"Vậy sao!" Vũ nhi lên tiếng đáp lời, không thèm nhắc lại nữa, chỉ chú ý tới cảnh sắc bên
ngoài, toàn bộ đầu đều vươn ra ngoài cửa sổ.
"Chuyện của Anh Đào, ta nghĩ Hầu gia cùng Hầu phu nhân cũng đã biết, hôm qua mẫu thân còn
nói muốn đích thân đến Hầu phủ gởi lời xin lỗi Hầu gia và Hầu phu nhân!" Nạp Lan Tĩnh buông ly trà, cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài, trên mặt sông
đã muốn kết một tầng băng mỏng, bốn phía xung quanh một màu trắng ngà,
cảnh sắc hôm nay thập phần xinh đẹp làm cho người ta không tiếc lời khen tặng.
"Bá mẫu khách khí, chuyện Anh Đào đã qua hãy để nó trôi
qua luôn, về sau chớ nên nhắc lại, nhất là ở trước mặt Hiên ca ca, miễn
làm cho hắn thấy khó chịu!" Vũ nhi nâng cánh tay mở cửa sổ lớn hết cỡ,
chợt cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào phòng, Nạp Lan Tĩnh bất giác
rụt cổ, khi nhìn thấy Vũ nhi cực kỳ yêu thích loại cảm giác này, nàng
cũng im lặng không nói thêm lời nào nữa.
"Tĩnh nhi, ta nghĩ qua
mấy hôm nữa sẽ có người ở trên mặt băng vui đùa!" Vũ nhi hít sâu một
hơi, lúc quay sang nhìn Nạp Lan Tĩnh đã là vẻ mặt tươi cười.
"Ừ,
chờ thêm vài ngày nữa chúng ta liền đến đó vui chơi ngắm cảnh!" Nạp Lan
Tĩnh gật đầu, trong lòng nàng cảm thấy Vũ nhi có tâm sự, nhưng nàng lại
không cảm nhận được Vũ nhi có chỗ nào không thích hợp.
Phịch!
Nạp Lan Tĩnh giật mình, từ trên cao rơi xuống một cái linh mộc, cửa sổ bằng giấy bị phá rách nát, khi ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy lỗ hổng ở
mặt trên.
"A! Là người nào làm, vô dụng như vậy!" Vũ nhi hoảng sợ ,đem linh mộc cầm xuống dưới, nâng tay nhu nhu đỉnh đầu, lúc nãy vừa
vặn đánh trúng nàng.
"Vũ nhi, ngươi không sao chứ?" Nạp Lan Tĩnh lo lắng hỏi thăm, mang theo linh mộc, cùng Vũ nhi ngồi trở lại trên ghế.
"Không sao, thật là xui xẻo!" Vũ nhi vừa nói vừa cầm linh mộc mới nhặt được
đặt thật mạnh trên bàn, bĩu môi, nghiêng người nằm trên chiếc giường dài ở đối diện.
"Ngươi thưc tự tại!" Nạp Lan Tĩnh cười khẽ, ở trong
phòng này cũng thoải mái, chính là phía trên cửa sổ lại bị thủng một lỗ, tuy rằng nhỏ nhưng gió vẫn thổi vào, đang muốn mở miệng sai Lưu Thúy đi xuống dưới lầu tìm tiểu nhị đến sửa lại, đột nhiên nghe được tiếng đập
cửa, Lưu Thúy tiến tới mở cửa, chưa kịp mở liền có người tự đẩy cửa đi
vào.
"Các ngươi có nhìn thấy một cái linh mộc vừa mới rơi xuống
hay không?" Vào phòng là một nha đầu hết sức kiêu ngạo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh ngồi ở trên ghế, thấy nàng mặc y phục trắng trong thuần khiết, nghĩ đến Nạp Lan Tĩnh cũng không phải là nữ tử danh
môn vọng tộc, ánh mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh có thêm vài phần khinh miệt.
Nạp Lan Tĩnh khẽ nhíu mày, trong lòng rốt cuộc có chút tức giận, chỉ là một nha đầu mà đã kiêu ngạo như vậy, nếu là chủ tử của nàng còn không biết
lợi hại đến mức nào, Nạp Lan Tĩnh cố gắng áp chế cơn tức giận để không
phát hỏa, người có thể tới nơi này thưởng ngoạn không giàu sang thì cũng quyền quý, nha đầu này có thái độ kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ là quý
nhân trong cung đi ra ngoài dạo chơi.
"Chúng ta không nhìn thấy!" Vũ nhi ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, trong lòng vốn phiền chán, lại nhìn thấy nha đầu kia vô lễ như vậy, tự nhiên không cho sắc mặt tốt.
"Tiểu thư nhà ta rõ ràng nhìn thấy các ngươi nhặt được, chẳng qua chỉ là một
cây côn nhỏ, An phủ chúng ta còn nhiều mà, nếu các ngươi thích thì đợi
sau khi trở về sẽ thưởng cho các ngươi một chút, nhưng bây giờ mời các
ngươi đem linh mộc trả lại cho chúng ta" Nha đầu kia nhìn thấy Vũ nhi
mặc y phục đẹp hơn nên mới không mở miệng mắng to, nhưng lời nói lại
châm chọc, làm cho người ta nghe được rõ ràng, tựa như bọn họ chưa từng
thấy qua, ngay cả gậy gộc cũng đặt ở trong mắt.
"Thật sự là một
nha đầu kiêu ngạo, ta thấy thì làm sao, tiểu thư nhà các ngươi dùng gậy
gộc làm đầu ta đau, đi gọi tiểu thư nhà ngươi xuống đây xin lỗi chúng
ta!" Vũ nhi vẫn đứng đó, nàng không nghĩ tới tại nơi phong nhã này, còn
có thể xuất hiện một nha đầu thô tục, thật khiến người ta mất hứng,
hoàng thân quốc thích bên trong kinh thành sao không nghe được có người
họ An.
"Ngươi không nhìn lại hình dạng chính mình đi, tiểu thư
nhà ta sao có thể làm loại chuyện này, ngay cả gậy gộc của người ta cũng lấy mất, hiện tại còn muốn tiểu thư nhà ta bỏ bạc ra chuộc, thật là
buồn cười!" Nha đầu hai tay đặt sát thắt lưng, thanh ấm chợt đề cao, khí thế mạnh mẽ nhất quyết không bỏ qua.
"Vũ nhi, ngươi xem cảnh sắc bên ngoài này, thật đẹp!" Nạp Lan Tĩnh cười, kéo Vũ nhi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn phong cảnh bên ngoài, không thèm để ý đến nha dầu
đáng ghét kia, một lát nữa sai Thu Nguyệt đuổi là được! Ai ngờ Vũ nhi
lại tiến lên phía trước, cầm linh mộc đang nằm trên bàn ném ra bên
ngoài.
"Ngươi! Người chờ đó!" Nha đầu tức giận dậm chân, xoay người đi ra ngoài.
"Tính tình này của ngươi cũng nên sửa lại!" Nạp Lan Tĩnh bất đắc dĩ cười, Vũ
nhi cái gì cũng tốt, chính là xử sự rất thẳng thắn, lại không biết
nhường nhịn ai, cái gọi là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ở
bên ngoài không nên chọc thêm phiền toái.
"Được rồi, ta biết ngươi muốn tốt cho ta!" Vũ nhi cười lộ ra răng nanh trắng noãn, ánh mắt híp thành một đường cong.
"Ngươi đó! Tính tình này còn cười! Mau đem miệng ngậm lại, muốn cười cũng
không được lộ răng ra ngoài!" Nạp Lan Tĩnh trợn mắt liếc nàng một cái,
đều do Hầu gia quá nuông chiều nàng, nếu đem chuyện này nháo thật lớn,
không biết sẽ thành cái gì.
Hai người đùa giỡn một hồi, cửa bị
người mạnh mẽ đẩy ra, một lão ma ma đi trước mở đường, phía sau có ba nữ tử đi theo, trong đó có nha đầu vừa tới, Nạp Lan Tĩnh không nói gì,
thật là oan gia ngõ hẹp, ở trong này mà cũng có thể gặp được nàng.
"Là các ngươi cầm linh mộc của bổn tiểu thư?" An Ảnh Nhã vừa tiến đến vừa hỏi, làm bộ chưa nhận ra thân phận các nàng.
"An tiểu thư, bản quận chúa chưa từng cầm thứ gì của ngươi cả!" Nạp Lan
Tĩnh vẫn ngồi ở đó, sai Lưu Thúy châm thêm trà, hơi nước từ tử bay lên,
cũng có vài phần lo lắng.
"Sao? Nguyên lai là Nạp Lan tiểu thư
cùng Phiêu tiểu thư, thật sự là khéo a!" An Ảnh Nhã tiến lên hai bước,
cố ý xem nhẹ thân phận Nạp Lan Tĩnh, trong lòng ghen tỵ, bất quá là múa
một khúc liền được phong làm Quận chúa, nghe nói Thái Hậu nương nương
còn ban thưởng ngọc bội, ngay cả tiệc tẩy trần Tương Bình Vương thế tử
đều yêu cầu nàng đến, dựa vào cái gì? Chính mình kém nàng ta sao? Không
phải gia thế bối cảnh tốt hơn một chút sao?
"An tiểu thư, sau này đem chó nhà ngươi trông coi cho cẩn thận một chút, đừng tùy tiện thả ra cắn người" ngày thường nàng luôn cảm thấy chướng mắt An Ảnh Nhã này,
mỗi ngày đều làm bộ làm tịch, khiến người khác phiền chết.
"Vũ
nhi nói cái gì, tục ngữ nói "Thượng bất chính, hạ tắc loạn", chủ tử
không có quy củ, hạ nhân như thế nào có thể hiểu được tôn ti, ngươi
không phải đang làm khó An tiểu thư sao?" Nạp Lan Tĩnh cười, nhẹ nhàng
cầm ly trà Cúc Hoa, liếc nhìn Vũ nhi một cái "Nước trà của ngươi đã lạnh một chút rồi!"
"Chỉ có ngươi là thận trọng!" Vũ nhi mỉm cười, sai người đem nước trà thay đổi.
An Ảnh Nhã nhìn hai người giống như không phát hiện ra nàng, sắc mặt lúc
đỏ lúc trắng, lại nghe lời nói của hai người, trong lòng vô cùng tức
giận.
"Nạp Lan tiểu thư!" An Ảnh Nhã gọi, bàn tay nắm chặt biên váy, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ không cam lòng.
"A! An tiểu thư, ngươi như thế nào còn ở đây?" Vũ nhi quay đầu, nhìn thấy
An Ảnh Nhã không tình nguyện đừng đó, ra vẻ kinh ngạc nói.
"Ta!"
An Ảnh Nhã nhất thời không biết nói gì, nào có người hỏi như vậy, chính
mình rõ ràng vừa mới đến, cái gì kêu còn không đi, nếu không phải có Nạp Lan Tĩnh ở đây, nàng thật muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nhìn thấy bộ
dạng tự đắc của Nạp Lan Tĩnh, nàng thực sự không cam lòng.
"Sao?
Ta hiểu được, nghĩ đến An tiểu thư còn không biết Tĩnh nhi được bệ hạ tứ phong là Tĩnh quận chúa!" Vũ nhi vỗ vỗ tay, ngồi thẳng thân mình, vẻ
mặt chân thành nhìn An Ảnh Nhã .
"Thật? Vậy phải chúc mừng Nạp
Lan tiểu thư!" An Ảnh Nhã ra vẻ kinh ngạc, giống như là vừa mới biết,
đứng thẳng thân mình, lại không hành lễ.
"Đi ra ngoài!" Nạp Lan
Tĩnh nhíu mày, An Ảnh Nhã này thật khiến người khác không thể nào thích
nổi, vừa nhìn thấy nàng ta, nàng liền nhớ tời gương mặt đáng ghét của
Nhị di nương.
"A!" An Ảnh Nhã khẽ giật mình, không nghĩ tới Nạp Lan Tĩnh lại không cho mình mặt mũi.
"Nghe nói Trúc ốc này là nơi tốt nhất của các ngươi, hôm nay gia muốn ở đây!" Bên ngoài có tiếng ồn ào, Nạp Lan Tĩnh xoay người lại, thanh âm này tựa hồ quen tai.
"Công tử, trúc ốc này đã có người đặt, mời ngài
chọn phòng khác, Cúc ốc, Lan ốc cũng không thua kém!" Thanh âm tiểu nhị
càng lúc càng gần.
"Không được! Hôm nay gia muốn Trúc ốc này!" Người nọ không thuận theo cũng không buông tha, thanh âm càng lúc càng rõ ràng.
"Vị công tử này, Trúc ốc đã có người ở, nếu không ngày mai ngài hãy quay
lại!" Thanh âm tiểu nhị dường như có chút tức giận, Tuyết đình tuy chỉ
là một quán trà, nhưng người tới nơi này ai ai mà không có quyền thế,
dạng người nào mà tiểu nhị chưa gặp qua, tự nhiên không hề e ngại nam tử này.
"Ngươi tránh ra!" Người nọ rống lên, nghe tiếng bước chân đã tới gần.
"Phòng ở là do ngươi định sao? Gia muốn gian phòng này, ngươi ra giá đi, bao
nhiêu ta cũng đáp ứng!" Bởi vì lúc nãy An Ảnh Nhã xông tới mà cửa phòng
đã mở sẵn, cho nên nam tử trực tiếp đi vào, vừa vặn nhìn thấy An Ảnh Nhã đứng đó, bên người còn có bà tử nha hoàn, tự nhiên cho rằng phòng này
do nàng ở, nghĩ cũng không nghĩ liền đi tới vỗ vai An Ảnh Nhã.
"Người này rất vô lễ, ta hiện tại ra giá gấp ba lần, mời ngươi mau chóng cút
xéo" An Ảnh Nhã trong lòng phát hỏa, lại gặp ngay người không phân rõ
phải trái, quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt xa lạ nàng chưa từng
gặp qua, nghĩ không phải người nhà cao cửa rộng, ánh mắt khinh thường.
"Ngươi dám mắng ta!" Nam tử vừa nghe xong liền nổi giận, vài ngày trước bị đâm một đao, đến bây giờ trên mặt hắn còn không rõ màu gì, nay lại bị người chỉ vào mũi mắng, trong lòng thật muốn giết người!
"Mắng ngươi
thì sao? Bổn tiểu thư mắng chính là ngươi!" An Ảnh Nhã cảm thấy đây là
lần đầu tiên nàng gặp một nam tử thô tục, cùng nữ tử tranh phòng ở, một
chút phong độ cũng không có!
"Lớn mật! Ngươi có biết công tử ta
là ai không?" Triệu Thanh bên cạnh không đợi nam tử lên tiếng, đến kinh
thành này luôn cảm thấy mỗi ngày đều nhìn sắc mặt người khác, thực không được tự nhiên.
"Trên người đầy mùi tiền! Chẳng qua là tiện
thương có mấy đồng tiền thôi!" An Ảnh Nhã khinh thường cười, một tiện
thương mà cũng dám đến nơi phong nhã, không biết mắt mặt xấu hổ sao?
"Đánh cho ta!" Nam tử ánh mắt xám xịt, sắc mặt lạnh lùng, cơn tức giận như muốn lập tức bùng nổ.
"Dạ!" Triệu Thanh được lệnh, trong lòng vô cùng thống khoái, cũng không quan
tâm đối phương chỉ là nữ tử, hung hăng đánh một quyền vào người dưới An
Ảnh Nhã, đám nha đầu bà tử định đi lên hỗ trợ, đều bị Triệu Thanh đánh
trúng!
"Ngươi đây là đến làm loạn, bắt hắn ném ra ngoài!" Tiểu
nhị gọi người đến "Các vị tiểu thư ngượng ngùng, hắn đến đây gây sự, ta
sẽ gọi người đem hắn đuổi ra ngoài !" Tiểu nhị xoay người, khom lưng
nhận lỗi.
"Tĩnh quận chúa!" An Ảnh Nhã bị đánh ngã xuống đất, nam tử mới phát hiện Nạp Lan Tĩnh cũng ở trong này, gọi tên rồi nhanh chóng đi đến.
"Nguyên lai là Thế tử, thật là nhã hứng a!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng buông ly trà xuống, để Lưu Thúy đỡ đứng dậy "Vũ nhi, vị này
là Tương Bình Vương thế tử!" Nạp Lan Tĩnh cười nhạt, cùng Vũ nhi đứng
dậy hành lễ.
"Nguyên lai mọi người nhận thức, tiểu nhân không
quấy rầy các vị nữa!" Tiểu nhị nhìn nữ tử ngồi bên kia cũng đã đứng lên
hanh lễ, nghĩ đến bọn họ đều quen biết nhau , liền dẫn người rời đi.
"Tĩnh quận chúa mau miễn lễ!" Kiếm Hồn không nghĩ tới ở trong này có thể gặp
được Nạp Lan Tĩnh, nhất thời cảm thấy giữa hai người có duyên phận, nói
xong giơ tay muốn đỡ Nạp Lan Tĩnh đứng lên.
Nạp Lan Tĩnh cười
nhạt, lui về sau, đứng thẳng thân mình, cùng Vũ nhi đứng chung một
chỗ.Tuy nói Nạp Lan Tĩnh giờ là quận chúa, nhưng chung quy là quận chúa
khác họ lại không có phong hào, không thể so với Tương Bình Vương thế tử con vợ cả tôn quý.
"Thế tử có lẽ không nhận biết, vị này là nữ
nhi An thượng thư, An Ảnh Nhã!" Nạp Lan Tĩnh cười, nhìn những người An
Ảnh Nhã dẫn đến đều bị Triệu Thanh đánh quỳ rạp trên mặt đất, mà một
chân Triêu Thanh đang dẫm trên mặt An Ảnh Nhã.
"Hừ! Chỉ là nữ nhi thượng thư mà dám kiêu ngạo!" Kiếm Hồn khoát tay hạ lệnh cho Triệu
Thanh buông nàng ra, chính mình ngồi ở vị trí vừa rồi của Nạp Lan Tĩnh,
bưng ly trà của Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng thưởng thức, vẻ mặt khiêu khích
nhìn Nạp Lan Tĩnh.
Nạp Lan Tĩnh đứng thẳng ở một bên, như không
nhìn thấy chuyện gì bất thường, bất động thanh sắc, nhưng kỳ thật Vũ nhi đứng bên cạnh đã sinh khí, ánh mắt nàng buông xuống, nhìn thấy An Ảnh
Nhã còn té trên mặt đất, bên môi lộ ý cười nhạt.
"An tiểu thư, ta giúp ngươi đứng lên!" Vũ nhi thân mình vừa động, nói xong liền nâng đỡ
An Ảnh Nhã "Nghe nói Thái hậu nương nương có ý muốn đem ngươi ban cho
Thế tử, hôm nay quả thật trùng hợp, nhìn các ngươi không được hòa thuận
a!" Vũ nhi nâng cao thanh âm, nhìn sắc mặt hai ngươi đều thay đổi, lại
khẽ nói nhỏ bên tai An Ảnh Nhã "Hắn là Tương Bình Vương thế tử, lấy thân phận của ngươi gả qua cũng có thể làm chính phi, hôm nay ngươi đã đắc
tội hắn, ngươi nếu không lấy lòng hắn, hắn có thể ghi hận phụ thân
ngươi, đến lúc đó quan chức khó giữ được, ngươi ngay cả sự trong sạch
cũng không giữ được!"
An Ảnh Nhã vừa nghe, thân mình chợt lay
động, nói như vậy, nam tử nổi giận lên, nếu thật sự ghi hận, sợ là toàn
bộ An gia đều không hay ho.
Nạp Lan Tĩnh cúi đầu cười, cầm khăn
đưa cho An Ảnh Nhã, để nàng lau bụi đất trên mặt, Lưu Thúy bên cạnh đem
một ly trà xanh lại đây. An Ảnh Nhã cầm lấy súc miệng, máu được rửa sạch sẽ.
"Ngươi nói bậy, người quái dị thế này, Tương Bình Vương phủ
chúng ta tuyệt đối không thu!" Kiếm Hồn nghe Thái Hậu có ý đem An Ảnh
Nhã chỉ hôn cho hắn, trong lòng không thoải mái, hắn đã quyết định, muốn nạp Nạp Lan Tĩnh làm chính phi.
An Ảnh Nhã trong lòng sinh khí,
nhưng lại không dám phát tác, ngươi ta đường đường là thế tử, phụ thân
mình thấy hắn phỏng chừng cũng không dám làm càn, nếu đắc tội hắn, sợ là toàn bộ An gia đều gặp xui xẻo , nàng đứng thẳng thân mình, vừa rồi bị
Triêu Thanh đánh, bụng vô cùng đau đớn, đầu cũng choáng váng, phải để hạ nhân giúp đỡ mới có thể đứng vững, tóc trên đầu đã rối loạn, đơn giản
lấy sợi tóc làm cho chúng nó toàn bộ cúi xuống dưới, lại làm cho người
ta rửa sạch.
"Thần nữ tham kiến Thế tử!" An Ảnh Nhã cố nén đau đớn, gượng cười tiến lên hành lễ.
"Tĩnh quận chúa thật có nhã hứng!" Kiếm Hồn không để ý tới An Ảnh Nhã, đẩy
cửa sổ ra xem cảnh sắc bên ngoài, quay đầu về phía Nạp Lan Tĩnh, ánh mắt lóe sáng khó hiểu.
"Thế tử đến khinh thành còn chưa quen?" An
Ảnh Nhã giật giật thân mình, nhìn Kiếm Hồn không để ý đến mình mà chỉ
nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong lòng ghen tỵ phát cuồng, Nạp Lan Tĩnh dựa vào
cái gì đều đem chuyện tốt chiếm hết, ngay cả thế tử đến kinh thành chưa
lâu cũng đều vây quanh nàng, trong lòng mắng Nạp Lan Tĩnh là hồ ly tinh, vừa rồi trong lòng không tình nguyện cư xử tốt với Kiếm Hồn, đến bây
giờ lại không cam lòng nhìn Nạp Lan Tĩnh ở trong mắt người khác tốt hơn
nàng, liền hạ quyết tâm nhất định phải khiến cho Kiếm Hồn xoay chuyển
xung quanh nàng.
"Liên quan gì đến ngươi!" Kiếm Hồn giận dữ nhíu
nhíu đầu mày, hắn thật vất vả mới có cơ hội cùng Nạp Lan Tĩnh nói chuyện phiếm, nàng ở bên cạnh nói cái gì chứ! Hừ! Kiếm Hồn khinh thường liếc
mắt nhìn nàng một cái, lúc nãy là dùng vẻ mặt khinh thường nhìn hắn, nay biết rõ thân phận hắn, liền ra vẻ lấy lòng, thật không thú vị.
"Thế tử, An tiểu thư là ngươi cực kỳ nhiệt tình, đối với địa danh kinh thành đều hiểu biết, có thể đề cử vài nơi để thế tử xem xét!" Nạp Lan Tĩnh
cười, nhìn Vũ nhi dựng thẳng đứng ngón cái tán thưởng.
"Hừ, nàng
làm sao biết mà nói, chẳng qua nếu là Tĩnh quận chúa muốn đến nơi nào,
bản thế tử có thể theo bồi quận chúa!" Kiếm Hồn ám chỉ, môi tràn ra ý
cười không rõ.
"Thế tử ngài xem, cảnh sắc bên ngoài thật đẹp a!"
An Ảnh Nhã im lặng tiến lên trước hai bước, tròng mắt xoay chuyển tính
kế. Kiếm Hồn dường như đang cố tình lấy lòng Nạp Lan Tĩnh, nàng càng
muốn chinh phục nam nhân này, Nạp Lan Tĩnh có cái gì, chính nàng cũng
muốn có.
"Bên ngoài có cái gì? Ngươi hô to gọi nhỏ làm gì?" Kiếm Hồn liếc ra ngoài, không phát hiện được gì, sắc mặt giận dữ
"Ai nha!" An Ảnh Nhã lấy tay đỡ đầu, thân mình tựa như đứng không vững,
thân hình khẽ lảo đảo, mềm mại ngã vào trong lòng Kiếm Hồn. Nàng từng
tập nhảy múa, làn váy chuyển động nhẹ nhàng bay lên, cũng có vài phần
phiêu dật.
"Thế tử, Nhã nhi choáng đầu quá!" An Ảnh Nhã nhu nhu mi tâm, thanh âm nũng nịu mang theo chút mê hoặc.
Kiếm Hồn thuận thế đặt tay ở tại thắt lưng tinh tế của An Ảnh Nhã, không
nghĩ tới khuôn mặt tuy xấu nhưng thân mình cũng không tệ lắm.Kiếm Hồn
nhếch khóe miệng, có nữ nhân chủ động yêu thương nhớ nhung, là ai cũng
không cự tuyệt, nữ nhân chẳng qua chỉ để chơi đùa, một lần đêm xuân liền đem nàng ném qua một bên.
"Nhã nhi đau đầu!" Thanh âm An Ảnh Nhã lại nũng nịu, nhìn thấy Kiếm Hồn liền nở nụ cười.Trong lòng biết lại
diễn tiếp. khiêu khích liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh, tay lớn mật nắm lấy mu
bàn tay Kiếm Hồn, đem tay hắn đặt ở trong lòng, tin đập bùm bùm, khiêu
khích càng thêm lợi hại, nàng nghĩ tới tương lai có thể khiến mọi người
sùng bái, làm thế tử phi cao cao tại thượng, về sau nàng sẽ là Vương
phi, trong lòng liền suy nghĩ thông suốt.