coi, khiến người ta sợ hãi không thôi!

Sau đó liền đồng tình nhìn về phía Đường Mẫn, tiểu tử kia xem ra xui xẻo rồi!