Tiêu Dao vương phủ xây trong kinh thành, chỉ là cực kỳ bí mật, Nạp Lan Tĩnh cho tới bây giờ cũng không biết còn có chỗ này, xuống xe ngựa, nhìn bảng chữ Tiêu Dao vương phủ, ở dưới trời tỏa sáng, hai bên sư tử bằng đá cũng rất có phong cách, tường cao, tương tương với hoàng cung, hơi ngẩng đầu, có thể nhìn ngói lưu ly chỉnh tề, tráng lệ!
\"Gặp qua chủ tử, vương phi!\" Cửa lớn mở rộng, có mấy gia đinh, nhìn bước chân cùng đoán được là người luyện võ, hơn nữa đều gọi Kiếm Thiếu Niệm là chủ tử, nghĩ đến chắc đã theo Kiếm Thiếu Niệm rất lâu rồi!
Kiếm Thiếu Niệm gật đầu một cái, đưa Nạp Lan Tĩnh vào, từ bên ngoài nhìn Vương phủ cực kỳ khí phái, đi vào mới phát hiện, chỉ đúng một phần vạn, từng dãy phòng tọa lạc, đình đài lầu các cái gì cần có đều có, nhất là khung cảnh lá Phong đỏ rực, hấp dẫn ánh mắt người đi qua!
Nạp Lan Tĩnh hơi giang hai cánh tay, giống như cảm nhận được không khí trong rừng. Đi sâu vào bên trong, bậc đá xanh bên trên còn có mấy con chim bay xuống, tiếng kêu thanh thúy, tâm tình không khỏi vui vẻ!
\"Đây là cái gì?\" Khi đến Chủ viện, Nạp Lan Tĩnh nhìn trong viện tử để khóm trúc mộc, bên trong còn có chút thanh thúy, nhưng kia trúc tử, còn dài hơn ở trong viện!
\"Nàng hãy thử xem!\" Kiếm Thiếu Niệm nhìn gương mặt Nạp Lan Tĩnh hưng phấn, không khỏi đến bên cạnh một cây trúc nhỏ, Nạp Lan Tĩnh không hiểu nhận lấy, nàng nhẹ nhàng gõ đến lên Trúc tử, âm thanh trong trẻo ở bên trong, mang theo tiếng nước chảy, Nạp Lan Tĩnh đột nhiên nghĩ đến hai chữ tham thiền, người có thể ở nơi này, có thể hoàn toàn thoát ly khỏi trần thế!
\"Trong ngày mùa đông gió lớn, nếu có vật này, cho dù cuồng phong tới, âm thanh cũng là thanh thúy linh động!\" Kiếm Thiếu Niệm cười giải thích, vật này hắn trong lúc rảnh rỗi làm ra!
\"Chàng thật ra có nhã hứng!\" Nạp Lan Tĩnh gõ một hồi, nhìn bụi cỏ còn có xích đu, nàng không khỏi ngồi lên, nhẹ nhàng lay động, loại cảm giác này rất thích ý!
\"Chỉ cần nàng thích là được!\" Kiếm Thiếu Niệm không khỏi tiến lên, thay Nạp Lan Tĩnh lay động xích đu, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn, trong phủ này vốn là Tiên đế cho người xây dựng, chỉ là trước kia không tinh xảo như vậy, trước khi Nạp Lan Tĩnh cập kê, Kiếm Thiếu Niệm cho người xây dựng lại theo ý của y, cho là sau khi thành hôn liền có thể dọn vào, nhưng chuyện lại bị trì hoãn mãi, từ đầu tới cuối hắn ko có cơ hội giải thích cho Nạp Lan Tĩnh.
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười gật đầu một cái, nụ cười sáng rỡ này khiến Kiếm Thiếu Niệm không khỏi ngây người, nhớ lúc đầu, Nạp Lan Tĩnh yêu kiều đứng giữa mọi người, mang theo vài phần lạnh nhạt, giống tiên tử giữa chốn phàm trần, mặc dù mỹ lệ, nhưng mang theo vài phần nhìn lên, hôm nay nụ cười của nàng rõ ràng như vậy, đó là một loại chân thực, là một loại có thể nắm trong tay hạnh phúc!
Nạp Lan Tĩnh vào nhà chính, nàng mới cảm thấy quen mắt, lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Kiếm Thiếu Niệm Kiếm Thiếu Huyền, chính là khi dưỡng thương, cái nhà này, chính là ngôi nhà mình ở lúc đó!
\"Ngày mai chúng ta liền dọn tới được hay không?\" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên vòng tay lên cổ Kiếm Thiếu Niệm, trên mặt mang theo vài phần mị hoặc! Tuy nói ngày đó kiếm Thiếu Phong ra lệnh, chẳng qua hiện nay thiên hạ này có thể nói là của Kiếm Thiếu Niệm cũng không quá đáng, nàng nghĩ muốn làm cái gì, vẫn chưa có người nào có thể cản được!
\"Tốt!\" Kiếm Thiếu Niệm mang theo cưng chiều, nhưng trong lòng thì yên lặng bồi thêm một câu, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cái gì đều được!
Bên này, một người áo đen quỳ trên mặt đất, bên cạnh để mấy thi thể!
\"Đánh mất?\" Người gồi ở trên ghế, mặc áo đen, ánh mắt mang theo vài phần ác độc, giống như rắn, hắn nhẹ nhàng mở miệng, cũng chỉ hỏi thăm một câu, người áo đen kia chợt lạnh run một cái!
\"Nô tài biết tội!\" Người áo đen kia nhanh cúi đầu, tựa như có lẽ đã chuẩn bị cái chết!
Người nọ cũng là từ trên ghế đứng dậy, nhìn thi thể kia, bất giác cau mày, mấy người là thị vệ đắc lực của hắn, nhìn bộ dáng như vậy tuyệt đối là một chiêu liền chết, Tiêu Dao Vương của Đại Dung, so với trong tưởng tượng còn lợi hại hơn!
------ lời ngoài mặt ------
Làm thêm giờ, ngày hôm qua viết lên sắp mười hai giờ rồi, hiện tại không chịu nổi, hôm nay cùng lãnh đạo nói rồi, ngày mai bận rộn nữa cũng không rồi, ái trách trách, nổi giận!