Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 64




Sáng sớm.

Thứ hai, Thẩm Mặc dậy sớm làm bữa ăn sáng, liền ra ngoài, Cổ Dĩ Mạt có thể đến muộn cũng không sao, cho nên Thẩm Mặc cũng không có đánh thức nàng, nhẹ nhàng chuẩn bị tươm tất mọi thứ mới đi làm.

Tối hôm qua, trước khi ngủ, Cổ Dĩ Mạt bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Ngày mai Đồ tổng sẽ cùng Tần Yên đến bàn bạc chuyện hạng mục lần trước, chị muốn đem hạng mục giao cho em có được không?"

Sau khi tắt đèn, Thẩm Mặc cũng không có nhìn của Cổ Dĩ Mạt trong ngực, chỉ là hạ xuống đôi mắt, an tĩnh nghe người trong ngực dùng loại ngữ khí không xác thực trước nay chưa từng có mà hỏi "Có thể không". Giống như là một đứa trẻ phạm sai lầm, ngước đầu nhìn người mới vừa bị mình chọc tức, dè đặt, còn có chút sợ sệt đi hỏi ý kiến đối phương.

Tựa như là đang hỏi: "Em còn tức giận phải không?"

Thẩm Mặc nhắm hai mắt, hồi lâu không nói tiếng nào.

"Dĩ Mạt, chị không cần phải em có được hay không, chị không biết sao? Bất kể chị nói gì, em đều sẽ nói được."

"Em sẽ không tức giận, cũng sẽ không vì thế mà không vui. Điều chị muốn làm, nếu thấy đúng đắn, em đều tùy chị."

Cổ Dĩ Mạt cảm nhận được đỉnh đầu theo Thẩm Mặc nói chuyện mà nhẹ nhàng chuyển động, bởi vì đối phương hồi lâu không trả lời mà có chút dè đặt mở ra đôi mắt.

Tựa như bỗng nhiên hiểu rõ được điều gì, xác thực được điều gì, buông xuống được cái gì.

Đúng vậy, tôi rõ ràng đã biết, người này dù thế nào chỉ cần việc mình làm mới nói tốt, tôi nghĩ, cho dù tôi cùng cả thế giới là kẻ thù, nàng cũng sẽ không chút do dự mà phản bội cả thế giới đi.

Mà người một khi an tâm, thì sẽ ngủ rất say, rất ngon.

Cho nên lúc Thẩm Mặc đến công ty, nhìn thời gian một chút không sai biệt lắm, thời điểm gọi điện thoại kêu Cổ Dĩ Mạt rời giường, nàng vẫn chưa có tỉnh lại.

Cổ Dĩ Mạt thức dậy nghe theo chỉ thị của Thẩm Mặc, ăn bữa sáng, đi bộ đến công ty.

Kia xe của Lâm Uyên gọi cho hai nàng, cũng không có trả lại.

Ước chừng mười giờ, Đồ Ngu và Tần Yên đúng giờ liền đến.

Tần Yên đi theo sau lưng Đồ Ngu, lúc vào phòng họp, mới ngẩng đầu lên, thật giống như ở trong phòng họp tìm gì vậy, cặp mắt không đổi sắc khẽ chuyển động, khi nhìn đến Thẩm Mặc ngồi phía sau Cổ Dĩ Mạt, sóng mắt lắng xuống, lóe lên an tâm cùng vài tia vui vẻ.

Giống như là đã nhịn uống thuốc tương tư thật lâu, lần nữa uống lại mật ngọt tràn đầy.

Kiếp nạn sau liền mừng rỡ.

Đồ Ngu rất bình tĩnh nhìn Tần Yên cùng Thẩm Mặc một cái, ngồi vào đối diện.

Cổ Dĩ Mạt cúi đầu nhìn văn kiện, nghe được thanh âm ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nhìn Tần Yên một cái, trực tiếp lệch hướng tầm mắt, lại trở về văn kiện trong tay, trong đôi mắt ngăm đen có gì đó âm thầm dâng lên, chợt ở đáy mắt thấp thỏm.

"... Như vậy, chính là chia ra, hai công ty chúng ta, mỗi bên phụ trách một bộ phận thiệt kế bản vẽ và thi công phải không?" Cổ Dĩ Mạt thấy hai người ngồi xuống, liền cầm văn kiện đứng dậy, Thẩm Mặc hơi rũ mi, như thường lệ mặt không biểu tình, đưa cho Đồ Ngu hai người một phần văn kiện, liền ngồi trở về bên người Cổ Dĩ Mạt, ngước mắt nhìn gò má đối phương toàn bộ tinh thần đang chăm chú diễn giảng, trong màu hổ phách không rõ ưu tư.

"Đúng vậy." Đồ Ngu cầm văn kiện đứng dậy, chuẩn bị rời đi, tới cạnh cửa bỗng nhiên xoay người: "Đúng rồi, về vấn đề thiết kế bản vẽ, lão hồ ly Dương Lăng kia đối với yêu cầu thiết kế kiến trúc cũng thật rất kì quái, Tần Yên cũng xe như là hợp khẩu vị, không biết Cổ tổng có chọn được người nào thiết kế tốt hay không, có thể mời đến, dù sao cũng là hợp tác mà, trao đổi lẫn nhau một chút cũng rất tốt, Cổ tổng nói có phải hay không?"

Lời là đối với Cổ Dĩ Mạt nói, nhưng cặp mắt kia vẫn là nhìn Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngước mắt nhìn thẳng, nhìn dí dỏm và khinh thường nơi đáy mắt, cũng không có dời tầm mắt, màu hổ phách vẫn là không có bị quyến luyến lưu chuyển, đạm nhã mà mênh mông.

"Dĩ nhiên là phải." Cổ Dĩ Mạt thật giống như cũng không có chú ý tới ánh mắt của Đồ Ngu, dung nhan đẹp đẽ cao quý mang kiểu nụ cười hình thức, tiễn hai người đi.

Tần Yên đi theo sau lưng Đồ Ngu, lơ đãng nghiêng đầu, vô ý quét qua dung nhan yên tĩnh của Thẩm Mặc, cúi đầu thu mi.

Đã từng bỏ qua, liền thật chính là cả đời sao?

Một khi sai rồi, thật sự chỉ còn có thể quỳ tại chỗ hối hận khóc thảm thiết sao?

Thật, liền lại không thể như trước sao?

Thật, không thể nắm bắt lần nữa ư?

Có thật như thế không?