Tướng Môn Độc Hậu

Chương 65-3: (Kết thúc)




Sức lực của một người mong manh đến đâu ai mà biết chứ? Giống như nàng là thiên hạ tôn quý nhất nữ nhân gả cho thiên hạ đệ nhất nam nhân mà đến cả quyền lợi và tính mạng của con mình. Không có ai ở bên cạnh nàng mà nàng lại không thể lui về phía sau bởi phía sau … có người mà nàng phải bảo vệ. 

Nguyên nhân là bởi vì người kia không có giá trị nên nàng mới có thể sử dụng thủ đoạn kịch liệt. Tàn nhẫn? Vô tình? Giả dối? Ác độc? Tất cả những thứ này chưa bao giờ liên quan đến nàng. Chỉ cần biết mũi dao hướng về địch nhân, chỉ cần biết người ngã xuống chính là đối thủ thì tàn khốc một ít, tội nghiệt nàng làm nàng chịu, thế 

thì tất cả những thứ kia có quan hệ gì?

Thẩm Diệu nhắm mắt lại, bài vị tổ tiên ngay tại trước mặt, nàng nhẹ giọng mặc niệm: Các vị tổ tiên trên lưng ngựa, nếu các người có linh thiêng xin hãy cho vãn bối mũi tên sắc bén nhất cùng một con ngựa nhanh nhất, phù hộ ta có thể tự tay đâm chết cừu địch. 

Thẩm Diệu niệm xong thì mở mắt ra thấy Kinh Trập đang chớp mắt nhìn nàng. Kinh Trập lấy ra một bao điểm tâm ở trong lòng nhìn Thẩm Diệu cười nói: “ Cô nương, người đói bụng lâu như vậy đáng lẽ phải ăn cái gì đó. Nô tỳ còn có chút điểm tâm để cô nương lấp bụng.” 

Thẩm Diệu chắc chắn sẽ không vì Thẩm lão phu nhân hạ lệnh nhịn ăn mà nàng nhịn ăn. Nàng tiếp nhận bao giấy, tay vừa mở ra, không khỏi sửng sốt:“Đây là......”

“Đây là điểm tâm nô tỳ thấy được trong phòng cô nương ở Ngọa Long tự.” Kinh Trập gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói:“Lúc đó cô nương ban điểm tâm cho nô tỳ, nô tỳ chỉ nếm một khổi nhỏ, trước đây nô tỳ chưa bao giờ ăn điểm tâm ngon như vậy liền luyến tiếc nên không ăn. Trên đường hồi phủ, cô nương đã đi thẳng đến từ đường,cũng chưa có cơ hội lấy ăn, tất cả chỉ còn nhiêu đó.” 

Nàng nhìn điểm tâm tinh xảo trên tay, đó là lúc nàng cùng Tạ Cảnh Hành nói chuyện trong đêm rồi lưu lại. Nghĩ đến, nàng lại liên tưởng đến màn mưa đêm đó, hiếu niên anh tuấn bức người cùng với thân phận thần bí khó lường. 

Tạ Cảnh Hành...... Thẩm Diệu trầm ngâm, rốt cuộc hắn là loại người gì?.

......

Chiều ngả xuống hoa viên.

Đại phu vừa mới đi khỏi, Thẩm Thanh vừa uống thuốc an thần xong liền muốn ngủ.

Mặc dù đã nhìn qua vài lân nhưng mỗi khi Nhiệm Uyển Vân nhìn những vết thương trên người Thẩm Thanh, tim không nhịn được mà đau như dao cắt. Đại phu kia vốn là thân thích nên chuyện này chắc chắn sẽ không nói ra ngoài. Hắn cũng thành thực nói cho nàng biết, vết thương trên người Thẩm Thanh quá nặng hơn nữa thần trí cũng không rõ, chỉ sợ là phải hảo tịnh dưỡng mấy ngày. Về vấn đề tại sao lại không tỉnh thì là do bị dọa sợ. 

Đêm đó, đến tột cùng Thẩm Thanh đã gặp những dạng tra tấn gì Nhiệm Uyển Vân cũng không dám nghĩ. Đêm đó, nàng ngủ ở cách vách phòng của Thẩm Thanh, thậm trí nàng còn nghe thấy tiếng Thẩm Thanh kêu cứu nhưng nàng cứ nghĩ đó là Thẩm Diệu nên chỉ dừng chân chứ không tiến vào. Kết quả là chính nữ nhi mình bị người khác đạp hư. Chỉ cần nghĩ đến ngày đó, tâm can Nhiệm Uyển Vân đều đau đớn hối hận… 

Thẩm Quý nhìn thoáng qua Thẩm Thanh trên giường, tựa hồ cảm thấy cực vì đau đầu, cú như vậy mà xoay người muốn rời đi.

“Đứng lại!” Nhiệm Uyển Vân gọi hắn:“Thanh Nhi nay đã biến thành như thế này ngươi còn muốn đi tìm hồ ly tinh trong viện sao?”

Thẩm Quý háo sắc, trong phủ cơ thiếp vài phòng, đủ loại mĩ mạo ôn nhu, Nhiệm Uyển Vân lợi hại, đem thiếp thất thu thập ổn thỏa, ngoan ngoãn vâng lời. Thêm nữa Thẩm quý mặc dù háo sắc nhưng hắn biết chỉ có Nhiệm Uyển Vân mới có thể là cho quan lộ của hắn ngày càng thông thuận nên chuyện khác với thông lệ vốn chưa từng phát sinh nên ngày thường Nhiệm Uyển Vân cũng lười quản. Nam nhân mà, tất cả đều như nhau cả thôi, thiếp thất bất quá chỉ là một món đồ chơi,nàng không nhất thiết cần so đo.  

Nhưng hôm nay lại khác.

“Ngươi không cần cố ý gây sự được không?” Thẩm Quý có có chút phiền toái, hôm nay hắn bị chính chất nữ của mình dồn cho á khấu không làm gì được, Dự Thân vương bên kia không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Không biết có giận cá chém thớt với hắn không nữa. Chỉ nghĩ như vậy thôi, Thẩm Quý liền cảm thấy phiền phức muốn chết. Lúc này lại nhìn Thẩm Thanh ở trên giường giống như lửa cháy đổ thêm dầu, phiền muộn chống chất phiền muộn. Ngữ khí có chút không kiên nhẫn, Thẩm Quý nói: “Ta ở đây cũng vô dụng, chi bằng ngươi để ta thanh tĩnh một chút nghĩ xem nên làm gì tiếp theo bây giờ.” 

“Nghĩ?!” Tính tình lấy đại cục làm trọng của Nhiệm Uyển Vân đã thay đổi, nàng the thé thé cất giọng: “ Nghĩ, ngươi chỉ biết nghĩ thôi à? Đến tột cùng Thanh Nhi là cái gì của ngươi? Thanh Nhi bị người ta làm thành như vậy, ngươi làm cha cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý. Ở trong lòng ngươi chỉ sợ căn bản là không có nữ nhi như vậy, trên đời này làm sao lại có người cha nào ngoan độc như vậy?” 

Lời vừa ra khỏi miệng, hai nha đầu Hương Lan cùng Thải Cúc bên người Nhiệm Uyển Vân ngây ngẩn cả người. Ngày thường Nhiệm Uyển Vân đều trấn định tự nhiên, lúc Thẩm Thanh gặp chuyện không may ở Ngọa Long tự nàng cũng có thể lấy đại cục làm trọng kiên cường chống đỡ. Về phần Thẩm Quý, nàng chưa bao giờ nói nặng lời. Nhiệm Uyển Vân là một người lý trí, khéo đưa đẩy nhưng hôm nay lại giống một người đàn bà chanh chua cãi nhau cùng Thẩm Quý, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin được. 

Bản thân Nhiệm Uyển Vân cũng không hiểu sao nàng lại như vậy. Nàng thấy bộ dáng của Thẩm Quý lại nghe những lời Thẩm Diệu nói vọng ở bên tai. 

Thẩm Quý biết Thẩm Thanh gặp chuyện không may, việc đầu tiên không phải là đi xem Thẩm Thanh có gặp chuyện gì không mà là đi quản giáo Thẩm Diệu. Đây là việc mà không vị phụ thân chân chính nào làm ra. Thẩm Quý căn bản chẳng để sống chết của Thẩm Thanh vào mắt. Có lẽ trong mắt Thẩm Quý, Thẩm Thanh chỉ là một con cờ có giá trị, bởi vì có giá trị nên nguyện ý nuôi nấng, không có giá trị liền không thèm để mắt. 

Lúc Thẩm Diệu châm ngòi li gián ở Vinh Cảnh đường hiệu quả thấp, cuối cùng lại tích đến tận hiện tại, ầm ầm bùng nổ. 

“Ngươi – người đàn bà chanh chua này!” Thẩm Quý ở trong quan trường thường xuyên được người ta tang bốc, nịnh nọt làm gì có thời điểm bị người khác chỉ vào mũi rồi mắng. Chẳng qua trong lòng hắn tuy tức giận nhưng cũng hiểu được không thể cùng Nhiệm Uyển Vân xé rách da mặt liền cười lạnh nói: “Ngươi bảo ta không phải là một phụ thân tốt, ngươi cũng đã từng làm hảo nương? Thanh Nhi là do ngươi mang đi Ngọa Long tự, vốn là ngươi nên chiếu cố nàng. Ngươi ở ngay bên cạnh nàng lại để nàng dưới mí mắt của ngươi xảy ra chuyện. Không phải đêm đó ngươi ngủ ở cách vách nàng sao? Nếu ngươi thật  tình yêu thương nàng tại sao lại không phát hiện ra người gặp chuyện là Thanh Nhi?” 

Lời này vừa nói ra, Nhiệm Uyển Vân lập tức ngây người.

Nàng hối nhất, thống hânj nhất chính là đêm hôm đó ở Bắc các, nàng rõ ràng có cơ hội cứu nữ nhi nhưng lại trời xui đất khiến làm Thẩm Thanh xảy ra chuyện. Lúc này, lời nói của Thẩm Quý đã đam nàng ột đao, miệng vết thương còn sát muối làm cả người nàng đề ngốc tại chỗ.  

Thẩm quý thấy nàng không nói, hừ lạnh một tiếng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi, chẳng biết là đến phòng của tiểu thiếp nào.

Nhiệm Uyển Vân ngơ ngác lập một lát, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống, nàng bụm mặt nhỏ giọng khóc nấc lên.

Lòng Hương Lan cùng Thải Cúc vừa lo vừa sợ, cho đến tận bây giờ, bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dáng này của chủ tử. Nhiệm Uyển Vân nay giống như trời sập sau một đêm, bộ dáng thảm hại làm gì còn nửa phẩn giống trước? 

Hai nha nha đầu bối rối không biết làm sao đành phải tiến lên an ủi. Cũng không bieestt Nhiệm Uyển Vân khóc trong bao lâu, nàng lau mắt, đứng dậy một lần nữa rồi nói:” Mau lấy giấy bút ra đây, ta muốn viết thư cho Viên Nhi.” 

Thẩm Viên – trương tử của chi thứ hai, là con trai lớn nhất của Nhiệm Uyển Vân, hiện đang nhậm chức ở Liễu chuâ, chỉ đợi đến khi đủ tuổi liền trở về Định kinh làm quan.  

Nếu ở tam phòng, Thẩm Nguyệt là nười đáng kiêu ngạo nhất, thì ở chi thứ hai, Thẩm Nguyên Bách tuổi còn nhỏ, Thẩm Thanh tư chất cũng không tốt, Thẩm Viên này thế nhưng lại gặp may. Tuổi trẻ liền có công danh, làm việc lại rất tốt. Thẩm Quý ở trước mặt đức con trai này còn phải hòa ái vài phần. 

“Cha ngươi không đáng tin cậy tì con có ca ca.” Nhiệm Uyển Vân nhìn thoáng qua Thẩm Thanh đang ngủ trên giường, cắn răng nói:“Viên Nhi yêu thương nhất là muội muội, tiểu tiện nhân Thẩm Diệu, chắc chắc sau này ngươi sẽ vì hành động sở tác sở vi của mình mà hối hận cả dời!.” 

Hương Lan vội vàng chạy đi tìm giấy bút, khẩu khí của Nhiệm uyển Vân trầm xuống hỏi Thải Cúc bên người: “ Mấy nha đầu kia đều ở đây sao?” 

“Bốn nha đầu cùng Quế ma ma vẫn ở sài phòng (phòng chứa củi), phu nhân muốn cho họ uống ách thuốc hay là trực tiếp…” (Ách thuốc: thuốc câm) 

Mấy nha đầu này đương nhiên là mấy người nhìn thấy Thẩm Thanh gặ chuyện không may. Có hai nha đầu bên người Thẩm Thanh là Diễm Mai cùng Thủy Bích cộng thêm hai nha đầu bên người Thẩm Nguyệt là Thanh Loan cùng Hoàng Oanh cùng Quế ma ma.  

“ Hai nha đầu bên người Thẩm Nguyệt cho uống ách thuốc rồi trả cho Thu Thủy uyển, xử lý thế nào Trần Nhược Thu tự khắc khác lo. Còn hai nha đầu bên người Thanh Nhi…” Nhiệm Uyển Vân hung hang nói: “ Bán các nàng đi kĩ viện đi. Nếu cứ như vậy mà để bọn chúng chết thóng khoái chẳng phải tiện nghi cho các nàng? Không biết hộ chủ, tội tự nhiên là không thể tha thứ…” 

Thải Cúc nhị không được mà dùng mình. Kỹ viện cùng hoa lâu không giống nhau. Cô nương ở trong hoa lâu đều có thể lựa chọn bán mình hoặc bán nghệ nhưng ở kỹ viện thì tất cả đều lấy da thịt của mình làm cái để bán. Mà ở kĩ viện cũng có một loại hạ đẳng nhất, người ở trong đó đều phải tiếp khách nhân thô lỗ, đơn giản vì nhưng người này là nô bộc, cu li, khuân vác, những người thấp hèn… Mà đã là nhưng người như vậy thì làm gì có thương hương tiếc ngọc, thậm chí có chút cực kì thô bạo. Mà những vị cô nương kia cũng không thể ngừng tiếp khách, phải tiếp liên tục từ sang tới tối, bạc kiếm được cũng không phải của mình phải giao hết cho ma ma. Nếu 1 ngày mà mắc bệnh hoa liễu, thuốc cũng chưa uống được đã bị người cuốn chiếu ném văng ra. Bị ném chết, lạnh chết, chó cắn chết đây cũng là chuyện thường tình.

Cho nên, người bình thường bị bán vào kĩ viện là hạ nhân đà hạm phải một sai lầm lớn hoặc là có cừu oán cùng chủ nhân. Nhưng Diễm Mai cùng Thủy Bích đi theo bên ngươi Thẩm thanh từ nhỏ, nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, ai mà biest được sẽ bị rơi vào kết cục như vậy? 

“Nô tỳ đỡ phải …Vậy Quế ma ma.......” Thải Cúc thử dò xét hỏi. Quế ma ma từ lâu đã theo các nàng nên giờ cũng tính là người của Thải Vân uyển.  .

“Quế ma ma.......” Nhiệm Uyển Vân cúi đầu cười lạnh một tiếng:“Đêm đó lý đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta thực sự không biết, nay nghĩ đến, còn phải hảo hảo hỏi Quế ma ma một hồi, nàng mới biết tất cả mọi chuyện.”

......

Sài phòng vốn không dùng nhiều năm khắp nơi tràn ngập mùi mục nát,  trời liên tiếp mưa mấy ngày, có nơi còn mọc rêu xanh. Bình thương nơi này cũng có vẻ u tĩnh, bất quá đặt vào hoàn cảnh tối như mực này thì lại có vẻ âm u, quỷ dị. 

Sài phòng này đã từng bắt giam vô số người, những người đó đều là hạ nhân phạm phải sai lầm của Thẩm phủ, có chủ tử cũng có nô tỳ, kết cục của những người này đương nhiên là không tốt, ở đây qua một hồi sinh tử, họ sẽ lặng lẽ biến mất khỏi Thẩm Phủ giống như chưa từng xuất hiện trên đời này vậy.

Ở phút này ở trong sài phòng đang phát ra một ít âm thanh quỷ dị tựa như có người đang cố sức giãy dụa, hình như chân còn đá vào cái gì đó phát ra âm thanh kiềm nén. [editor: Tiểu Vũ]

Đèn lồng bị tùy ý đặt ở một bên chiết rọi sài phòng, dưới ánh đèn mờ nhạt, sài phòng càng có vẻ âm khí dày đặc. Hai bà tử thân hình cao lớn chia nhau bóp cổ hai nha hoàn, cầm bình ở trong tay đổ vào miệng họ. 

Hai nha hoàn ra sức giãy dụa, đáng tiếc, các nàng thân mình nhỏ gầy bị bà tử xách lên như xách gà, mà cấc bà tử cũng bóp cằm các nàng làm cho các nàng nuốt hết những thứ vừa dổ vào, không biết trải qua bao lâu, hai nha hoàn không giãy dụa nữa ôm cổ của mình, vẻ mặt thống khổ. 

“Đem họ ra ngoài.” Bà tử sai gã sai vặt phía sau, hai cgã sai vặt tiến vào đem hai nha đầu đem ra ngoài.

“Hai người này....” Bà tử chỉ vào hai nha hoàn khác nói:“Cũng đem ra ngoài, bất quá phu nhân căn dặn hảo hảo chiếu cố các nàng tóm lại là muốn bán các nàng vào nơi như vậy, các ngươi đem đi, thoải mái một chút cũng tốt.” 

Hai gã gã sai vặt nghe vậy, ánh mắt để lộ ra sự dâm tà, thèm nhỏ dãi nhìn hai nha hoàn trên mặt chỉ còn tuyệt vọng. 

Hai bà tử thấy cũng xong xuôi liền đứng dậy muốn đi ra ngoài

“Phu nhân, phu nhân có nói xử trí lão nô như thế nào không?” từ trong goác tối hiện ra một bóng người, lao nhanh đến ôm chân của một bà tử:“Lão nô bị xử trí thế nào?”

Đây không phải ai khác chính là Quế ma ma.

“Ma ma đừng nóng,” Bà tử kia đem tay của Quế ma ma tách ra khỏi chân mình kì lạ nói: “ Phu nhân coi trọng ma ma như thế tất nhiên sẽ tính toán vì ma ma, ma ma cứ chờ xem.” 

Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại, cứ thế li khai.

Trong phòng nhất thời lại lâm vào một mảnh hắc ám, Quế ma ma lui vào góc, vẻ mặt cực kì sợ hãi.

Không có người nguyện ý muốn chế, nàng muốn sống đi ra ngoài.