Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 66




Tần Yên phiên ngoại:

Sau ngày đó, Thẩm Mặc liền biến mất.

Khi đó, tôi gào khóc tên Thẩm Mặc, nhưng chỉ có thể nhìn nàng khép lại đôi mắt rơi vào biển khơi, người trên thuyền sau khi cứu lên bắt đầu gọi cứu viện.

Tôi lại chỉ có thể rơi lệ, trong lòng bị sợ hãi và hối hận giằng xé, nơi sâu nhất trong cơ thể như vỡ tan, bị huyết dịch đỏ tươi chìm ngập.

Giống như đó là người tôi yêu vậy.

Thẩm Mặc được cứu lên sau đó đưa đến bệnh viện, tôi lại trốn tránh.

Tôi sợ phải thấy Thẩm Mặc đối với tôi thất vọng hay thậm chí là hận ý, tôi lấy đi vinh quang vốn thuộc về nàng, bản thảo duy nhất trên người nàng bởi vì nàng hôn mê, rút khỏi tranh giải, cũng như thế chôn vùi.

Tôi giành được hạng nhất cuộc so tài, cầm lấy cúp, có được vinh quang.

Tôi nhìn bằng chứng nhận cùng cúp, nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng Thẩm Mặc trên kia khẽ khép lại đôi mắt, còn có tuyệt vọng nồng đậm.

Cũng bởi vì một tia ghen tị, tôi phá hủy cả thế giới.

Tôi đánh bể cúp, xé rách bằng chứng nhận, co rúc ở trên giường, mở to đôi mắt.

Tôi đang làm cái gì vậy?

Tôi đang làm cái gì vậy?

Tôi đang làm cái gì vậy?

Tôi thiếu chút nữa đã giết cái người đối với tôi thật lòng.

Tôi thiếu chút nữa hủy hoại người tôi yêu.

Tôi đã hủy hoại người tôi yêu rồi.

Tôi nhìn hai tay mình, tràn đầy nước mắt và máu.

Tôi đem bản thân giam giữ bảy ngày, mới lấy hết dũng khí đến bệnh viện, muốn được nhìn thấy nàng, bất kể muốn tôi làm gì để chuộc tội, tôi đều sẽ làm.

Nhưng khi tôi chạy đến bệnh viện, lại nghe được nàng ba ngày trước đã xuất viện.

Tôi bắt đầu hoảng sợ.

Tôi không cách nào tưởng tượng mất đi nàng sẽ tuyệt vọng đến thế nào.

Tôi không cách nào tiếp nhận được, không có nàng bên cạnh, lòng giống như bị vạn nhẫn xuyên thấu, lại bị hút đi huyết dịch, chỉ còn lại tan hoang.

Tôi như phát điên vậy, trở lại trường học, nghe những lời chúc mừng nực cười kia, tựa như những lời mắng nhiếc. Mắng nhiếc tôi vô năng, mắng nhiếc tôi đáng xấu hổ.

Nàng nghỉ học.

Tôi nhìn giáo sư tái nhợt, ngồi xếp bằng trên sàn nhà bằng gỗ, bên người ngoan ngoãn nằm kia là hai con chó sói chút nữa đã cắn tôi, thanh âm tang thương chậm rãi nói ra.

"Nàng nghỉ học, hai ngày trước."

Chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, cứ như vậy quỳ xuống, đầu gối đụng vào sàn nhà bằng gỗ phát ra nặng nề thanh âm.

Tôi cúi đầu nhìn sàn nhà, hai mắt trắng xám.

"Không tìm được nàng."

Khi đó, đáy lòng dâng lên tuyệt vọng tựa như màu xanh trong sóng biển, che mất đi tầm nhìn thế giới.

"Đứa trẻ có lúc phạm sai lầm rồi, thì chính là sai lầm, hủy hoại cái gì con cũng nên có chừng mực." Tôi nghe giáo sư chậm rãi đứng dậy vuốt nhẹ áo quần nói, nghe tiếng bước chân hắn mang chó sói chậm rãi hướng ra ngoài đi, ánh mắt trống rỗng.

Hủy hoại thứ gì?

Hủy hoại tất cả lòng tín nhiệm kia.

Hủy hoại đi yêu thương hai mươi năm chưa từng có.

Hủy hoại đi tương lai của tôi.

Không, tôi sai thật rồi a.

Tôi biết tôi sai rồi.

Người có thể trở về được không?

Bất kể người muốn tôi thế nào đều được a.

Bất kể, người muốn tôi thế nào đều được a....

Tôi cúi người xuống nằm trên sàn nhà, hoàn toàn không còn cái gì hình tượng, cao giọng mà khóc.

Giống như là đã biết, vĩnh viễn cũng không còn tìm được món đồ mình yêu thích nữa rồi, tuyệt vọng bi thương mà khóc lóc.

Sau ngày đó, tôi vẫn không có buông tha tìm kiếm.

Tôi liên lạc với tất cả những người nàng có liên hệ.

Khi đó tôi mới phát hiện, tôi ngay cả nhà nàng ở đâu cũng không biết.

Chung một chỗ ba năm, cũng không biết gì về gia cảnh nàng, có những ai, không biết nhà nàng ở đâu, không biết điện thoại nhà nàng.

Hai mươi năm qua, kia càng làm cho tôi cảm thấy đời người ảm đạm không chút ánh sáng.

Tôi từ nhiều nơi hỏi thăm tin tức của nàng, vừa ở Mỹ học bổ túc, vừa bay qua các nước trên thế giới, đến nhưng nơi nàng có thế đia qua.

Nhưng vẫn không có tìm được nàng.

Qua mấy năm, xuất hiện một nhà thiết kế có phong cách vẽ rất giống, tôi như phát điên vậy, tìm thám tử tư, tìm hắc khách, tra ra thành phố nàng sống, tra ra nơi nàng ở.

Ôm trong lòng tất cả hy vọng tràn trề, nhưng lại gặp phải Đồ Ngu.

Đó không phải là nàng, không phải.