Tương Ngộ Chi Duyên

Chương 18




Ở một thành trấn nào đó...

Lạc Vũ nhảy lên tường một tòa trạch viện, nhìn vào trong. Mùi máu tanh nhàn nhạt phảng phất trong không khí làm y hơi nhíu mày: Lại đến muộn à?

Y nhún người, không tiếng động rơi xuống sân viện, im lặng lắng nghe. Y biết không còn ai ở đây, lòng cũng treo lên: Thứ kia liệu có còn không? Hay là đã bị lấy đi?

Lạc Vũ khó chịu, bởi y cảm giác được mình đang bị dắt mũi. Không chỉ mình y mà cả Lăng Nguyệt, Lâm Phong và những người khác. Y không chấp nhận được điều đó, muốn vùng vẫy thoát ra khỏi tầm mắt kẻ đứng sau kia. Hai trăm năm nay, y đã bao giờ bị như vậy?

Lục tìm không bỏ sót ngóc ngách nào, cuối cùng y cũng tìm được một cái hộp gỗ nhỏ được giấu trong ám cách dưới gầm giường, mở ra, quả nhiên là một miếng ngọc bội nhỏ khắc hình chữ “Liên”. Thở phào nhẹ nhõm, y lấy ngọc bội ra, cất vào ngực áo. Lúc này Lạc Vũ mới có tâm trí để mắt tới tình hình trong viện.

Ba mươi sáu người chết, hai mươi nam, mười sáu nữ. Trong đó có hai mươi tám hạ nhân mặc cùng một kiểu quần áo, còn lại tám người mặc quần áo hoa lệ, cho thấy rõ là chủ nhân tòa trạch viện.

Một đao dứt khoát, cắt đứt yết hầu, mất máu mà chết. Khuôn mặt mỗi người đều có sự khiếp sợ tột độ. Thủ pháp giết người cao minh chuyên nghiệp, hẳn là sát thủ gây ra. Nhưng sát thủ nào đến giết họ chứ? Thần không biết quỷ không hay giết nhiều như vậy, không hề gây kinh động người ngoài, không hề đơn giản... Chẳng lẽ là tổ chức nào đó được thuê mướn?

Lạc Vũ đi một vòng xung quanh trạch viện, suy ngẫm hồi lâu, không tìm thêm được manh mối nào thì cũng nản, quyết định rời khỏi đây trước rồi sai người đi điều tra sau. Y, che mặt lại, tùy tiện tìm một thiếu niên bên đường, đưa một ít tiền, dặn dò:

- Đến quan phủ, báo rằng trong tòa nhà kia xảy ra án mạng.

Thằng nhóc chạy đi, Lạc Vũ cởi khăn trùm mặt, bắt đầu ngó dáo dác tìm Lâm Phong. Ban nãy y bảo hắn tìm chỗ nào đó ngồi đợi, không biết giờ hắn chạy đâu rồi...

Bất chợt, y nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước không xa, loáng thoáng còn có tiếng chửi mắng khí thế ngất trời. Nhận ra giọng điệu quen thuộc nghe mòn tai hung hăng tức giận, y ngay lập tức dở khóc dở cười: Cái tên này, ai chọc giận hắn vậy?

Lạc Vũ gia tăng cước bộ, muốn xem có chuyện gì xảy ra. Bước khỏi chỗ ngoặt, y liền thấy Lâm Phong đang ra sức đạp một thanh niên ăn mặc hoa lệ màu mè xuống đất, mặt đỏ bừng vì tức giận, bên cạnh là một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, nước mắt rơi đầy mặt, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Lạc Vũ có chút không hiểu: Đang làm cái gì vậy a? Giáo huấn nhị thế tổ?

Lại gần thêm vài bước, y nghe rõ ràng lời hắn quát mắng:

- Cho ngươi coi thường nữ nhân, cho ngươi khinh bỉ nữ nhân! Ai bảo nữ nhân chỉ ở nhà chăm con? Ai bảo nữ nhân tam tòng tứ đức mới là nữ nhân tốt?! Ai bảo nữ nhân không được tham gia chính sự?!...

Chớp mắt, y không biết nên nói gì. Thân ái nhà y trước giờ luôn mang ý niệm rằng tiểu thư là thần, tiểu thư không gì không làm được, vậy nên hắn cực kì bênh vực nữ nhân. Chỉ cần nghe ai nói xấu nữ nhân là hắn sẽ nhận định trong đó có cả tiểu thư nhà bọn họ... Và thế là... Không cần hỏi cũng biết, hắn thô lỗ như vậy, chắc chắn là đánh nhau rồi...

Thở dài bất đắc dĩ, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch, Lạc Vũ đi đến, kéo Lâm Phong còn hùng hùng hổ hổ ra, nhẹ giọng:

- Có chuyện gì xảy ra, chẳng phải ta dặn ngươi ngồi yên mà chờ sao? Không để người ta bớt lo được à?

- Vũ, ngươi còn nói ta... Nếu không phải tên kia ỷ thế hiếp người, ngang ngược hoành hành, thì sao ta phải động thủ chứ? – Lâm Phong bĩu môi, không cam lòng nghiêng mặt nhìn ra chỗ khác, khí thế ban nãy còn bừng bừng mà giờ như lửa gặp nước, tắt ngúm.

Tên công tử nằm trên mặt đất thấy có người đến ngăn cản hung thần ác sát kia thì nhanh chóng bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.  Lạc Vũ nhíu mày nhìn lướt qua, rồi kéo tay Lâm Phong:

- Xong chuyện rồi, chúng ta về kinh thành thôi. Tiểu thư khi còn ở sơn trang từng nói muốn về Đằng Minh Quốc một chuyến, ta nghĩ lần này chuẩn bị đồ sớm chút, nhanh chóng đưa tiểu thư về nhà, tránh cho Người lại mất công loay hoay tốn thời gian.

- Được được... – Lâm Phong luống cuống chỉnh trang lại, cười cười lấy lòng – Chúng ta đi thôi, Vũ. Ta cũng đã thật lâu không về nhà.

Lạc Vũ mỉm cười: Đúng vậy, bọn họ đã lâu lắm không trở lại Đằng Minh Quốc rồi. Đó mới là ngôi nhà chân chính của bọn họ, là nơi thuộc về bọn họ, là nơi mà bọn họ đã từng hô mưa gọi gió, tung hoành thiên hạ!

Trong tâm trí, y luôn không quên được những hình ảnh mà có lẽ y sẽ dùng cả đời để bảo vệ, để gìn giữ...

__________

Bóng dáng nữ nhân đứng trên đỉnh núi, một thân bạch y, ba ngàn sợi tóc đen tung bay trong gió tuyết tháng Giêng, đôi mắt màu xám nhạt lẳng lặng nhìn cảnh vật vạn dặm bị băng giá phủ trắng, khí thế quân lâm thiên hạ không thua kém bậc đế vương.

“Dân là nước quân là thuyền. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Dân làm gốc, quốc gia muôn đời phồn thịnh, ngai vàng yên ổn. Mất lòng dân, binh đao chiến tranh bùng nổ, nước tất diệt vong...” Nàng nói, thanh âm lạnh nhạt nhưng thâm thúy. Y ngước lên, chăm chú khắc sâu biểu cảm của nàng, trong lòng là sùng bái, kính trọng và thân thiết.

.........

Trong soái trướng Minh Nguyệt quân, hàn khí nặng nề, tướng lĩnh nào cũng mang vẻ ngưng trọng vây quanh bàn cát mô phỏng địa hình chiến trường. Tiếng rèm vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn, bạch y phất phới bay, bóng dáng phiêu dật đi êm như ru.

Lập tức, mấy vị tướng lĩnh nhìn nhau, rồi cung kính cúi người: “Tiểu thư, ngài đến đây có việc?”

Nàng phất tay, môi đỏ khẽ khép mở: “Lui quân về sau ba mươi dặm, nếu không sẽ bị tập kích, tổn thất khó nói.”

Hả? Mọi người ngẩn ra, vẫn chưa hiểu có chuyện gì. Phong Vũ bước vào, hảo tâm giải thích lý do: “Ba vạn tiễn binh của địch sẽ tiến công quân ta trong đêm nay, tính đánh bất ngờ. Ba mươi dặm phía sau là vùng núi đá phía Nam của Minh Sơn, nơi đó dễ thủ khó công, cũng có thể đặt chút bẫy rập tiêu hao sinh lực địch, ngoài ra có thể đánh nghi binh dụ địch mà chúng không nghi ngờ.”

Các tướng lĩnh ồ lên: Kế sách hay, nhưng làm sao tiểu thư lại biết về chuyện này hay vậy?

Nàng nhíu mày nhìn bàn cát, đưa bàn tay trắng nõn vỗ một cái, địa hình được bàn cát mô phỏng lập tức bị san bằng. Ánh mắt xám nhạt càng tăng vẻ lạnh lẽo, giọng nói uy nghiêm: “Chúng dám tới xâm chiếm lãnh thổ Đằng Minh Quốc, hiển nhiên phải lường trước hậu quả. Cọp không phát uy liền cho là mèo bệnh phải không? Ta cho chúng có đến mà không có về! Lần này ta phải thắng, thắng một trận thật sảng khoái, nghe rõ chưa?!”

Sát khí bùng lên. Mọi người sôi sục ý chí chiến đấu, cao giọng hô: “Rõ, thưa tiểu thư!”

..........

Đứng cạnh bờ vực, Lạc Vũ cảm nhận được không khí vô cùng kinh khủng. Nàng đứng sững bên bờ vực, ánh mắt xám không còn chút thờ ơ nào, mà chỉ có hoảng sợ, bị thống và trống rỗng. Tay nàng ôm chặt thanh đao của người kia, ngẩng đầu lên trời, âm thanh thê lương gào thét: “A... Tại sao... Tại sao không chờ ta...”

Tháng sáu trời đổ tuyết, đôi mắt nàng từ xám nhạt chuyển thành đỏ tươi như máu, cả người lãnh huyết yêu dị, ma khí quấn thân. Bây giờ nàng mới thực sự là Ma Đế, là kẻ kế thừa dòng máu cao quý nhất Ma giới!

Y sẽ không quên được, âm thanh đó, âm thanh bi thương, tuyệt vọng. Động tâm, quả thực rất đau... Nàng vốn không nên động tâm, nhưng thường thì không ai có thể ngăn cấm được, kiếp nạn nên đến thì phải đến. Nàng đứng bất động một ngày một đêm ở bờ vực, sau đó thu hồi ma khí lại, màu đỏ trong đôi mắt rút đi, trở thành màu đen tuyền sâu thăm thẳm.

“Thiên giới, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá!” Nàng buông một lời nguyền rủa, sự chết chóc ngấm sâu trong từng câu chữ. Dường như là, từ đó không ai có thể khiến nàng động chút tâm tư.

Một mình nàng, cầm Long Phụng kiếm xông vào Thiên cung, lấy được lời xin lỗi và cam kết của Thiên Đế về việc không bao giờ can thiệp vào chuyện của nàng. Nhưng nàng không có một chút biến chuyển, vẫn ánh mắt đen lạnh lùng, trống rỗng kia, làm người đau lòng.

Ba ngày sau, cha mẹ nàng, Ma Đế tiền nhiệm và Thiên Lam công chúa nghe tin, vội vã chạy đến khuyên nhủ. Không biết họ nói với nàng những gì mà sau khi họ đi, nàng nhốt mình trong phòng không gặp ai nửa tháng trời. Rồi nàng ra, dùng mười ngày điên cuồng làm việc, giao lại tất cả mọi quyền lực của mình cho những người thân cận, quyết định bế quan.

Y nghe lời nói của nàng trước khi đóng cửa Bách Long động mà tâm xót xa vô cùng: “Ta không muốn bất kì ai, bởi vì sự ích kỷ của ta mà bỏ mạng. Ta còn rất yếu, yếu đến mức không thể bảo vệ người mình yêu thương... Đế quân thì thế nào chứ, cuối cùng, vẫn chẳng phải là nhu nhược sao?”

_________

- Vũ? Vũ! 

Nghe tiếng gọi có chút nóng nảy của Lâm Phong, Lạc Vũ hồi hồn:

- Hả? Có chuyện gì? – Y quay sang, khó hiểu nhìn hắn.

- Ngươi nghĩ gì mà thất thần thế? Chúng ta đi thôi. – Hắn nắm tay y lắc lắc, nụ cười rạng rỡ không đổi. Có lẽ, vĩnh viễn hắn cũng sẽ cười như vậy với y, cười một cách vui vẻ, ôn nhu, chân thành.

Y khẽ cười đáp lại. Chợt, một giọng nói rụt rè vang lên:

- Hai vị, xin chờ đã... – Họ quay lại, người gọi là cô nương được Lâm Phong cứu ban nãy.

Lạc Vũ âm thầm véo hắn: Cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt nhà ngươi...

Lâm Phong oan ức: Ta đâu có làm gì, hoa đẹp thì ong bướm lượn là tất nhiên mà. Ngươi cũng nhiều bóng hồng dòm ngó không kém ta...

Lạc Vũ ngồi xổm xuống  đối diện với cô nương kia, giọng nói lành lạnh tỏ ra xa cách:

- Cô nương, ngươi còn không đứng lên? Chẳng lẽ mặt đất thoải mái lắm sao?

Cô gái xấu hổ, chật vật đứng lên. Sau khi sửa sang lại váy áo vốn xốc xếch lộn xộn của mình, cô nàng thấp giọng hỏi:

- Hai vị, trên đời này thật sự có nữ nhân có thể bỏ ngoài tai lời đồn đại của thế nhân để làm điều mình thích? Thật sự có nữ nhân kiên cường mạnh mẽ?

Hai người nhìn nhau. Lâm Phong cười cười trả lời:

- Cô nương, trên đời này, đúng là có người như vậy. Không phải là bỏ ngoài tai lời đồn đại gì, bởi vì không ai dám đồn đại người đó. Không chỉ sánh vai với Hoàng đế một nước, đưa quốc gia trở nên giàu mạnh, mà  còn có thể thống lĩnh đại quân đánh tan sự xâm lược của kẻ thù, đưa quân đội của nước kia trở thành đội quân dũng mãnh thiện chiến nhất, không ai không ca tụng. Trong lòng dân chúng đất nước kia, người đó đã trở thành một vị thần, bất khả chiến bại.

Cô gái kinh ngạc, đồng thời ngộ ra cái gì đó, cúi đầu gập người cảm tạ Phong Vũ đã giúp đỡ, sau đó nhanh chóng rời đi. Hai người lắc đầu, không hề để tâm, nhưng chính họ cũng không thể ngờ rằng, chính cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, đã tạo ra một nữ tướng quân huyền thoại, trả lại cho họ một ân tình lớn lúc nguy nan.