Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 112: Theo sát phía sau!




Ở một gian phòng khác, hình ảnh hết sức ấm áp. 

Đường Mẫn cởi những trang sức trên đầu xuống, sau đó cởi áo khoác ngoài, thấy Quân Mạc Ly cứ nhìn mình chằm chằm, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Nàng có chỗ nào bất thường sao?

Ánh mắt Quân Mạc Ly tối lại, quay mặt đi. Lúc quay lại mặt đã trở về bình thường.

“Mệt chưa?”

“Có chút, mau nghỉ sớm thôi!”

Người nào đó âm thầm buồn bực, đã cởi quần áo trước mặt hắn, rồi sau đó lại nói rằng không còn sớm nữa chúng ta nghỉ ngơi thôi là có ý gì.

Hắn có thể hiểu như thế nào đây?

“Ừm?”, Đường Mẫn bỗng thấy kì lạ, tối nay dường như có gì đó không đúng lắm!

“Mẫn nhi, nghỉ ngơi sao?”

“Ừm!”. Nếu không còn có thể thế nào?

“Cùng nhau sao?”

Đường Mẫn liếc mắt nhìn người bên cạnh, nói nhảm, không cùng hắn thì có thể cùng ai, tối nay dường như A Ly nói nhảm hơi nhiều rồi.

Hít sâu một hơi, Quân Mạc Ly đứng dậy nhanh chóng cởi quần áo, sau đó đi đến bên cạnh Đường Mẫn. Không nói hai lời, ôm người đi đến bên giường.

“Chàng làm gì thế!”

Tự dưng bị bế lên, sau đó lại để lên giường, có ý gì?!

“Ngủ!”

Người nào đó buồn rầu đáp một tiếng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng không buông tay, hắn đành phải tự kiềm chế, vì thê tử của hắn không có tâm tư này. Gặp quỷ, thế nào mà lại không dám ra tay, thê tử của mình mà còn phải dè dặt như vậy, quả thực là buồn cười.

“Vậy thì chàng mau buông ra. Quân Mạc Ly, chàng ôm ta chặt quá rồi!”

Đường Mẫn hơi tức giận, phản ứng của người này thật kỳ lạ, bản thân vẫn chưa thích ứng với cái ôm này.

Cố gắng giãy giụa một lát, nhưng hắn vẫn không chịu nới lỏng tay, quả nhiên, người này có vấn đề. Quân Mạc Ly thấy thế liền xoay qua chỗ khác, không nhìn người đang ngủ bên trong.

Mặt giăng đầy phức tạp khó nói.

Chính bản thân hắn cũng cảm thấy bực bội.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Đường Mẫn cũng đại khái đoán được vấn đề liền im lặng cười cười, hóa ra là như vậy. Hắn xoay người sang một bên tạo thành một khoảng cách giữa hai người, bả vai của hắn thật cao, không thể nhìn thấy rõ tâm tình lúc này.

Thật ra thì, hắn không cần phải làm như vậy.

Trong lòng Đường Mẫn thầm bổ sung một câu, nhưng cũng không nói ra.

Nghĩ đến chuyện kia, gương mặt lập tức đỏ bừng, loại chuyện như vậy nàng có thể nói ra miệng được sao.

Một đêm, người vô tội nào đó bất đắc dĩ nằm ngủ.

Hỏi rõ ràng lộ trình, cũng tính toán thời gian, Quân Mạc Ly liền phân phó Thanh Phong đi ra ngoài mua lương thực và lương thảo cho ngựa, số lượng nửa tháng cần phải chuẩn bị đủ, rời đi Phúc Trấn, kế tiếp có phải là một trấn nhỏ hay không là một vấn đề. Bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ, đường đến Nam Chiếu cũng không ngắn.

Rời khỏi trấn nhỏ, xe ngựa tiếp tục lên đường.

Đêm ngủ trong ngôi miếu đổ nát, đi suốt ngày đêm, đi liên tiếp như vậy hơn mười ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy một trấn nhỏ.

Vô Âm là người xúc động nhất, gào thét: “Thật sự là trời cao phù hộ, rốt cuộc không cần phải ăn những thứ đồ cưng cứng kia nữa rồi!”.

Hơn mười ngày ăn lương khô vừa rắn vừa khô như ngói, hắn hoài nghi vị giác của mình đã mất tác dụng.

Tường thành xa xa, đoàn người ra vào, chắc hẳn là đã đến nơi?

“Đi thăm dò xem, chúng ta đã đến chưa?”

Quân Mạc Ly gật đầu, nhìn phong cách ăn mặc của những người cách đó không xa cộng thêm thời tiết hiện tại, quả nhiên đúng là Nam Chiếu.

Xe tiếp tục đi đến cửa thành, trải qua mấy phen kiểm tra mới được thông qua.

Thật sự đã đến Nam Chiếu, mặc dù chỉ là thành trấn nhỏ, nhưng cũng đã vào rồi không phải sao.

“Ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, kế tiếp chúng ta cũng cần phải tính toán nên làm gì, đi quốc đô Nam Chiếu tìm nơi ở thích hợp, cứ nghỉ lại ở đây đã rồi lại đi tiếp.”

Nàng hơi mệt mỏi, cho dù nàng không mệt, nhưng Liễu nương, Hồng Mai thì không chịu nổi nữa, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng sức.

“Theo ý chàng!”

Nếu vào Nam Chiếu, không cần đến xe ngựa cỡ lớn nữa. Thanh Phong mang đổi ba chiếc xe ngựa lấy ngân lượng, sau đó đến tửu lâu nghỉ trọ.

Mấy ngày ở đó, đều nghe được rất nhiều chuyện thú vị.

Nam Chiếu khác biệt hẳn với ba nước kia, có nhiều người lui đến, khách buôn bán lại càng nhiều không kể xiết, cho nên nhóm bọn họ đông người như vậy, cũng không ai liếc mắt nhìn, chỉ nghĩ là thương gia đến đây làm ăn.

“Không khí của trấn nhỏ này có chút khác biệt.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, giống như đang có chuyện gì vui thì phải?”

“Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, đúng là ngốc!”

Vô Âm nói xong lập tức đứng dậy, tìm người hỏi chuyện, tán gẫu trên trời dưới đất, lát sau liền quay lại.

“Như thế nào?”

Hoa Ảnh là người tò mò nhất, trực tiếp tóm lấy Vô Âm không thả.

Vô Âm vội vàng trốn đi, nhìn Quân Mạc Ly và Đường Mẫn, cao giọng nói: “Là như vầy, mỗi năm Nam Chiếu đều diễn ra một cuộc so tài, lần này là do Phượng Minh sơn trang đứng ra tổ chức. Nghe nói nếu thắng có thể lấy được một bảo bối hiếm có, nhưng cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng lắm.”

“Tranh tài sao? Nhàm chán.”

Tuyết rơi rồi.

Liễu nương cười cười nhìn một đám người cùng tuổi Đường Mẫn, trẻ tuổi thật là tốt.

Đường Mẫn suy nghĩ một lát, nếu thi tài, thì tất nhiên sẽ có rất nhiều người tham gia, mà bọn họ không phải vừa mới đến sao, quen biết nhiều người một chút cũng tốt.

“Phượng Minh sơn trang ở đâu?”

Vô Âm ngừng lại, nhìn Đường Mẫn, thầm nhủ trong lòng “không phải chứ, thật sự muốn đi”!

“Cách chỗ này khoảng ba ngày đường, gần Nam Tầm.”

“Còn muốn đi sao?”

Đường Mẫn gật đầu, tại sao lại không đi. Chuyện thú vị như vậy làm sao có thể bỏ qua.

Theo lẽ thường mà nói, loại chuyện như vậy phát sinh, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện hay ho xảy ra, chuyện tốt không thể bỏ lỡ.

“Chúng ta đang rảnh rỗi, nương, chúng ta đi xem náo nhiệt đi, được không?”

Nhân tiện không quên quay sang hỏi ý kiến Liễu nương, Liễu nương cười gật đầu, chỉ cần là ý của Mẫn nhi đều được.

Đường Mẫn cười một tiếng, vậy là được rồi.

Quân Mạc Ly lắc đầu, Liễu nương đã bao giờ từ chối ý kiến của nàng đâu.

Nếu nàng đã muốn đi, vậy thì đi thôi. Nam Chiếu tranh tài, bọn họ cũng chỉ đi thăm thú một chút mà thôi.

Nhóm người trùng trùng điệp điệp đi trên đường, nói không hùng tráng đó là giả. Đường Mẫn cảm thấy có hơi huênh hoang, nhiều người như vậy cùng đi đến Phượng Minh sơn trang, có huênh hoang quá không.

“A Ly, như vậy hơi huênh hoang quá?”

“Ừ?”

Quân Mạc Ly cúi đầu cười ha ha, dường như đã sớm đoán được nàng sẽ băn khoăn chuyện này.

“Đi đến Nam Tầm, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ, sau đó cùng nàng đến Phượng Minh sơn trang. Dù sao cũng không vội, chúng ta chỉ đi xem mà thôi.”

Trong lòng Quân Mạc Ly dấy lên một ý niệm nhỏ, nhân cơ hội này hai người ở riêng với nhau cũng không tệ lắm, nhưng mà phải sắp xếp cho mấy người này trước đã, cứ đi theo như vậy không được.

Đường Mẫn thoáng cảm động, quả nhiên có phu quân có khác, những chuyện này đều do hắn gánh vác cả.

Nam Tầm, trước tiên cứ đi Nam Tầm đã.

Bởi vì đường đến Nam Tầm không quanh co khúc khuỷu, cho nên chỉ cần hai ngày bọn họ đã đến nơi.

Bỏ ra ít tiền, bọn họ rất nhanh tìm được một biệt viện không lớn không nhỏ, trước và sau đều có sân, phòng ốc rộng rãi.

“Không tệ, ở nơi này đi!”, Đường Mẫn hài lòng gật đầu, nơi này không quá xa hoa, nhưng ở ngay trung tâm Nam Tầm, vị trí rất tốt.

“Nơi này nhìn đơn sơ thì đúng hơn!”, Vô Âm nói thầm, cung chủ và phu nhân ở nơi này sao? Bọn họ không thiếu tiền đâu!

“Ngươi không hài lòng sao?”, Quân Mạc Ly nhìn Vô Âm, mặt không biểu cảm. Vô Âm khẽ run lên, lập tức bào chứa: “Sao có thể chứ, cung chủ thấy tốt, phu nhân thấy thích mới là quan trọng nhất.”

Câu trả lời thành công di dời sự chú ý của Quân Mạc Ly. Ôi, quả nhiên là phu nhân có tác dụng.

Ôm một bụng tức giận bắt đầu than thở, mãi cho đến khi thu thập đồ xong.

Mỗi người đều có phòng riêng, trừ Liễu nương và Thúy Y ở trung một phòng, để tiện chăm sóc.

Quân Mạc Ly và Đường Mẫn tất nhiên cũng ở chung một phòng.

“Hồ ly, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Ôi ôi, thật đáng thương, lại bị chủ nhân của mày vứt bỏ rồi!”

Sau khi Quân Mạc Ly và Đường Mẫn rời đi, Vô Âm lớn tiếng than thở.

Mắt Hoa Ảnh nheo lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Vô Âm rất thích diễn, vậy cứ để hắn tự biên tự diễn đi.

Ai cũng không để ý đến hắn, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi rồi, bọn họ đều không biết làm gì.

“Chúng ta nên làm gì? Lão phu nhân có ba người chăm sóc, chúng ta không thể xen vào được.”

“Nam Tầm không có gì để chúng ta chơi đùa, chúng ta có thể làm gì đây?”

Sau khi suy nghĩ một lát, chợt nghĩ đến điều gì đó, liền nói: “Vậy tại sao chúng ta không đi Phượng Minh sơn trang nhỉ?”

Không sai, bọn họ có thể đến Phượng Minh sơn trang. Cung chủ và phu nhân cũng không hề nói bọn họ không thể đi. Như vậy…

Ha ha, bọn họ có thể đi rồi

Quân Mạc Ly vừa mới rời đi, Vô Âm khuyến khích một đám người theo sau.

Phượng Minh sơn trang, bọn ta đến đây.

Xe ngựa từ từ đi, mọi người bắt đầu lên kế hoạch trên đường tiêu khiển như thế nào.

“Hỏng rồi, ta quên con hồ ly, làm sao bây giờ? Xóc nảy như thế này, có thể chịu được hay không?”

Lúc này tuyết bắt đầu rơi, Vô Âm, đây là hồ ly, cho dù là hỏa diễm hồ thì cũng là hồ ly. Ngươi rốt cuộc có biết hồ ly và người có sự chênh lệch rất lớn hay không? Ngươi quan tâm cái gì chứ?

“Vô Âm, ngươi có thể quay về phủ.”

Xe ngựa chạy nhanh trong đêm, người này bị bệnh sao. Ba câu liên tiếp đều nói về hỏa diễm hồ.

Không được, Vô Âm làm sao có thể đồng ý, chủ ý muốn đi là của hắn, đi Phượng Minh sơn trang làm sao có thể thiếu hắn được chứ.

“Ta nghĩ hồ lý chắc không yếu ớt như vậy đâu?”

Tự mình an ủi một phen, sau đó bắt đầu canh chừng, phu nhân và cung chủ, chúng ta lặng lẽ đến xem náo nhiệt, các người phải đi nhanh một chút, nơi này là đường lớn, sẽ không đụng phải ai…

Bên này, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn tăng nhanh bước chân đến Phượng Minh sơn trang, vừa đến mới biết, kì thực chưa đến Phượng Minh sơn trang, nơi này chỉ là trấn nhỏ thuộc Phượng Minh sơn trang mà thôi, bọn họ muốn xem so tài, cũng phải đợi sáng sớm mai mới có thể lên núi.

Quy củ đúng là nhiều, cũng không biết cuộc so tài này có đáng giá hay không.

Đường Mẫn khinh bỉ một hồi, bất đắc dĩ ở chân núi nghỉ một đêm.

Sáng sớm, cùng nhóm người này lên núi.

Không biếtrất nhiều đoàn người phía sau,có mấy khuôn mặt quen thuộc lặng lẽ đi theo, trong đoàn tuấn nam mỹ nữ, có một người nổi bật nhất. Nguyên nhân không phải vì hắn ta, mà vì hắn ta quá cẩn thận che chở hồ ly trong ngực, quên cả nhìn đường.

Vô Âm cảm thán, nếu ngã dập đầu, hắn ăn nói thế nào với phu nhân đây