Nạp Lan Tĩnh cứ lẳng lặng đứng như vậy, không có áy náy, cũng không có giải thích, giống như những người khác, đều đứng ở nơi này xem người ta kể chuyện cười, mọi người chỉ trỏ dường như cũng không dừng trên người Nạp Lan Tĩnh!
Thu Nguyệt khó chịu nhẹ nhàng lau vết máu trên người đi, vừa vặn bên trên cũng đầy vết máu, giống như càng lau càng nhiều, bao nhiêu lần, nàng có chút làm cho không ngừng, không để ý Nạp Lan tĩnh ngăn trở, tiến lên gánh tội danh!
"Vận Trinh Quận chúa, ngươi cũng nên nói rõ cho mọi người chứ? Mặc dù việc ngựa bị kinh sợ không phải trách nhiệm của Quận chúa, nhưng không thoát khỏi liên quan với Quận chúa, nay đụng phải tang lễ của chúng ta là nhỏ, nhưng mạng người lại là đại sự, sao Quận chúa có thể thản nhiên làm như vậy!" Hữu Tướng cau mày thật chặt, trước kia thời điểm Dương phủ cùng Cung phủ ngầm đấu đá, Hữu Tướng vẫn bảo trì giữ trung lập, không tham dự vào, nhưng hôm nay rốt cuộc Hữu Tướng phu nhân bởi vì Nạp Lan Tĩnh mà chết, tuy rằng Hữu Tướng nói thật dễ nghe, nhưng rốt cuộc vẫn là muốn báo thù cho Hữu Tướng phu nhân!
"Nga? Không biết cái gọi là công đạo của Hữu Tướng là cái gì? Là bắt bản Quận chúa quỳ xuống nhận sai với vị cô nương này, hay là muốn một mạng đền một mạng?" Nạp Lan Tĩnh đi lên phía trước từng bước, trong giọng nói mang theo thản nhiên trào phúng,ý tứ của Hữu Tướng, người thông minh nghĩ đến cũng đều hiểu được, nói đường đường chính chính, cũng bất quá chỉ là vì lợi ích của chính mình, kỳ thật trong lòng Hữu Tướng, hắn cũng sẽ không quan tâm đến sinh tử của Nguyệt Nhất Quạn chúa, chẳng qua là mượn chuyện nói chuyện thôi!
"Ngươi!" Hữu Tướng hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới mặc dù Nạp Lan Tĩnh ở trước mặt mọi người, cũng không biết thu liễm, vậy mà lại nói chuyện kia rõ ra như thế, "Nếu Vận Trinh quý quận chúa cho là mình không có sai, bổn tướng liền nhiều lời vô ích!" Hữu tướng phất ống tay áo, dường như đang nói Nạp Lan Tĩnh hồ đồ ngu xuẩn, chẳng biết hối cải!
Quả nhiên, Hữu Tướng vừa nói xong, dân chúng liền thống hận Nạp Lan Tĩnh mấy phần, trong ngày thường các nàng chịu sự áp bách của quan viên, nhìn các vị con cháu của quan gia cao cao tại thượng, liền nhìn không vừa mắt, nay Nạp Lan Tĩnh giết chết người, nàng còn kiêu căng phách lối như vậy, dĩ nhiên là mọi người không phục!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đường lớn bị dân chúng vây chật như nêm cối, chỉ chốc lát sau Cửu Môn Đề Đốc Thôi Nguyên liền lại đây, hắn nhíu chặt mày, trong ngày hè mà giọng nói kia cũng khiến người ta cảm thấy không khí lạnh đến mấy phần! Dân chúng nhìn thấy quan binh đã tới, vội vàng lùi lại tạo thành con đường!
Thôi Nguyên đi tới, đầu tiên là hành lễ với Nạp Lan tĩnh cùng Hữu Tướng, nhìn cả người Thu Nguyệt đầy máu, nhịn không được nhíu mày!
"Giết người, nàng ta giết người!" Dân chúng mặc kệ đến tột cùng là ai có địa vị cao hơn, dù sao có người quản lý tới, liền lớn tiếng nói ra!
"Đại nhân, cầu xin đại nhân phân xử cho Quận chúa nhà ta!" Nha đầu bên cạnh quỳ gối, nhìn Thôi Nguyên cầu xin, vội vàng nói ra, sợ người khác quên mất nàng, nhưng thật ra Hữu Tướng cùng Mạnh Vi còn chưa xen vô, nhưng mà, trận vừa rồi ở ngoài cửa lớn, mặc dù các nàng không nói, người ta cũng có thể nhìn ra!
Đại khái là Thôi Nguyên biết rõ chuyện gì xảy ra vừa rồi, hắn hơi hơi cúi thấp đầu, nhưng thật ra trong long hi vọng Nạp Lan Tĩnh có thể cãi lại mấy câu vì mình, nhưng nhìn vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh lạnh nhạt đứng ở nơi đó, cũng không nói gì, thật ra khiến Thôi Nguyên có vài phần khó xử, dù sao nếu đem xử Nạp Lan Tĩnh như thế nào, Vận Ninh bên kia cũng không thể ăn nói được!
"Nói đến giết người!" Rốt cuộc Nạp Lan Tĩnh cũng cất giọng, ánh mắt hơi quét qua mọi người trước mặt, cũng là kì nghệ khiến tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, trong mắt mang theo nhiều ý cười, nhìn Mạnh Vi quỳ gối trước quan tài của Hữu Tướng phu nhân, trong mắt có thâm ý khác cười một tiếng:"Nhưng thật ra Bản quận chúa thấy có một chuyện kỳ quái, tại sao con ngựa này có thể đột nhiên sợ như vậy?" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, giống như là lẩm bẩm một mình, lại giống như đang hỏi Mạnh Vi!
Mạnh Vi nhíu chặt mày, vẫn chưa tiếp lời, chẳng qua ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm trên tay Nạp Lan Tĩnh, giống như không để ý đến câu nói của Nạp Lan Tĩnh!
Nạp Lan Tĩnh khẽ thở dài một hơi, "Thật ra ngày hôm nay rất kỳ lạ, đầu tiên Chiêu Nghi nương nương truyền ta tiến cung, cũng không ngờ trùng hợp gặp được đám tang của Hữu tướng phu nhân, vốn là Bản quận chúa muốn đi đường vòng, không nghĩ tới mama nói lúc bà tới đây, đường bên kia cực kỳ khó đi, thế nên mới chọn con đường này, lại cứ nghĩ ngựa này một đường vô sự, đến trước mặt đội tang liền xảy ra việc này, thực là làm cho người ta thấy kỳ quái!" Nạp Lan Tĩnh nhìn Nguyệt Nhất bị đạp đến mức không nhìn ra được mặt mũi, nụ cười lạnh bên khóe miệng càng đậm, nàng đã gặp qua người kia, khôn khéo như vậy, lại đột nhiên bị ngựa giẫm chết ở nơi này!
Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, nếu nàng đoán không sai, cho dù mình lựa chọn đường vòng, đường kia cũng sẽ không thông!
“Đúng vậy, Quận chúa nói không sai!" Sắc mặt mama sớm đã bị việc vừa rồi dọa trắng bệch, nhưng nghe được Nạp Lan Tĩnh nhắc tới mình, mới mở miệng, bà hơi lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù lời Nạp Lan tĩnh nói là nói dối, bà căn bản không biết con đường kia rốt cuộc có dễ đi hay không, nhưng hiện nay nếu không nói như vậy, chuyện này sẽ rơi xuống trên đầu bà, dù sao cũng là bà cố ý muốn Nạp Lan tĩnh đi con đường này, mama cân nhắc một hai, dĩ nhiên là lựa chọn giải thích giống Nạp Lan Tĩnh!
"Không sai, con đường kia có cây cầu nhỏ đột nhiên sập, tuy rằng không có gì trở ngại, nhưng xe ngựa đi qua thì sẽ khó khăn!" Thôi Nguyên gật đầu một cái, trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì, phần lớn hắn đều biết được, "Mùi gì?" Thôi Nguyên nhíu chặt mày, đứng ở nơi này một lúc, lại ngửi được một mùi vị tanh hôi, không biết phát ra từ nơi nào!
Vừa nghe Thôi Nguyên nói như vậy, mọi người lúc này mới chú ý, đúng là có một mùi hôi thối, khó ngửi, "Là quan tài!" Không biết ai nói một tiếng, chỉ thấy trên mặt đất từ khe quan tài, chảy ra một cái gì đó vàng vàng!
Mạnh Vi biến sắc, chạy nhanh lùi về phía sau này, thứ này rất bẩn, nếu bị dính vào quần áo, rốt cuộc là điềm xấu, trong ngày hè, thi thể sẽ tạo ra mùi hôi thối, đây là việc không thể bình thường hơn, có lẽ không phải Hữu tướng phu nhân giả chết, cho nên nhiều ngày cúng bái hành lễ đã trì hoãn mấy ngày, đến hôm nay, cũng chảy mủ rồi, theolời đồn đãi của dân gian, ngựa có Âm Dương Nhãn, nhìn thấy vật bẩn này nọ, sẽ kinh sợ, mùi vị thi thể này truyền tới sẽ làm ngựa kinh sợ, lúc này mọi người đều rõ ràng mọi chuyện!
Hiện nay chuyện ngược lại rất rõ ràng, có lẽ là ý trời, không phải Nạp Lan Tĩnh cố tình đi đường này, mà là bởi vì ngựa của Hữu Tướng phu nhân kinh sợ, gây ra chuyện lớn như vậy, chỉ có điều lời đồn đãi này, mặc dù thi thể người bình thường có thối rữa, cũng sẽ không chảy mủ, trừ phi là lúc còn sống làm nhiều chuyện xấu, sau khi chết mới chảy mủ, ánh mắt mọi người nhìn Hữu Tướng cũng thay đổi!
Nhìn mủ chảy nhiều như vậy, nghĩ đến Hữu Tướng phu nhân khi còn sống đã làm không ít chuyện xấu, hôm nay đưa tang bà cũng làm cho ngựa kinh sợ, để cho bà không thể bình yên mà hạ táng, chỉ có thể nói là đáng đời, về phần Nguyệt Nhất quận chúa, chỉ có thể nói nàng (NNQC) là vận khí không tốt!
Mạnh Vi nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người hè, trên mặt thoáng qua một tia lạnh lẽo, dường như nàng biết được Nạp Lan Tĩnh đi tới đây, căn bản không phải muốn động thủ trên người mình, mà là ở quan tài của mẫu thân mình, nhưng hết lần này tới lần khác Mạnh Vi lại không thể nói mở quan tài khám nghiệm tử thi, đây chính là bất hiếu, nàng cúi thấp đầu, trong đôi mắt hồng hồng, giọng nói mang theo một chút run rẩy, "Nương, nữ nhi vô dụng, nữ nhi vô năng, bất lực rồi!" vốn là giọng nói của Mạnh Vi dễ nghe, mặc dù hôm nay khóc lên, cũng làm cho mọi người cảm thấy không chói tai!
Mạnh Vi giống như càng ngày càng kích động, khóc lớn mấy tiếng, liền ngã trên mặt đất bất động, hôn mê bất tỉnh,nha đầu đi theo bên cạnh vội vàng kêu gọi Mạnh Vi, chỉ thấy Mạnh vi nằm thẳng trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dường như khóe mắt còn có nước, nữ nhân này ngã thật hoàn hảo, nhưng bọn nam tử đứng ở bên cạnh, nhìn thấy nét mặt của Mạnh Vi, người nào cũng phải đau lòng, hận không thể đi lên phía trước, an ủi mỹ nhân thật tốt!
"Mau đỡ tiểu thư trở về!" Hữu Tướng lên tiếng, tuy rằng bởi vì sự tình lần trước, hắn nhốt Mạnh Vi lại, dù sao hắn đã điều tra rõ, Hữu Tướng phu nhân là vì Mạnh Vi mới làm chuyện như vậy, nếu không phải Mạnh Vi cuất hiện ở trong cung, nhất định gả cho thái tử, sao có thể sinh ra nhiều chuyện như vậy, trong ngày thường Hữu Tướng cố ý lạnh nhạt với Mạnh Vi, cũng thật đến lúc nàng té xỉu, sao Hữu Tướng có thể không nóng nảy, dù sao nàng cũng là nữ nhi thân sinh của hắn!
Nhìn mọi người bận bịu nâng mạnh Vi lên xe ngựa, ánh mắt của Hữu Tướng giống như là một thanh lợi kiếm, hung hăng đâm về phía Nạp Lan Tĩnh, trong long vô cùng căm tức, trên mặt lại không thể hiện điều gì, dù sao cũng là Chiêu Nghi nương nương truyền Nạp Lan Tĩnh tiến cung, hắn cũng muốn cân nhắc, nếu nói không đúng câu nào, sợ là Liên Bình Chiêu Nghi cũng có tội, đương nhiên hắn muốn cân nhắc một hai!
"Con của ta, con của ta!" Tiếng khóc bên này vừa ngừng, chỉ thấy bên kia có một nam tử, tập tễnh đi tới đám người, nhìn thi thể ở dưới vó ngựa khóc!
"Tiểu thư!" Thu Nguyệt nhìn thấy người tới, có chút lo lắng kêu Nạp Lan Tĩnh một tiếng, nếu nàng đoán không lầm, người này ắt hẳn là Đức Thuận Vương, hôm nay bên cạnh hắn chỉ còn lại một nữ nhi là Nguyệt Nhất, mặc dù là kẻ ngốc thì như thế nào, hôm nay không duyên cớ chết đi ở dưới vó ngựa của Nạp Lan Tĩnh, hắn thân là Đức Thuận Vương, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ!
Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, để Thu Nguyệt chớ kinh hoảng, mà là tinh tế nhìn vị Vương gia trước mắt này, đây là lần đầu tiên nàng gặp Đức Thuận Vương, hắn có vẻ rất già, rõ ràng tuổi của hắn không hơn Tương Bình Vương bao nhiêu, nhưng trên mặt hắn lại như lão nhân sáu mươi, chỉ thấy hắn quỳ gối trước mặt Nguyệt Nhất, khóc thút thít, dáng vẻ bất lực, làm sao có thể nhìn ra đây là một Vương gia!
" Tham kiến Vương gia, chuyện của Nguyệt Nhất quận chúa, Bản quận chúa cũng cực kỳ đau lòng, hôm nay Chiêu Nghi nương nương vội vã truyền Bản quận chúa vào cung, nhất định ngày khác Bản quận chúa sẽ tới cửa nói xin lỗi!" Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, trong giọng nói mang theo vài phần bi thương, giọng nói của nàng đè ép rất thấp, dân chúng đứng ở phía sau căn bản là không nghe được Nạp Lan tĩnh đang nói cái gì!
"Không cần, không cần, mau mang tiểu thư về, mau!" Đức Thuận Vương nghe thấy giọng nói của Nạp Lan Tĩnh, có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên, nghe thấy nàng nhắc tới hoàng cung, thân thể không khỏi run lên, đứng lên liền muốn đi, nhìn dáng vẻ, chỉ có thể dùng không có cốt khí để hình dung!
Hữu Tướng nhìn dáng vẻ sốt ruột của Đức Thuận Vương, vốn là hắn muốn mượn tay Đức Thuận Vương để đối phó với Nạp Lan Tĩnh, dù sao Đức Thuận Vương cũng là hoàng đệ của Hoàng Thượng, mặc dù Hoàng Thượng khắp nơi chèn ép phiên Vương, nhưng chuyện này có nhiều người nhìn thấy, cuối cùng sẽ cho một lời giải thích hợp lý!
Nạp Lan Tĩnh nhìn dáng vẻ hốt ha hốt hoảng của Đức Thuận Vương, nhưng lại không có một chút kinh ngạc nào, Hoàng Thượng đa nghi, lên ngôi vị hoàng đế sau đó chèn ép khắp nơi với các hoàng tử khác, mặc dù là Vương Gia nhưng một chút thực quyền cũng không có, quan trọng nhất là, hiện nay trong Vương phủ con nối dõi đều đã chết, trong các Vương gia, ngoài Tương Bình vương có thế tử thì chỉ có Đức Thuận Vương có một quận chúa ngốc!
Đức Thuận Vương vì bảo vệ con cháu của mình, mà để Nguyệt Nhất giả bộ ngốc nghếch, nay hiểu biết thân phận của mình, liên tiếp ám sát mình không thành, sợ bị người khác chú ý, đương nhiên là muốn che giấu tung tích, mà chết đi ở trước mặt mọi người, cũng là kết quả tốt nhất, Nạp Lan Tĩnh nâng khóe miệng, nàng đã sớm biết, một chiêu này của Nguyệt Nhất, chẳng qua là kết quả của mưu kế chính nàng làm, hơn nữa Đức Thuận vương bị hoàng đế chèn ép nhiều năm như vậy, nếu hắn khí thế bức người, sợ là khiến hoàng đế sinh nghi!
Hiện tại, ngựa này bị giật mình bởi vì Hữu tướng phu nhân, tuy nói làm chết người, nhưng gia đình người chết không truy cứu, đến mang thi thể liền rời đi, mọi người cũng cảm thấy không thú vị, không ai truy cứu, đương nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ không bị định tội, tuy rằng Hữu Tướng không cam lòng, nhưng không thể nói gì, chỉ có thể điều chỉnh lại đội ngũ đưa tang rồi xuất phát!
Nạp Lan Tĩnh tạ lễ với Thôi Nguyên, dù sao việc này cũng nhờ có Thôi Nguyên, nếu hắn không cố tình tha cho mình, hôm nay sao có thể thoát được dễ dàng như vậy, có điều xe ngựa của Nạp Lan Tĩnh đã hỏng, hơn nữa cả người Thu Nguyệt đều là máu, với bộ dạng này là không thể vào cung, Nạp Lan Tĩnh liền mang theo mọi người đến cửa hàng may mặc!
Đầu tiên là chọn một bộ quần áo để đổi cho Thu Nguyệt, lại sai Lưu Thúy đi mua một xe ngựa mới, tuy rằng mama kia sốt ruột, nhưng lại không có biện pháp khác, trời nóng như vậy cũng không thể đi bộ tiến cung đi, bà là nô tài đương nhiên không sao cả, dù sao Nạp Lan Tĩnh là chủ tử, nàng cũng có thể thuận tiện tới đây xem thợ may của mấy cửa hàng buôn bán, ban đầu thợ may cũng giảm giá bán thấp xuống, chờ các vị quan gia nhưng không đến, đổi lại mấy vị quan gia kia, vì đồ tiện nghi nên ngược lại hấp dẫn không ít người tới đây, có nghe nói là phải thay đổi vải Tô Châu vì không ít người đã đặt trước rồi!
Chờ thu xếp xong tất cả, thời điểm tiếng cung, sắc trời đã không còn sớm, thời tiết cũng nóng hơn, từ Huyền Vũ môn xuống xe ngựa, Nạp Lan Tĩnh liền cảm nhận được ánh mặt trời, giống như cách các nàng quá gần, mama ở phía trước dẫn đường, nhưng bà cũng không đưa Nạp Lan Tĩnh đi tới cung của Bình Chiêu Nghi, mà là đi về hướng cung điện của Tam hoàng tử, Nạp Lan Tĩnh cau mày, nhưng không có hỏi ra miệng, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, đi theo phía sau mama, tới lúc đến bên ngoài rừng trúc, liền cảm thấy khí nóng giảm đi!
"Tham kiến Chiêu Nghi nương nương!" Nạp Lan Tĩnh đứng ở trên đại điện, nhìn thấy Bình Chiêu Nghi đang ngồi ở chủ vị, dường như trên mặt có chút tiều tụy, cung nhân phía sau Bình Chiêu Nghi nhẹ nhàng quạt cây quạt, bên cạnh để ít khối băng, thật ra khiến đại điện khoan khoái không ít!
"Đứng lên đi!" Bình Chiêu Nghi có chút lười biếng mở miệng, nghe Nạp Lan Tĩnh hành lễ, hơi nâng cánh tay, để Nạp Lan Tĩnh miễn lễ, cũng nháy mắt với mama bên cạnh, để tất cả mọi người lui xuống, Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy nhìn dáng vẻ của Bình Chiêu Nghi, gật đầu một cái với Nạp Lan Tĩnh, cũng đi theo các cung nữ lui đến một bên!
"Bổn cung vẫn cảm thấy ngươi là người thông minh, đều nói hoàng mệnh không thể trái, bổn cung hy vọng trong lòng ngươi hiểu rõ điều này!" Bình Chiêu Nghi nói xong, lạnh nhạt trong mắt cũng không chút nào che dấu nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh! Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu đáp ứng, nhìn cả người Bình Chiêu Nghi đầy khí phách, làm sao còn có thể nhìn thấy bà hiền lành lúc trước, lúc trước bà rời xa phân tranh, chẳng nhẽ quyền lợi thật sự có thể làm thay đổi một người sao!
Bình Chiêu Nghi vừa lòng nhìn Nạp LanTĩnh nhẹ nhàng cúi đầu, "Chuyện ngày ấy, Bổn cung cũng nghe nói, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, Bổn cung cũng không muốn hỏi đến, không định truy cứu, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!" Bình Chiêu Nghi lạnh giọng nói!
Nạp Lan Tĩnh nghĩ quả nhiên không sai,chẳng qua Bình Chiêu Nghi đây là vì Tam hoàng tử bị thương mà cảnh cáo mình, Bình Chiêu Nghi có chút mỏi mệt xoa mi tâm, khoát tay áo, để cho Nạp Lan Tĩnh đi vào phòng trong, Nạp Lan Tĩnh cũng không có từ chối, chẳng qua tay không khỏi nắm thật chặt, nếu là Tam hoàng tử còn hành xử giống như ngày ấy, mình cũng quyết định sẽ không khách khí!
Thời điểm vào đến phòng trong, Nạp Lan Tĩnh liền ngửi được mùi thuốc nồng đậm, nàng không khỏi cau mày, nhìn gian điện trống rỗng, giống như căn bản không có người, Nạp Lan Tĩnh nghi hoặc đi lên phía trước vài bước, nhìn Tam hoàng tử ngồi ở mép giường, ôm chăn, đầu cúi thấp vô cùng, vẫn không nhúc nhích, nếu thình thoảng không truyền đến vài tiếng ho khan, nàng còn cho rằng Tam hoàng tử đã không còn tỉnh táo!
Tam hoàng tử nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào, đầu cũng không có ngẩng lên, "Đi ra ngoài, nói cho mẫu phi, thân thể của ta rất tốt!" Mấy ngày không thấy, dường như giọng nói của Tam hoàng tử càng thêm suy yếu, khe khẽ, nghe như không có khí lực!
Tam hoàng tử thấy người nọ cũng không chuyển động, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong,ánh mắt không khỏi nhu hòa đi, chỉ sợ mình nhìn lầm?"Vận Trinh quận chúa?" Tam hoàng tử mở miệng dò hỏi, sợ là hắn sinh ra ảo giác!
"Tham kiến Tam hoàng tử điện hạ!" Nạp Lan Tĩnh hơi cúi người hành lễ, nhìn dáng vẻ hiện tại của Tam hoàng tử, trong mắt xẹt qua mang theo vài phần xót xa, vài phần hồn nhiên, làm cho người ta nhìn không ra, hắn là người làm ra chuyện như vậy, chỉ là, trong cung có người nào mà không mang theo mặt nạ để sống!
Tam hoàng tử nhìn trong mắt của Nạp Lan Tĩnh có phòng bị, trong lòng căng thẳng, cảm giác vui sướng ban đầu, cũng biến mất không dấu vết, hắn cười cười tự giễu, nhất định Nạp Lan Tĩnh hận mình, nghĩ đến là mẫu phi khiến Nạp Lan Tĩnh tiến cung, nếu không nàng cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt mình,Tam hoàng tử hơi dựa thân thể về phía sau, trong mắt mang chút mơ màng, dường như ánh mắt dừng ở trên người Nạp Lan Tĩnh, lại giống như xuyên qua nàng nhìn về nơi khác!
"Ta nghe hoàng huynh nói, từ thời điểm Bách hoa yến, huynh ấy vừa gặp đã thương ngươi, ta suy nghĩ, nếu như ngày đó ta cũng đi, nếu ta gặp được ngươi trước hoàng huynh, thì tốt biết bao!" Tam hoàng tử cúi đầu cười một tiếng, nhưng cũng khiến cho Nạp Lan Tĩnh cảm nhận được bi thương trên người hắn, Nạp Lan Tĩnh nhịn không được muốn an ủi hắn một câu, lại phát hiện, lời đến trong miệng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải!
"Chậm cuối cùng vẫn là chậm, có lẽ căn bản ta đã sai!" Tam hoàng tử thì thào tự nói, Nạp Lan Tĩnh nhìn dáng vẻ hắn như vậy, giống như một đứa bé yếu đuối, cũng chỉ hi vọng có người có thể hầu hạ bên cạnh hắn!
"Ngươi đi đi, mẫu phi cũng chỉ là lo lắng cho thân thể ta, nhưng mà thấy hay không thấy cũng chả có gì khác nhau!" Tam hoàng tử khoát tay áo, có lẽ thấy cùng không thấy thật sự không có gì khác nhau, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, Tam hoàng tử nhìn bóng lưng Nạp Lan Tĩnh, một câu thực xin lỗi cuối cùng vẫn không nói nên lời, hắn không hối hận,cho dù để hắn lựa chọn lại một lần nữa, hắn cũng sẽ làm như vậy!
Nạp Lan Tĩnh ra khỏi phòng trong, nhìn Bình Chiêu Nghi đã không còn ở đây, ra cửa, liền dẫn Thu Nguyệt cùng Lưu Thúy rời khỏi, lòng Nạp Lan Tĩnh nặng trịch, nhìn bộ dạng Tam hoàng tử như vậy, rốt cuộc trong lòng không thoải mái, chỉ là cũng chẳng thể làm gì, chuyện tình cảm, cuối cùng chẳng thể miễn cưỡng nửa phần, vào bên trong xe ngựa, lại nhìn thấy bên trong để một cái hộp tinh xảo, bên ngoài khảm viền vàng, hộp được làm từ Đàn Mộc, nhìn phía trên hình như còn điêu khắc một đôi uyên ương,nhưng lại rất kỳ lạ!
------ lời ngoài mặt ------
Mấy ngày nay bận đám cưới, rốt cục muốn kết hôn, …