Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 57




Ba ngày.

Thẩm Mặc đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, an tĩnh nhìn thế giới hỗn loạn bên dưới, có xe bị ùn tắc phẫn nộ bấm còi, có người đàn ông trung niên đi xe điện chân chống dưới đất, đằng sau đuôi xe chở một đống hàng màu trắng, có hai người con gái tay trong tay đi trên vỉa hè, có muôn màu dáng dấp thế gian.

Mà người đã từng thoát khỏi thế tục như mình hôm nay lại như tiến vào đêm tối của hồng trần, khó mà thoát khỏi.

Buồn cười, đế giày bị vũng nước màu mực dính ướt, nhưng lại khiến cho đôi chân cũng bị vùi lấp theo.

Nàng cùng Cổ Dĩ Mạt chiến tranh lạnh đã ba ngày.

Mỗi ngày gặp mặt, Cổ Dĩ Mạt cũng chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Mặc, liền vào phòng làm việc, đến khi Thẩm Mặc tan việc, cũng chưa đi ra.

Như vậy, ba ngày.

Thẩm Mặc biết, Dĩ Mạt đối với mình cái gì cũng không nói cho nàng biết chuyện này rất là tức giận.

Nhưng mà, Thẩm Mặc ở những phương diện khác rất là thông minh, trong chuyện an ủi người khác, lại vụng về giống như đứa con nít.

Giống như là, đứa trẻ con mờ mịt nhìn thấy cha ngồi dưới đất khóc thút thít, đứng ở trước mặt cha rất là thương cảm, lại không biết nên làm cái gì, chỉ có thể đưa bàn tay thịt thịt sờ lên đầu cha đang rũ xuống, một bên vừa khóc thút thít tỉ tê, "Cha không khóc."

Cha không khóc.

Dĩ Mạt không nên tức giận.

Nhưng là nàng so với đứa trẻ kia còn vụng về hơn.

Nàng không biết nên làm sao đi xoa dịu tức giận trong lòng đối phương, không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, không biết có nên hay không, nói cho nàng ấy biết sự thật.

Vì vậy, liền mặc cho chiến tranh lạnh từng giây từng phút kéo dài.

Nhìn người khóc thầm, nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn, cái gì cũng làm không được.

Nếu như một người đối với bạn chiến tranh lạnh, nhưng nàng vẫn luôn chăm chú nhìn bạn, như vậy, trong lòng nàng, chỉ có một nửa là sinh khí, một nửa còn lại, là hy vọng bạn chủ động.

Chủ động phá vỡ, chủ động dắt tay nàng, chủ động nói cho nàng, không nên tức giận.

Mà hết lần này tới lần khác, Thẩm Mặc lại không phải một người chủ động.

Nàng vô cùng chậm nhiệt.

Nhiệt tình trong quá khứ vẫn để lại sẹo, đã từng chủ động trong quá khứ vẫn còn đỏ tươi.

Thẩm Mặc bây giờ, chỉ còn lại lãnh đạm cùng xiềng xích trên cửa vừa dày vừa nặng. Đây là thành trì sau cùng nàng giữ lại để bảo vệ chính bản thân.

Nhưng mà này một tầng cuối cùng của thành trì cũng bởi vì yêu Cổ Dĩ Mạt mà phá vỡ.

Lãnh đạm trở nên ít đi, nhiều lo lắng nhiều khiếp sợ; xiềng xích đã rỉ sét run rẩy, cửa lại bị nứt ra.

Gió rét nơi thế tục thông qua vết nứt thổi vào, con người khắp thân đầy vết sẹo bất đắc dĩ co rúc vào trong góc tường.

Có lúc, tình yêu, từ lúc nảy sinh đã nhất kiến chung tình.

Trong đám đông, nhìn sang một cái, trong lòng như có gì đó giãn ra, chính là động tâm.

Nhưng mà, trong vô số nhất kiến chung tình, cũng lại thua ở đâu đó.

Thua bởi không hiểu rõ nhau, thua bởi ai đó yên lặng, thua bởi cái thế giới quá mức tàn nhẫn này.

Dùng một giây sa vào tình yêu, nhưng phải dùng cả đời để chứng minh yêu bên trong tình.

Thẩm Mặc cũng không muốn như vậy.

Không muốn hiểu lầm lẫn nhau, không muốn lo lắng lẫn nhau dẫn đến xa cách.

Nhưng nàng nhưng lại vụng về ngốc nghếch như vậy.

"Aizz..." Thẩm Mặc cau mày, than thở.

Cổ Dĩ Mạt đứng ở sau cửa, nhìn Thẩm Mặc đối diện cách đó không xa đang nhìn ngoài cửa sổ không biết là suy nghĩ gì, hai tròng mắt đen thui là một đầm nước bi thương.

Nàng vẫn luôn đang đợi.

Nàng không hề muốn đối với Thẩm Mặc như vậy, nhưng không nghĩ ra được cách gì hơn.

Nàng chỉ là muốn để cho em ấy có thể học cách đem chuyện nói ra, không muốn phải một mình gánh vác.

Như vậy, sự tồn tại của nàng xem là cái gì chứ?

Cho nên, nàng dùng ép bức lạnh như băng, chỉ một mình chịu đựng con ngươi màu hổ phách của đối phương không còn bình yên.

Tổn thương người mình thương nhất, đối với mình cũng là tàn nhẫn lớn nhất.

Tại sao?

Tại sao không chịu nói cho tôi biết chứ?

Tại sao cứ phải một mình chịu đựng chứ?

Tôi không phải tồn tại là để cho em chia sẻ hết thảy sao?

Thẩm mặc nhìn ngoài cửa sổ, bi thương.

Cổ Dĩ Mạt nhìn bóng lưng của nàng, ưu buồn.

Ngoài cửa sổ là bầu trời không còn trong suốt, dưới bầu trời là đám đông huyên náo, trong đám đông là cõi lòng mệt mỏi.

Lúc gió ngang qua, nàng ở sau cơn mưa lá rụng bên tai nỉ non.

"Đừng khóc".