“Hừ!” Cung thị hừ lạnh một tiếng, được Lý ma ma đỡ biến mất trong bóng
đêm, Nạp Lan Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy Cung thị cường ngạnh như vậy.Sợ rằng một tát kia của Nạp Lan Diệp Hoa, hoàn toàn đánh tan tình ý cuối
cùng giữa họ!
Nhìn Cung thị rời đi, Nạp Lan Diệp Hoa sải bước vào nhà, Nạp Lan Tĩnh cùng Tứ di nương Lục di nương đi theo phía sau.
“Tham kiến lão thái thái!” Mọi người hành lễ, mới theo thứ tự ngồi xuống.
“Chúc mừng Đại tỷ tỷ!” Nạp Lan Khuynh mỉm cười, chân đi lại bất lợi,
khập khiễng tiến lên trước hai bước, trong mắt cất giấu hận ý, nếu không phải Tam di nương, có lẽ nàng có thể cùng Nạp Lan Diệp Hoa tiến cung,
nàng đã có thể có một cơ hội gặp mặt Thái Tử ca ca.
“Khuynh muội muội khách khí, là vì phụ thân đại nhân được Hoàng thượng
yêu thích!” Nạp Lan Tĩnh cười, mắt híp lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua
mặt bàn, trong lòng lại suy tư chuyện khác.
“Mẫu thân ngươi đâu? Sao không nhìn thấy nàng!” Lão thái thái khó có khi tâm tình vui sướng, nay Nạp Lan Tĩnh có phong hào, cùng nha đầu Cung
gia cùng ngồi cùng ăn, cũng là một chuyện tốt, có lẽ đây là lần đầu tiên lão thái thái vẻ mặt ôn hòa hỏi Cung thị.
“Bẩm tổ mẫu, mẫu thân chắc bị kinh hách, thân mình không khỏe, sợ làm
cho tổ mẫu lo lắng, phụ thân cho mẫu thân trước trở về sân chính mình!”
Nạp Lan Tĩnh thanh âm mềm mại, trong lời nói làm người ta không tìm ra
lỗi, Nạp Lan Diệp Hoa nhíu mày, trong lòng rối loạn, cả đầu đều là thanh âm Tương Bình vương hồi kinh, uy nghi hoàng gia là điều tối kỵ thứ nhất hắn không thể chạm đến.
“Hừ, nàng không khỏe thật đúng thời điểm!” Lão thái thái mặt lạnh, nhìn
sắc mặt con trong lòng lập tức đoán được vài phần, chắc chắn là Tương
Bình Vương kia khiến con mình khó chịu, càng đối với Cung thị không hài
lòng, nay Nhị di nương mất, Tam di nương tâm địa rắn rết, Tứ di nương
Lục di nương xuất thân thấp kém, trước mắt ngay cả người nói chuyện đều
không có.
“Ninh nhi muội muội thân thể còn mệt?” Nạp Lan Tĩnh cũng không nhìn sắc
mặt lão thái thái, tựa tiếu phi tiêu nhìn Nạp Lan Ninh im lặng phát ngốc ở một bên, khuôn mặt cũng không đô đô tròn đáng yêu như ngày xưa.
“Bẩm Đại tỷ tỷ, Ninh nhi không sao!” Nạp Lan Ninh cúi đầu, thân mình hơi hơi cúi, qua nhiều ngày thân thể được điều dưỡng tốt lên rất nhiều,
nhưng ánh mắt bọn hạ nhân giống như đao kiếm sắc bén, lườm nàng không
không chút che giấu, hơn nữa Tam di nương bị cấm túc, mỗi ngày của nàng
trôi qua thực không quá tốt.
“Aiiii, cuối cùng đáng thương nhất là muội muội!” Nạp Lan Tĩnh rơm rớm
nước mắt, “Nhưng thật ra Thái tử điện hạ hắn!” Nạp Lan Tĩnh nghĩ nghĩ,
liền không nói thêm nữa, tựa hồ không hề liên quan.
“Đa tạ đại tỷ tỷ nhớ thương!” Nạp Lan Ninh không biết nói gì, chỉ biết
cúi đầu, vốn thân thể mượt mà, lúc này trông có vẻ yêu kiều, nhìn hình
thể rõ ràng vẫn là đứa nhỏ, nhưng Nạp Lan Tĩnh xác định rõ ràng, người
trước mắt này so ra còn lớn hơn mình mấy tuổi.
“Được rồi, sắc trời đã tối đều lui ra đi!” Lão thái thái hai mắt díp
lại, Tôn ma ma chạy nhanh ở phía sau day day mi gian ( giữa hai đầu lông mày ) lão thái thái, canh giờ cũng không còn sớm!
“Dạ!” Mọi người ứng thanh, đều lui xuống.
Nạp Lan Tĩnh đi ra khỏi sân lão thái thái, chỉ thấy Lưu Thúy cùng Lưu
Nguyệt sớm đứng đó, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh chạy nhanh đặt áo choàng lên
vai! Bất quá, tuy nói thời tiết tháng Chạp có chút lạnh, nhưng hôm nay
cũng không có gió to, Nạp Lan Tĩnh nắm thật chặt cổ áo, cũng không vội
vã trở về.
“Tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, ngài vẫn nên sớm trở về đi!” Lưu Thúy
không biết tâm tư Nạp Lan Tĩnh, nhìn Nạp Lan Tĩnh đi cực thong thả, cũng không có ý tứ trở về, trời gió rét, sợ Nạp Lan Tĩnh bị đông lạnh.
“Thu Nguyệt!” Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, làm cho Thu Nguyệt đến gần, thanh âm nhẹ nhàng giao phó vài câu.
“Dạ!” Thu Nguyệt lĩnh mệnh, liền lui xuống, Lưu Thúy cau mày, đem chính áo choàng trên người mình choàng lên người Nạp Lan Tĩnh.
“Không sao!” Nạp Lan Tĩnh sửng sốt, trên quần áo truyền đến từng đợt ấm
áp, nàng nhìn cái mũi Lưu Thúy bị lạnh mà đỏ bừng, trong lòng cảm thấy
không đành lòng.
“Tiểu thư, nô tỳ biết điều này không hợp quy củ, nhưng thân mình tiểu
thư mới là quan trọng nhất!” Lưu Thúy đỡ Nạp Lan Tĩnh, tuy nàng nói
không hợp quy củ, tiểu thư quan tâm thân thể nào có thể mặc quần áo của
nàng, nhưng bên ngoài trời lạnh, nếu Nạp Lan Khuynh vẫn không đến, chớ
không phải muốn tại trong viện bị đông lạnh sao!
Lưu Thúy lo lắng, Nạp Lan Tĩnh ghi tạc đáy lòng, ngón tay nhẹ nhàng sửa
sang lại quần áo, không nhiều lời, không tiếng động đem Lưu Thúy kéo lại gần.
“Đại tỷ tỷ!” Phía sau truyền đến giọng nói nữ tử, Nạp Lan Tĩnh cùng Lưu
Thúy nhất tề quay đầu, nhìn thấy Nạp Lan Khuynh được tì nữ dìu chậm rãi
bước tới, một thân quần áo tuyết nhung trắng bao lấy thân thể nàng,
chiếu dưới ánh trăng càng thêm huyền ảo.
“Tham kiến Đại tỷ tỷ!” Nạp Lan Khuynh hơi thi lễ, môi mang theo ý cười
thản nhiên, trong lúc nhất thời Nạp Lan Tĩnh giống như nghĩ tới Nhị di
nương phong hoa tuyết nguyệt.
“Khuynh muội muội mau miễn lễ!” Nạp Lan Tĩnh giơ tay nhẹ nhàng đỡ Nạp
Lan Khuynh, nếu không phải nàng đi khập khiễng phá tan khung cảnh, sợ
hiện tại hình ảnh duyên dáng đến cỡ nào! “Khuynh muội giống như tiên nữ
từ trên trời giáng xuống a, làm cho tỷ tỷ nhìn đến ngây ngốc!” Nạp Lan
Tĩnh dùng khăn che miệng cười, trong mắt tựa hồ chỉ có tán thưởng.
“Đại tỷ tỷ chê cười!” Nạp Lan Khuynh cúi đầu, nũng nịu một tiếng, như
thẹn thùng! Các nàng giống như trước kia, như thân tỷ muội khăng khít.
“Bên ngoài thời tiết lạnh, Đại tỷ tỷ sao không quay về, đừng để bản thân nhiễm phong hàn!” Nạp Lan Khuynh giọng điệu mang theo tìm tòi nghiên
cứu hỏi, nàng kỳ thật vẫn luôn đi theo Nạp Lan Tĩnh, trong lòng có nghi
ngờ, lại không biết nên mở miệng thế nào, may mắn nàng đi đứng không
tiện, đi chậm một chút cũng không sao, nghĩ đến sẽ không làm cho Nạp Lan Tĩnh hoài nghi!
“Chuyện này!” Nạp Lan Tĩnh há miệng thở dốc, như muốn nói nhưng lại nhìn thấy có người, nên đành thở dài.
“Các ngươi ở bên kia, ta cùng Đại tỷ tỷ muốn nói vài câu!” Nạp Lan
Khuynh nhìn Nạp Lan Tĩnh tựa có lời khó nói, cho hạ nhân lùi ra sau,
nhìn trái phải một lượt, Nạp Lan Tĩnh cũng cho Lưu Thúy lui ở một bên.
“Đại tỷ tỷ có tâm sự?” Nạp Lan Khuynh bước lên trước rồi dừng bước, như thực sự quan tâm đến Nạp Lan Tĩnh.
“Cũng không coi có tâm sự gì, tinh thần luôn luôn không yên, nay trong
viện nhiều chuyện không may xảy ra, Tam di nương tuy bị cấm túc, nhưng
cái nha đầu kia kêu Thiến Vân như trước không tránh được một kiếp!” Nạp
Lan Tĩnh ngửa đầu, lại không có đề cập thẳng vào vấn đề, mà dẫn dắt
hướng từ trên người Tam di nương.
“Đại tỷ tỷ ưu phiền đúng chuyện Khuynh nhi suy nghĩ, Tam di nương kia
tất nhiên cùng Kiếm Hồn cấu kết, bằng không như thế nào khéo vậy!” Nạp
Lan Khuynh nói không cần nghĩ ngợi, nàng tự nhiên biết Tam di nương cùng Kiếm Hồn có liên quan, lúc trước họa kia đó là Tam di nương sai người
giao cho Kiếm Hồn, hừ, lúc trước còn muốn lợi dụng mình, nói cho mình
rằng đồ giao cho Kiếm Hồn là của Nạp Lan Tĩnh, quả thật buồn cười.
“Đúng vậy, nếu không có Khuynh muội muội hỗ trợ, Đại tỷ tỷ mới toàn thân trở ra!” Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, trên mặt lộ ý cười, thật cảm tạ Nạp
Lan Khuynh.
“Tỷ tỷ sao lại nói thế, nàng cùng muội muội có thiên cừu thù hận!” Nạp
Lan Khuynh nói xong lời này mới có chút hối hận, nhưng nhìn Nạp Lan Tĩnh vẫn chưa nhớ tới việc ngày đó, mới yên lòng, việc lần trước chính mình
đem rượu đổi cho Nạp Lan Ninh, Nạp Lan Tĩnh hẳn đối với mình không có
nghi ngờ.
“Chính là hôm nay xem sắc mặt Kiếm Hồn, quả quyết sẽ không từ bỏ ý đồ,
trong lòng ta thật bất an, tựa hồ tối nay sẽ phát sinh sự tình gì!” Nạp
Lan Tĩnh nắm chặt tay, trong lòng bất an.
Nạp Lan Khuynh sầm mặt, định nói Nạp Lan Tĩnh không cần nói trắng ra,
nàng cũng có thể nghĩ tới, chỉ sợ tối nay Kiếm Hồn vào tướng phủ, chính
là các nàng không thể mạo muội bẩm báo cho Nạp Lan Diệp Hoa, chuyện này
các nàng chỉ phỏng đoán, nói tiếp, mặc dù Kiếm Hồn thật sự nổi lên tâm
tư như vậy, mọi người nhất thời bảo hộ được Nạp Lan Tĩnh, lại sợ có thời điểm sơ suất, rốt cuộc nói không sợ trộm cướp, chỉ sợ giặc nhớ thương,
nên dùng biện pháp gì để chặt đứt ý niệm trong đầu Kiếm Hồn?
“Đại tỷ tỷ thả lỏng tâm tư, Kiếm Hồn kia đối với địa hình tướng phủ
không rõ ràng, chỉ cần chúng ta an bài thích đáng, tất nhiên có thể nghĩ ra kế sách!” Nạp Lan Khuynh tiến lên cầm tay Nạp Lan Tĩnh, trong lòng
đã có tâm tư khác.
“Aiiii, ngàn phòng vạn phòng ăn trộm đi, có lẽ Tam di nương đã an bài
giúp Kiếm Hồn, nay chúng ta ở ngoài sáng địch ở trong tối!” Nạp Lan Tĩnh hít thở thật sâu nói, day day mi tâm, sắc mặt buồn rầu.
“Hôm nay Thái tử điện hạ cứu giúp ,bằng không sợ tối nay còn muốn nhiễu
loạn thành cái gì a!” Nạp Lan Tĩnh khó khăn nhả một câu, lại khiến Nạp
Lan Khuynh nheo mắt, Thái tử giống như đích đến trong lòng Nạp Lan
Khuynh, có lẽ nàng hiện tại còn sống mục đích bất quá là Thái tử, Nạp
Lan Tĩnh vô tình nhắc tới, trong lòng Nạp Lan Khuynh nổi lên từng đợt
sóng gió!
“Đại tỷ tỷ vừa mới mệnh nha đầu kia trở về trước an bài?” Nạp Lan Khuynh cưỡng chế ý niệm trong đầu, tựa hồ vô cùng quan tâm Nạp Lan Tĩnh.
“Đúng vậy, ta dĩ nhiên sai Thu Nguyệt trở về an bài, hạ nhân vô tội, cho các nàng thu thập vào ở sườn ốc, chớ đi ra, thật sự Kiếm Hồn có đến,
cũng không cần các nàng lỗ mãng tham gia, tránh tánh máng chính mình bị
thương!” Nạp Lan Tĩnh đối với Nạp Lan Khuynh không có phòng bị, mọi an
bài đều nói ra.
“Đại tỷ tỷ thật lương thiện, vì các nàng an bài chu đáo, bản thân thì
tính thế nào?” Nạp Lan Khuynh tay có chút khẩn trương cầm, có lẽ đối với mình là cơ hội tốt, Nạp Lan Tĩnh cùng chính mình lợi dụng lẫn nhau, nếu có một ngày Tam di nương hoàn toàn rơi đài, chính mình cùng Nạp Lan
Tĩnh chắc chắn phải xem xét, xem ra nếu có ý nghĩ tiến vào phủ Thái tử,
chính mình phải có biện pháp.
“Aiii, tối nay quá mức vội vàng, không kịp an bài cẩn thận, trước chỉ
cần trụ lại viện mẫu thân! Ngày mai xem tình hình lại an bài!” Lời Nạp
Lan Tĩnh nói cho Nạp Lan Khuynh một hy vọng, trong mắt nàng hiện lên
tính kế.
“Nhưng sắc trời đã tối, mẫu thân không khỏe, nghĩ đến đã sớm ngủ, tỷ tỷ
nếu không chê, sân viện muội muội còn phòng trống!” Nạp Lan Khuynh nghĩ
nghĩ mới đề nghị, nhưng nói vô cùng hợp lý hợp tình.
“Chuyện này!” Nạp Lan Tĩnh khó xử, cũng không có lập tức đáp ứng, tựa hồ có chút nghi ngờ.
“Đại tỷ tỷ quyết định vậy đi, Kiếm Hồn kia xem như biết được sân muội
muội, nghĩ đến tối sẽ không lại đến sân muội muội đâu, có Tam di nương
làm nội ứng, nàng cũng không đoán được tỷ tỷ sẽ ở lại trong phòng muội
muội ngủ, như thế viện muội muội là an toàn nhất!” Nạp Lan Khuynh sợ Nạp Lan Tĩnh không đáp ứng, viện vài lý do thuyết phục.
“Vậy làm phiền muội muội!” Nạp Lan Tĩnh tựa như ngượng ngùng, đáy mắt
lóe lên lãnh ý! Nạp Lan Khuynh nói rất đúng, Tam di nương không đoán
được, chỉ sợ nếu Kiếm Hồn thật sự đến dây, bất quá do chính nàng mời
đến, nhưng là Tam di nương kia an bài.
Trong lòng Nạp Lan Khuynh đắc chí, nàng nghĩ cơ hội đến cũng không nghĩ
chẳng qua do Nạp Lan Tĩnh tính kế, nói nhiều như vậy, bất quá vì nàng có tâm tư khác! Nạp Lan Tĩnh ở trong phòng lão thái thái nói ra Thái tử,
chính là dẫn dụ chú ý của Nạp Lan Khuynh, chỉ cần Nạp Lan Khuynh nổi lên tâm tư, nàng tất nhiên xui xẻo.
Nạp Lan Tĩnh đến viện Nạp Lan Khuynh, Nạp Lan Khuynh cao hứng, nàng làm
cho Nạp Lan Tĩnh ở chính trong phòng mình, mà nàng ở tại sườn ốc, sắc
trời càng lúc càng tối, Nạp Lan phủ đắm chìm trong bóng tối u ám.
Mấy đạo bóng đen lặng yên không một tiếng động nhảy vào trong sân tướng
phủ, đêm đông ban đêm luôn làm cho người ta mang theo khốn ý, gia đinh
tuần tra bất quá đi có lệ.
“Đại tiểu thư đã trễ thế này còn muốn ăn khuya thật ép người quá đáng
a!” Ánh trăng chiếu lên hai người nữ tử tay che miệng, như đang ngáp
ngủ, đi đường còn xiêu vẹo, tựa hồ còn mang theo nồng đậm khó chịu.
Hắc y nhân đi đầu ánh mắt sáng ngời, hướng người phía sau thủ thế, vài
cái bóng dáng lập tức đi theo hai tì nữ, “Ô!” Đột nhiên, thời điểm gia
đinh tuần tra đi xa, hai nha đầu bị người che miệng kéo vào nơi hẻo
lánh.
“Không được kêu, nếu ai dám kêu, liền giết nàng!” Nam tử thanh âm cuồng
bạo từ đỉnh đầu hai nha đầu vang lên, dọa hai nàng gương mặt trắng bệch.
Hai nha đầu gật gật đầu, miếng vải trong miệng chậm rãi dời một chút ,
“A!” Một nha đầu chịu không nổi kinh ngạc, nhịn không được phát ra thanh âm, lập tức bị người đứng sau đánh một quyền thật mạnh sau gáy, liền
lặng yên không tiếng động té ở trên mặt đất.
“Nạp Lan Tĩnh ở nơi nào!” Người đi đầu không nhẫn nại, trên mặt mang
theo hận ý nồng đậm, ánh mắt hung hăng trừng một nha đầu khác còn tỉnh
táo.
“Ở, ở ở trong phòng!” Nha đầu bị dọa run rẩy, giọng nói phát ra cũng nhịn không được run theo.
“Mang chúng ta đi qua!” Nam tử thô lỗ vốn cầm đèn lồng đặt ở trong tay nha đầu, trong bóng đêm mặt càng thêm lo lắng.
“Dạ, dạ, dạ!” Nha đầu muốn nói một chữ, lại phát hiện đầu lưỡi run lên,
không tự chủ được nói nhiều lần, đèn lồng trong tay thủy chung không cầm nổi, nam tử đem đèn lồng đặt trong tay nàng vài lần, tay run run không
ngừng thủy chung không cầm được đèn lồng.
“Dẫn đường!” Nam tử buồn bực, đơn giản đem đèn lồng đặt ở một bên, đẩy
nha đầu đi phía trước, ánh trăng tối nay sáng rõ, không cần đèn lồng
cũng nhìn rõ ràng.
“Ngươi nếu dám đùa giỡn, cẩn thận mạng chó của ngươi!” Nam tử giận dữ
nhíu mày, nhìn nha đầu không hề có động tĩnh, đoản kiếm trong tay hung
hăng đặt ở thắt lưng nàng.
“Dạ, dạ!” Nha đầu cắn chặt răng, không dám nói nửa câu, chân lại run lên lợi hại, mỗi bước đi tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, rõ ràng con
đường ngày thường vẫn đi, hôm nay thoạt nhìn vì sao lại xa lạ.
Qua thật lâu sâu, nha đầu nhìn thấy đại môn trong viện Nạp Lan Tĩnh, mới can đảm mở miệng “Đến rồi!” Nha đầu quay đầu hướng hắc y nhân nói,
nhưng trước mắt choáng váng liền gục ngã!
“Đều lui xuống đi!” Hắc y nhân đi đầu mang theo thần thái hưng phấn,
nhìn cửa mở, không một chút hoài nghi, nghĩ đến hai nha đầu kia khai đi
lấy thức ăn đêm, đuổi thị vệ đi, thân mình nhảy vọt vào trong viện.
Trong viện thực im lặng, có mấy ngọn đèn từ trong phòng hắt ra, hắc y
nam tử nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng nhấc một viên ngói xuống, hướng trong phòng xem xét, thấy một ngọn đèn trước giường, một nữ tử bạch y, nhẹ
nhàng tựa vào mép giường, ba ngàn sợi tóc đen mềm mại ở phía trên người, mặc dù che khuất hơn nửa dung nhan, lại như trước bày ra bóng dáng một
nữ tử quyến rũ, hiện lên dung nhan Nạp Lan Tĩnh, nam tử nuốt nước miếng, dung nhan tuyệt mỹ như vậy, cũng chỉ có giao cho mình mới có thể xứng
với cử chỉ tao nhã của nàng.
Nam tử từ trong lòng lấy ra một ống tre, đặt ở bên môi, một đoàn khói đặc màu trắng thổi vào phòng.
Nam tử nhìn thời cơ chín muồi, nhảy xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào,
bóng đêm sáng tỏ, chỉ thấy chúc quang kia càng ngày càng ám! Xa xa một
đôi mắt sáng ngời đem hết
thảy thu vào đáy mắt, môi mang theo ý cười nồng đậm, xoay người nhảy vào giữa bóng đêm.
“A!” Đột nhiên một tiếng kêu thê lương vang lên, người ở trong mộng ngủ
say bỗng bừng tỉnh. “Trong phủ có ác nhân!” Trong lúc nhất thời, đèn
đuốc các viện tất cả đều sáng rực lên.
“Sao lại thế này!” Nạp Lan Diệp Hoa đang ở trong phòng Lục di nương nghỉ ngơi, bị tiếng ồn bên ngoài làm tỉnh.
“Lão gia, là bên Tứ tiểu thư nói, trong phủ có ác nhân!” Hạ nhân ở ngoài cửa bẩm báo cho Nạp Lan Diệp Hoa.
“Cái gì?” Nạp Lan Diệp Hoa nheo mắt, không tự chủ nhớ lại ánh mắt Kiếm
Hồn ở trên đại điện không cam lòng, chớ không phải hắn đến phủ quấy rối! Lục di nương nhìn thần sắc Nạp Lan Diệp Hoa ngưng trọng, cũng không dám nói gì, chạy nhanh tới hầu hạ Nạp Lan Diệp Hoa mặc quần áo.
Trong lúc nhất thời, hậu viện tướng phủ sáng rõ như ban ngày! Gia đinh
bận rộn tuần tra, lại thủy chung không phát hiện ra người khả nghi, gác ở một nơi bí mật gần đó, một hắc y nhân muốn vào phòng đánh thức nam tử
dẫn đầu, đột nhiên nghĩ tới hắn phân phó, nhìn ngày càng nhiều gia đinh, trước chỉ đành lui xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa mang theo Lục di nương trước đi sân Nạp Lan Tĩnh, thấy thần sắc Nạp Lan Ninh hốt hoảng, cuộn mình ở trong
chăn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Diệp Hoa nhíu mày, hỏi nha đầu trong phủ Nạp Lan Ninh.
“Bẩm lão gia, nô tì ở ngoài cửa gác đêm, đột nhiên nhìn thấy một bóng
đen hiện lên, sau đó nghe thấy tiếng Tứ tiểu thư thét chói tai!” Nha đầu kia mặc dù trả lời rõ ràng nhưng bản thân sợ hãi, quỳ trên đất thân
mình phát run.
Nạp Lan Diệp Hoa nhíu mày, một trận gió lạnh thổi tới, mới nhìn cửa sổ mở ra, trong lúc nhất thời trong lòng có đáp án.
“Lão gia, lão gia. Đại tiểu thư trong viện đã xảy ra chuyện!” Nạp Lan
Diệp Hoa vừa phát hiện vấn đề, hạ nhân cuống quýt tiến lên bẩm báo.
Nạp Lan Diệp Hoa trong lòng căng thẳng, nhanh chóng hướng viện Nạp Lan
Tĩnh đi đến, so với Nạp Lan Ninh, Nạp Lan Diệp Hoa vẫn hy vọng Nạp Lan
Tĩnh không có việc gì, dù sao Nạp Lan Tĩnh mang vinh quang đến cho tướng phủ, mà Nạp Lan Ninh vĩnh viễn không thể.
Thời điểm đến sân Nạp Lan Tĩnh vừa vặn đụng phải Cung thị cũng đi tới,
Nạp Lan Diệp Hoa nghĩ mở miệng nói, nhưng Cung thị lại chưa từng liếc
hắn một cái, lập tức vào sân.
“Đại tiểu thư mở cửa, mở cửa a!” Tiến vào sân, nhìn thấy bọn nha đầu gõ
cửa phòng Nạp Lan Tĩnh, người bên trong tựa như ngủ thật sâu, mặc cho
người khác kêu nát yết hầu cũng không có động tĩnh!
“Phá cửa!” Cung thị sắc mặt nặng nề, tay nắm chặt, trong phủ náo động
lớn, Nạp Lan Tĩnh trong phòng lại không có một tia động tĩnh, càng cảm
thấy bất thường.
Hạ nhân được lệnh tiến lại vài người, hung hăng tông cửa. Cung thị không nhịn được chạy nhanh tiêu sái đi vào, tiến vào trong phòng liền ngửi
thấy một hương vị nồng đậm.
Cung thị trong lòng run run, nàng hướng buồng trong nhìn, cửa mở thật
lớn, trên đất một đống đồ hỗn độn, y phục màu trắng, áo choàng màu đen,
giày để ở giường, rõ ràng có một đôi của nam nhân.
“A!” Lục di nương cùng Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngoài tiến vào, nhìn quần áo đầy mặt đất, nhịn không được hít một hơi lạnh.
Cung thị nhắm mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy ra. Tình huống này tất cả mọi người nhận định Nạp Lan Tĩnh nhất định chịu nhục! Cung thị chậm rãi tiến lên trước vài bước, trong ánh mắt lại kiên định, sự tình kết cục
đã định, nàng cũng muốn nhìn thấy rõ, nàng trong lòng âm thầm thề, nhất
định phải vì nữ nhi đòi lại công đạo.
“Tĩnh nhi!” Cung thị hô, tựa hồ đem người trong mộng tỉnh, nàng đi đến
mép giường, ngay cả cách chăn, nàng như trước nhìn thấy rõ ràng, trên
giường có hai người nằm.
Cung thị lấy lại bình tĩnh, tay run run xốc một góc chăn lên, đem dung
nhan hai người nhìn rõ! Trong giây lát, Cung thị mở hai mắt “Kêu tỉnh!”
tay mạnh mẽ buông chăn, lạnh lùng bỏ lại hai chữ.
Lục di nương tò mò đi lên trước nhìn nhìn, nhìn dung nhan nàng kia,
không khỏi kinh ngạc: “Là Nhị tiểu thư!” Nạp Lan Diệp Hoa vừa nghe,
trong lòng không biết nên có phản ứng gì!
“Nữ nhi tham kiến phụ thân, tham kiến mẫu thân!” Ngoài cửa, Nạp Lan Tĩnh được Lưu Thúy đỡ, chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa:
“Nữ nhi nghe nói trong phủ có ác nhân xông vào, bọn hạ nhân đều nói Ninh muội muội bị kinh hách, nữ nhi đi xem xem, mới biết phụ thân mẫu thân
đều đến trong viện nữ nhi!” Nạp Lan Tĩnh đi trước vài bước, nhìn quần áo trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
“Tĩnh nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Cung thị lúc này mới
buông gánh nặng trong lòng, đem Nạp Lan Tĩnh kéo ở trước mặt mình.
“Lão gia, Phu nhân!” Lúc này bọn hạ nhân cũng gánh nước lạnh tiến vào,
được Nạp Lan Diệp Hoa cho phép, mạnh mẽ hắt lên trên giường hai người
kia đang ngủ.