Tướng Môn Độc Hậu

Chương 64-2: Hồi phủ (2)




“Có tâm lo cho việc này không bằng cho chính ngươi đi.” Thẩm Diệu nói.

“Ta?” Thẩm Nguyệt khẩn trương đứng lên:“Ta thì sao chứ?”

“Ngươi cho là việc của Đại tỷ xảy ra hai nha đầu bên cạnh ngươi có thể sống sao?” 

“Cái gì?”

“Xem ra Nhị tỷ quả thật không nhận ra thói đời hiểm ác.” Thẩm Diệu nhẹ nhàng cười:“Hai ngườ này đã biết được chuyện tư mật của chủ tử, nếu chuyện này bị hạ nhân nói ra nói vào, ngươi nghĩ xem các nàng có thể sống được bao lâu nữa?” 

Sắc mặt của Hoàng Oanh cùng Thanh Loan bên người Thẩm Nguyệt nhất thời trắn bệch. Các nàng đương nhên là biết, nếu chuyện xấu của quý phủ nhà cao cửa rộng bị hạ nhân phát hiện đương nhiên chỉ có một đường chết để bảo đảm bí mật cho chủ nhân. Thẩm Thanh bị kẻ xấu lăng nhục mà hai ngườ lại thấy hết tự nhiên là không có đường sống. 

Thẩm Nguyệt cực kì sợ hãi, vừa này nàng quá kinh ngạc nên quên mất việc này. Nàng căn bản không phải là một người trường tình ( trường: dài, tình: tình cảm. Đại ý ko tiếc hai ng kia) nhưng tinh lực để bồi dưỡng ra nha đầu bên người cũng không phải là ít. Nếu tự nhiên mà bị giết chẳng khác nào bị chặt cả hai tay, hỏ nàng làm sao cam tâm? 

“Không chỉ có các nàng.” Thẩm Diệu mỉm cười, ánh mắt đảo qua Diễm Mai, Thủy Bích cùng Quế ma ma, giọng nói mang theo ý vị thâm trường:“Một người cũng không thể trốn thoát được đâu.”

Quế ma ma cùng hai nha đầu kia cơ hồ sắp ngất.

Có gì đáng sợ, có gì đáng sợ đâu. Một người đắc đạo (ở đây ý chỉ tài trí cao siêu, nhiều mưu kế) nhưng nếu chủ nhân sa cơ lỡ vận hay tính tình không tốt, thân làm hạ nhân một người cũng trốn không qua. Kiếp trước lúc Thẩm gia bị xét nhà, hạ nhân không phải là ỷ thế hiếp người, không phải là “ăn cây táo rào cây sung “ sao? Đi theo chủ tử có dạng gì thì sẽ nhận kết cục y như dạng đó. 

Nếu vừa ra tay mà chỉ diệt được một người chẳng 

phải có chút đại tài tiểu dụng sao? ( ý của chị ấy là đã ra tay thì phải vét sạch =)))) 

Thẩm Diệu xoay người bước đi. Thẩm Nguyệt thấy thế liền gọi vớ nàng lại:“Ngươi đi đâu vậy?”

“Chúng ta đến Ngọa Long tự không phải là vì dâng hương sao?” Thẩm Diệu thản nhiên đáp:“Ta có rất nhiều nghi vấn cần giải đáp đương nhiên là muốn đi hỏi Phật tở một câu, thắp một nén hương. Chẳng lẽ đến rồi mà không gặp (Phật tổ)?”.

Nữ tử mặc tố y cứ như vậy mà bước đi, bóng dáng lạnh lùng thẳng tắp không có chút lưu luyến giống như hôm nay căn bản chưa từng phát sinh chuyện kinh thiên động địa. Hết thảy việc làm của nàng đều đi theo kế hoạch, ngủ một đêm sau đó đi thắp một nén hương khẩn cầu bình an.  

“Không đúng!” Thẩm Nguyệt đột nhiên mở miệng:“Hai nha đầu kia của nàng sao lại không ở đây?”

Quế ma ma sửng sốt.

Sáng sớm khi Thẩm Diệu gặp Thẩm Nguyệt, nàng nói đã sai hai nha đầu Cốc Vũ cùng Kinh Trập đi sang phòng bếp lấy đồ ăn sáng, mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa trở lại trùng hợp liền tránh nhìn thấy Thẩm Thanh gặp chuyện không may. Giờ ngẫm lại cảm thấy trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hai nha đầu bên người Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt khó thoát một kiếp nhưng nha đầu bên người Thẩm Diệu một người cũng không tổn hại, rõ ràng Thẩm Diệu cố ý bảo hai nàng ly khai.

Chẳng lẽ nàng sớm biết chuyện của Thẩm Thanh? Chẳng lẽ việc hôm nay của Thẩm Thanh cũng là do một tay nàng an bài? 

Thẩm Nguyệt quay dầu lại nhìn, bóng dáng Thẩm Diệu đã biến mất dưới mái hiên nhưng ánh mắt băng lãnh, sắc lạnh kia giống như xuất hiện ở trước mặt nàng làm cho nàng không tự chủa cảm thấy lạnh cả người.

......

Mưa đến buổi trưa thì ngừng.

Hương Lan đã đi tìm khắp ngọn núi nhưng tìm không ra một đại phu. Bình thường nơi này ngoại trừ thi thoảng sẽ có khách hành hương đến thăm cơ hồ là không có người. Nếu tăng nhân trong chùa sinh bệnh bất quá là ai cũng tự tìm thảo dược, tự làm thuốc, tự uống. Hương Lan không tìm thấy lang trung đành phải đi tìm tang nhân xin chút thuốc cùng dược liệu thoa ngoài da đưa Thẩm Thanh dùng. 

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc cùng hương vị khác thường, mặc dù đã cọ rửa qua nhưng mùi vị kia vẫn không tiêu tán. Nữ tử trên giường hai mắt nhắm nghiền, Nhiệm Uyển Vân ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Mới chỉ ngắn ngủn vài giờ qua đi, mặt của nàng giống như già đi mười tuổi.  

Bọn nha hoàn trong phòng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ai mà biết được chủ tử sẽ không giận chó đánh mèo. 

Trong lúc Nhiệm Uyển Vân đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa, hai mắt Thẩm Thanh trên giường giật giật. Nàng cúi đầu kêu lên: “Thanh Nhi?” 

Thẩm Thanh mở to mắt, khi nàng nhìn thấy 

Nhiệm Uyển Vân liền lộ ra vẻ hoảng sợ, một tay hương tới mặt của Nhiệm Uyển Vân chộp tới:Buông ra! Mau tránh xa ta ra!Cứu mạng!”  

“Thanh nhi! Ta là nương a! Ta là nương a! Nương của ngươi a! Đừng sợ! Nương ở đây!” Lòng Nhiệm Uyển Vân đau như dao cắt, vừa ôm vừa dỗ Thẩm Thanh. Nhưng Thẩm Thanh hình như không biết, nàng liên tiếp giãy dụa, mắt trợn trắn gắt gao nhìn trần nhà, gào thét điên cuồng. 

Hương Lan cùng Thải Cúc thấy vậy liền tiến lần giúp đè tay Thẩm Thanh lại. Thẩm Thanh giống như nổi điên, thần trí không tỉnh táo, đến Nhiệm Uyển Vân nàng cũng không nhận ra. Nàng quằn quại vật lộn, chỗ dược vừa mới thoa cơ hồ uổng phí hết, máu chảy dầm dề hiện ra hết trước mắt Nhiệm Uyển Vân. Nàng nhìn vết máu trên người nữ nhi, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ thống khổ, kêu lên: “A.” một tiếng thảm thiết.  

“Phu nhân.” Trong lòng Hương Lan cùng Thải Cúc hoàn toàn kinh sợ. Nhiệm Uyển Vân từ trước đến giờ luôn là một người có chủ ý, biết bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, mặc kệ là đại sự gì xảy ra nàng luôn có thể bình tĩnh xử lý… Nay bị ép buộc đến tình cảnh này, hai nha đầu theo bên người Nhiệm Uyển Vân nhiều năm không nhị được kinh sợ. [editor:Tiểu Vũ]

“Thẩm Diệu ở đâu?” Nhiệm Uyển Vân hung hăng mở miệng.

“Ngũ tiểu thư...... miếu đường.” Thải Cúc thận trọng nói.

“Chăm sóc Thanh Nhi cho tốt, nếu nàng mà xảy ra chuyện gì hai ngươi đừng hòng sống sót.” Nhiệm Uyển Vân xoay người ra cửa.

......

Trong Phật điện, tượng Phật vàng kim to lớn sừng sững, khuôn mặt hiền làn nhìn xuống tín đồ, nhìn xuống chúng sinh. 

Thẩm Diệu quỳ trên mặt đất, hương cầm trên tay nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

Từ sáng đến giờ, nàng đã quỳ ở đây được mấy canh giờ.

“Cô nương, ngườ nên nghỉ một chút đi.” Kinh Trập tiến lên khuyên can:“Nhỡ quỳ đến sinh bệnh cũng không đáng. Phật Tor chắc chắn sẽ nhìn thấy thành tâm của người, có lòng cầu – tất nhiên sẽ được như ý.”  

Có lòng cầu sẽ được như ý? Thẩm Diệu nghe vậy trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, chắc chắn sẽ không được như ý. Sai lầm của kiếp trước kiếp này có cơ hội làm lại nhưng Thẩm Diệu của kiếp trước đã sớm thay đổi, người mất đi không thể trở lại. Uyển Du của nàng, Phó Minh của nàng có cơ hội làm lại sao? 

Sợ là đã sớm hóa thành tro bụi hòa vào hồng trần chẳng còn lại gì.

Huống hồ, huống hồ nàng cũng không phải tín đồ.

Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn tượng phật màu vàng kim. Tượng phật lạnh như văng sẽ thật sự có khả năng cứu vớt chúng sinh sao? Nếu ông trời có mắt sao lại cho người tốt rơi vào kết cục thảm hại, người tốt sống tiêu dao tự tại? 

Nàng quỳ gối nơi này dâng hương không phải là bái phật mà bái những người đã chết ở kiếp trước, những người vì nàng mà chết.  

Từ khi trùng sinh cho tới bay, nàng không có cơ hội để cúng bái những người này bao gồm cả hai nhi tử của nàng. Nay đến nơi này liền thuận thế phật, dâng hương dâng hoa cúng bái những mười đã mất. 

“Thẩm Diệu!” Một thanh âm tức giận đột ngột vang lên.

Thẩm Diệu mỉm cười. Người trên đời đều thích nóng vội. 

Nàng xoa đầu gối, đứng dậy, quay đầu nhìn Nhiệm Uyển Vân khanh khách cười nói: “Nhị thẩm.” 

Tiếng cười của Thẩm Diệu làm Nhiệm Uyển Vân 

cảm thấy chói tai. Nàng nhanh bước đến giơ tay lên định đánh vào mặt Thẩm Diệu...