Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 47: Tần Yên phiên ngoại (một)




Tôi hẳn coi như là con nhà giàu, hoặc nói là loại người thiên kim tiểu thư.

Lúc trước.

Ba rất cưng chiều tôi, mẹ cũng rất cưng chiều tôi, cho nên liền khiến tôi có tính tình ngang bướng.

Nhiều năm qua rất tự nhiên ngang ngược.

Mà người đầu tiên để cho tôi cảm thấy ngang ngược vô lý không có tu dưỡng chính là Thẩm Mặc.

Tôi nhớ đó là năm thứ nhất đại học học kỳ hai, tôi cùng nàng học cùng một khoa — thiết kế kiến trúc.

Toàn trường đều biết giáo sư kiến trúc là một cổ quái lão đầu, mặc quần áo mộc mạc, còn nghe nói một mình ở lại cái gì nhà gỗ trong rừng.

Cho nên, mặc dù cái giáo sư này thành tựu rất cao, nếu không phải thích cái chuyên ngành này, nghĩ đến nghe người này giảng bài đều không phải là rất nhiều.

Nhưng mà mỗi giờ thầy dạy sau khi Thẩm Mặc đến, mỗi tiết khóa đều là ngồi đầy.

Một học kỳ kết thúc, tôi cho tới bây giờ cũng không có cùng nàng nói một câu, chỉ cảm thấy, nàng rất đẹp, còn rất tuấn tú.

Tướng mạo đó cũng không phải là "Đẹp trai", khi đó tôi bởi vì được cưng chiều phải quá mức, cái gì cũng không biết, chẳng qua là mỗi lần nhìn nàng sống lưng lại thẳng tắp, độc lai độc vãng (kiểu một mình bước đi), cảm thấy, rất "Đẹp trai".

Nhìn xem, trong các loại sách đó cao nhân không phải cũng như vậy, độc lai độc vãng, mặt đầy dửng dưng sao?

Mà nàng kỳ thi chuyên ngành học kì đầu tiên cũng đích xác là hạng nhất toàn trường, cái này làm cho tôi càng khó mà không chú ý nàng.

Nàng trên người có rất nhiều thứ, tôi vĩnh viễn cũng không học được.

Khi đó không có năng lực phát hiện, cái loại đó "Đẹp trai" trên người nàng đó chính là "Khí chất".

Lần đầu tiên, cùng nàng nói chuyện, là thời điểm tôi rất chật vật.

Hồi đó mới vừa tựu trường bởi vì tính tình ngang ngược của mình, trêu chọc rất nhiều người, ngày đó không biết cái nữ sinh khoa nào đem tôi ném tới sau núi trường học, nơi đó lại nghe nói có người nuôi rất nhiều chó sói.

Khi tôi ý thức được mình bị chỉnh đốn, cách đó không xa đã ngồi hai con chó sói lớn, hai đôi sâu thẳm con ngươi lẳng lặng nhìn chăm chú tôi, ở duwois bóng tối của rừng cây hiện lên ánh sáng giá rét.

Tôi rất sợ, nhưng lo lắng những người đó ở trong bóng tối nhìn, sẽ cười nhạo, liền tìm chỗ chết chủ động hướng chó sói ném đá, tôi cho là có thể đuổi bọn họ đi.

Nhưng mà kết quả là, trong đó một con chó sói hướng ta vọt tới, một con đứng lên, nửa người dưới hơi đè, hoàn toàn là trạng thái công kích.

Tôi không có chạy.

Bởi vì chân run rẩy đã không dừng được, tôi chỉ có thể cố làm trấn định đứng tại chỗ.

Ở thời điểm chó sói vọt tới trước mắt tôi đã tuyệt vọng nhắm hai mắt, nhưng khi cảm giác được hơi nóng của chó sói trên gò má trong nháy mắt đó nghe được tiếng huýt gió thanh thúy.

Thanh thúy mà vang dội.

Sau đó tôi nghe được chó sói tựa hồ là tiếng nghẹn ngào hưng phấn, lập tức liền bỏ lại tôi chạy ra.

Tôi mở mắt ra, thấy được hình ảnh cả đời này khó mà quên.

Cách đó không xa Thẩm Mặc mặc áo sơ mi đen đơn giản đứng trước nhà gỗ, dáng người thật cao, nhàn nhạt màu hổ phách con ngươi nhìn tôi, giơ tay phải lên, ngón trỏ cong lên ở bên miệng.

Cả người tản ra ánh sáng đạm nhã mà sâu thẳm, tựa như ngòn suối trong dưới ánh trăng, du du rạo rực, ánh sáng sặc sỡ.

Tôi nhìn nàng không nhanh không chậm dùng ngón trỏ đè môi mỏng, thổi ra vang dội tiếng còi.

Tôi nhìn hai con chó sói vóc người to lớn nghe được tiếng huýt gió liền hưng phấn vui vẻ chạy tới đứng ở bên chân của nàng, ngước đầu hà hơi lắc lắc cái đuôi.

Thật sự là một cô gái, đẹp trai lại thần kỳ.

Tôi nghe được gióng nói nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng của nàng truyền tới, nàng nói: "Một người không nên tùy tiện chạy đến nơi này."

Tôi nói tôi bị những nữ sinh khác bỏ ở nơi này.

Nàng vẫn là một bộ dửng dưng biểu tình kia, tôi nhìn ánh mắt nàng, chỉ cảm thấy, màu hổ phách đang sáng lên, nhàn nhạt ánh sáng màu vàng, xa xa phong cách cổ xưa.

"Xem trọng cùng bạn thân là tương đối."

Tôi nghe được nàng nói một câu như vậy, liền xoay người mang hai con chó sói chó vào nhà gỗ.

Một chớp mắt kia, tôi đột nhiên cảm giác được, mình rất xấu hổ.

Xem trọng cùng bạn thân là tương đối.

Tôi cậy mạnh không tính là tôn trọng lại càng không coi là bạn thân, cho nên những nữ sinh kia cho tôi là ác ý.

Ngay tại trong nháy mắt đó, tôi nhìn bóng lưng nàng gầy nhom nhưng thẳng tắp, sinh ra nguyện vọng "Muốn tới gần nàng ".