Tướng Môn Độc Hậu

Chương 130: Người không bằng hổ




Hôm sau, Thẩm Diệu nhận được thiệp mời của công chúa Minh An, mời nàng đến đường Diễn Khánh dự tiệc.

Thiệp mời được gửi cho người gác cổng, Cốc Vũ mang đến giao cho Thẩm Diệu, ban đầu còn tưởng là Phùng An Ninh muốn rủ nàng dạo phố, không ngờ lại là công chúa Minh An. Kinh Trập lo lắng nói: “Tiểu thư và công chúa Minh An trước giờ không qua lại, sao bỗng nhiên lại mời dự tiệc, có khi nào là người khác giả mạo không?”

Cốc Vũ lắc đầu: “Ở trên có dấu ấn của công chúa, ta nghĩ đây không phải là giả.” Nói xong nàng quay lại nhìn Thẩm Diệu: “Hay là tiểu thư từ chối đi, ta sợ công chúa Minh An ghi thù chuyện ở tiệc triều cống, giờ tìm cơ hội báo thù, làm hỏng thanh danh của tiểu thư.”

Kinh Trập cũng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, hay là chúng ta đem chuyện này báo lại với lão gia và phu nhân, để hai người làm chủ.”

Thẩm Diệu suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Việc này đừng nói với ai. Với tính tình của cha mẹ, nếu biết chuyện sẽ làm to ra, quan hệ của Minh Tề và nước Tần đang ở thời điểm nhạy cảm, nếu chỉ là chuyện giữa ta và công chúa Minh An thì không có gì, nhưng kéo cha mẹ vào, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.”

Kinh Trập hỏi: “Không nói với lão gia và phu nhân? Chẳng lẽ tiểu thư muốn nhận lời?” Trong lòng Kinh Trập vạn lần không muốn, công chúa Minh An không có ý tốt, đến chỗ nàng ta khác nào đưa đầu vào miệng cọp, nếu xảy ra chuyện gì cũng không kịp ứng cứu.

“Đừng lo,” Thẩm Diệu nói: “Công chúa Minh An công khai gửi thiệp mời ta, nếu ta đến đó xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng không tránh khỏi trách nhiệm, thái tử nước Tần cũng sẽ khuyên can. Bất quá nàng ta chỉ có thể trút giận bằng vài thủ đoạn nhỏ, chuyện như vậy, ta không sợ.”

“Nhưng mà...” Cốc Vũ vẫn lo lắng.

“Không nhưng nhị gì cả, cứ thế mà làm. Thời gian ghi trong thiệp mời là hai ngày sau, ta sẽ đi một chuyến, các ngươi không được nói với người khác, biết chưa.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Ta sẽ bảo Mạc Kình đi cùng. Thiệp mời giữ lại trong phủ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bảo Bạch Lộ và Sương Giáng cầm thiệp mời tìm đại ca của ta.”

Dù trong lòng Kinh Trập và Cốc Vũ vẫn không ngừng lo lắng, nhưng không thể lay chuyển quyết định của Thẩm Diệu.

Không riêng Thẩm Diệu trầm tư, mà bên trong phủ đệ tại đường Diễn Khánh, công chúa Minh An nhận được câu trả lời cũng hết sức tức giận, dằn mạnh thư hồi đáp xuống bàn, lạnh lùng nói: “To gan lắm!”

“Ngươi lại đang tức giận chuyện gì?” Một nam tử đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng công chúa Minh An, nhíu mày hỏi.

Công chúa Minh An bước tới kéo tay đối phương, làm nũng nói: “Ca ca, ngươi xem cái người tên Thẩm Diệu kia, ta gửi thiệp mời cho nàng, nàng dám nói đồng ý. Đúng là không sợ ta một chút nào!”

“Ngươi gửi thiệp mời nàng, nàng ta không nhận lời, ngươi nói nàng ta kiêu ngạo, nàng ta nhận lời, ngươi lại ở đây mất hứng, kiểu nào cũng không hài lòng ngươi, ngươi đừng có vô lý như vậy.” Hoàng Phủ Hạo biết rõ tính tình công chúa Minh An, nên vội phủ đầu.

“Thái tử ca ca!” công chúa Minh An tũi thân nói: “Ngươi rốt cuộc muốn giúp ta hay giúp nàng. tiệc triều cống hôm đó nàng ấy làm ta mất mặt, cố tình khiến ta khó xử, làm mất thể diện nước Tần. Ngươi chẳng những không giúp nước Tần lấy lại mặt mũi, còn ở đây trách ta, đây là đạo lý gì chứ. Về đến nước Tần, ngươi ăn nói sao với phụ hoàng đây!”

Hoàng Phủ Hạo lạnh lùng liếc nhìn công chúa Minh An, nhớ tới chuyện ở tiệc triều cống, sắc mặt trầm xuống. Dù chuyện tỷ thí là do Minh An chủ động đề xuất, nhưng cô gái mang tên Thẩm Diệu này làm hắn cảm thấy thật đặc biệt. Trong lúc tỷ thí, Thẩm Diệu từng bước ép người, khí thế hơn hẳn Minh An, tài năng bắn cung của Minh An là do luyện tập từ bé, cung tên kia cũng dùng thuận tay, tại sao Thẩm Diệu lại có thể sử dụng thuần thục quen thuộc như vậy. Nhất là những câu nói cuối cùng trong buổi tiệc, ý tứ trào phúng của Thẩm Diệu rất rõ ràng, trong mắt nàng ẩn chứa địch ý đối với huynh muội hắn, hiện tại nước Tần và Minh Tề vẫn hòa hảo, địch ý này từ đâu mà có? Chẳng lẽ vì việc công chúa Minh An yêu cầu tỷ thí, nếu vậy thì tâm tư cô gái này cũng quá hẹp hòi rồi. Việc này dù thế nào, quay về nước Tần hắn cũng sẽ bị phụ hoàng quở trách.

Thấy Hoàng Phủ Hạo im lặng không nói, đột nhiên công chúa Minh An kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ca ca, chẳng lẽ ngươi bị nàng mê hoặc rồi? Tiểu tiện nhân đó có cái gì tốt, ngươi đừng quên, trước đây chuyện nàng ta là một phế vật không biết xấu hổ si mê đeo đuổi Định vương đồn đãi khắp thiên hạ. Hiện giờ kiêu ngạo như vậy, nhất định có người phía sau chỉ điểm, ngươi không nên bị nàng mê đảo tâm trí a!”

Hoàng Phủ Hạo không kiên nhẫn phất phất tay: “Ngươi nói điên nói khùng gì vậy. Lo cho bản thân ngươi đi, ngươi với Thẩm Diệu kia ân oán thế nào ta mặc kệ, ta không cho phép ngươi làm hại nàng ở đây. Thẩm Tín hiện tại là trọng thần của Minh Tề, ta không muốn dây dưa phiền phức làm mất hòa khí, ngươi phải lấy đại cục làm trọng.”

Công chúa Minh An nghe ca ca khuyên giải, gương mặt dần dịu xuống nhưng lửa giận trong mắt lại tăng lên. Nàng cười nói: “Ca ca yên tâm. Ta sẽ không tự tìm phiền toái, ta mời nàng đến đây chủ yếu là muốn nhìn xem nàng là hạng người gì. Còn nếu đã ra tay, ta sẽ không để lại đầu mối nào dính dáng đến nước Tần. Ta chỉ thích xem chó cắn chó mà thôi, Minh Tề nhiều chó như vậy, ta tùy tiện tìm một con để sử dụng cũng không khó.”

Hoàng Phủ Hạo cũng cười: “Ngươi biết chừng mực là tốt.”

...

Sắc trời tối dần, bên trong Tây viện của Thẩm phủ vừa mới thắp đèn, Trần Nhược Thu và Thường Tại Thanh đang trò chuyện.

Trần Nhược Thu nói: “Chiếc khăn này đường thêu thật là đẹp mắt. Thơ của Tại Thanh tiểu thư, dù là nam nhân uyên bác cũng khó sánh bằng. Lúc trước ta không hiểu câu nói người có trái tim tinh tế linh lung là như thế nào, giờ nhìn tiểu thư mới hiểu rõ a.”

Thường Tại Thanh hé miệng cười: “Phu nhân quá khen. Tại Thanh ở đây không thể giúp được gì, cả ngày ăn không ngồi rồi nên trong lòng rất bất an, vì thế mới thêu khăn tay này, tuy không đáng giá gì, nhưng mong phu nhân đừng ghét bỏ.”

“Không chê, không chê” Trần Nhược Thu lật khăn tay nhìn tới nhìn lui, rồi thận trọng bỏ vào tay áo, mỉm cười nói: “Khăn tốt thế này, ta phải giấu đi. Nếu không Nguyệt Nhi nhìn thấy, lại đòi cho bằng được. Nàng ở chỗ ta vừa mắt cái gì là muốn cầm đi ngay. Khăn tay này tinh xảo như vậy, ta tiếc a.”

Thường Tại Thanh lại cười: “Phu nhân không chê là tốt rồi, nếu Nhị tiểu thư thích, ta sẽ thêu thêm một cái cho nàng.”

“Thật không? Tốt quá.” Trần Nhược Thu nói: “Vậy ta yên tâm không sợ Nguyệt nhi để ý khăn tay này nữa rồi.” Nàng nhìn Thường Tại Thanh cười, nói tiếp: “Chuyện mấy hôm trước ta nói, tiểu thư có suy nghĩ gì không?”

Mấy ngày trước khi cùng nhau nói chuyện phiếm, Trần Nhược Thu có nhắc đến chuyện nhà Thẩm Tín. Chuyện Thường Tại Thanh đến nương nhờ Thẩm phủ, trừ Đại phòng thì ai ai cũng biết. Trần Nhược Thu đang ngầm đề nghị Thường Tại Thanh đến bái kiến Thẩm Tín, dù gì cũng là con gái của ân nhân cứu mạng phụ thân, có lẽ Thẩm Tín sẽ không bài xích nàng.

Nghe vậy, Thường Tại Thanh do dự lắc đầu: “Hiện tại quấy rầy phu nhân ta đã rất băn khoăn, sao còn dám làm phiền đến Thẩm tướng quân. Huống hồ lần này Tại Thanh đến kinh thành, chủ yếu là vì tránh né vị công tử nhà quan kia, chỉ cần sự tình qua đi, Tại Thanh sẽ rời đi lập tức. Thêm nữa đây là chuyện liên quan đến danh tiết nữ nhân, để Thẩm tướng quân biết cũng không phải là chuyện tốt.”

“Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo.” Trần Nhược Thu giả vờ giận: “Thường gia và Thẩm gia quan hệ không phải tầm thường, nghe nói lúc nhỏ ngươi và đại ca đã từng gặp mặt, khi đó còn xưng huynh muội, nếu hai nhà đã coi nhau như người thân, đại ca sẽ không làm khó ngươi. Ngươi đến kinh thành mà không cho đại ca biết, sau này huynh ấy hay được tức giận, lúc đó mới khó xử.”

Thường Tại Thanh im lặng không đáp, Trần Nhược Thu vỗ vỗ tay nàng: “Vả lại, nếu ngươi muốn tránh né bọn người ở Liễu Châu, thì đến chỗ Đại ca là tốt nhất, bên đó binh lính, hộ vệ đông đảo, nếu bọn họ đuổi theo đến đây, thấy ngươi ở trong nhà tướng quân cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Ta thương ngươi thật lòng nên nói rõ luôn, người có năng lực che chở bảo vệ ngươi, chỉ có Đại ca mà thôi.”

Nhắc tới người ở Liễu Châu, Thường Tại Thanh biến sắc. Trần Nhược Thu tiếp tục nói: “Thanh tiểu thư, ngươi đến phủ của Đại ca làm khách vài ngày, có gì mà phải lo lắng?”

“Tam phu nhân không biết đó thôi,” Thường Tại Thanh miễn cưỡng cười: “Dù sao thời gian cũng đã rất lâu, Tại Thanh không biết Thẩm tướng quân có còn nhớ những chuyện lúc nhỏ hay không. Huống hồ còn có đại phu nhân, tiểu thư và thiếu gia, ta vô duyên vô cớ đến tìm Thẩm tướng quân ôn chuyện, chỉ sợ sẽ làm phiền cả nhà họ mất.”

“Việc này ngươi yên tâm đi.” Trần Nhược Thu nghe vậy cười nói: “Đại tẩu của ta tính tình rất tốt, nàng xuất thân là con nhà võ nên rất ngay thẳng, không có tâm nhãn, lại là người lương thiện, nếu biết chuyện của ngươi chắc chắn sẽ hỗ trợ. Vả lại trong nhà đại ca cũng không có nàng hầu thứ thiếp, ngày thường đại tẩu muốn tìm người tâm sự cũng không có, giờ gặp ngươi sẽ rất vui vẻ tiếp đón. Về phần Thẩm Khâu, Thẩm Diệu, chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, có thể cảm thông cho hoàn cảnh của ngươi.”

Thấy Thường Tại Thanh có vẻ dao động, Trần Nhược Thu tiếp tục thuyết phục: “Hay là như vầy, nếu ngươi thấy ngại thì để ta bảo hạ nhân viết một bái thiếp dưới danh nghĩa của ngươi đưa qua, ngươi cứ đến thăm một lần, xem thái độ của đại ca rồi về tính tiếp.”

Thường Tại Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi gật gật đầu, nhìn Trần Nhược Thu đầy cảm kích: “Tam phu nhân vì Tại Thanh mà lo lắng chu đáo, Tại Thanh xin đa tạ Tam phu nhân.”

“Xem ngươi khách sáo kìa.” Trần Nhược Thu đứng lên cười nói: “Trời cũng tối rồi, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Chuyện vừa nói đã có ta lo liệu, ngươi đừng lo lắng. Ngươi thông tuệ hiểu chuyện như vậy, ai gặp cũng sẽ thích, không chừng Đại ca còn vui vẻ vì gặp lại người muội muội này đấy.”

Tiễn Trần Nhược Thu xong, Triệu ma ma bước tới dọn bàn, vừa dọn vừa hỏi: “Tiểu thư, đang êm đẹp sao Tam phu nhận lại nhắc đến Thẩm tướng quân, chẳng lẽ muốn đuổi chúng ta khỏi phủ?”

Thường Tại Thanh cười một tiếng: “Mấy ngày trước ta còn không biết Tam phu nhân muốn ta làm gì, nay thì rõ rồi, bà ta muốn lợi dụng ta để đối phó người khác.”

Triệu ma ma kinh hãi: “Tiểu thư… Rốt cuộc Tam phu nhân muốn tiểu thư làm gì?”

Thường Tại Thanh ngồi xuống, vẻ mặt trầm tư. Nàng đã hiểu những lời ám chỉ của Trần Nhược Thu. Nếu nói Thẩm Tín có thể bảo đảm nàng bình an, như vậy chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Tín cả đời, nàng không còn sợ những người ở Liễu Châu tìm tới gây rối. Trần Nhược Thu tiết lộ gốc gác và tính tình La Tuyết Nhạn, biểu thị đây là người dễ đối phó. Nàng ta còn chỉ rõ hậu viện của Thẩm Tín đơn giản, chỉ cần xử lý xong La Tuyết Nhạn thì Thường Tại Thanh có thể sống tự do tự tại.

“Nếu Tam phu nhân đã coi trọng ta, ta cũng nên đến đó xem thế nào.”

“Tiểu thư muốn đến tướng quân phủ?” Triệu ma ma sửng sốt: “Biết rõ Tam phu nhân muốn lợi dụng người, tiểu thư cũng phải đi sao?”

“Chủ ý này, nếu ta dùng tốt thì sẽ không bị lợi dụng.” Thường Tại Thanh khoát tay: “Ở lại Thẩm phủ không phải kế lâu dài, ta cũng phải tính toán cho tương lai của mình. Ma ma đừng lo, ta chỉ đi nhìn một chút, nếu có điều gì không ổn, ta sẽ không dại gì mà đâm đầu vào.”

“Nhưng mà...” Triệu ma ma trù trừ nhìn Thường Tại Thanh.

“Thực ra ta cảm thấy chủ ý này không tệ.” Thường Tại Thanh thản nhiên cười nói: “Tam phu nhân này rất hợp với ta.”

...

Bóng đêm dần bao trùm toàn bộ kinh thành, mỗi nhà đều thắp đèn đuốc, vì kinh thành đông đúc, nên cảnh tượng kia đặc biệt phồn thịnh. Trừ hoàng cung, thành Nam vẫn là nơi phồn hoa nhất, tửu lâu, nhà hát, tiếng ly rượu chạm nhau, tiếng cười nói, tiếng đàn, tất cả đan vào nhau, tạo nên một âm thanh sống động của cuộc sống.

Tại phủ Duệ vương, đèn đuốc sáng trưng, từng ngọn đèn hoa lệ được thêu kim tuyến tỉ mỉ, đến nỗi khi mới đốt lên, ánh sáng được khuyếch đại chiếu ra tứ phía, làm kẻ khác nổi lòng tham. Nhưng vừa mon men tới cửa, nhìn thấy hai thị vệ hung thần ác sát thì đành xám xịt rời đi.

Đồ của phủ Duệ vương đó, ai dám trộm chứ?

Bên trong hết sức yên lặng, cảm giác như không có người. Tiến vào thật sâu thì thấy một khu vườn lớn, cây cối, đình đài và hồ nước tiếp giáp với nhau hết sức tinh mỹ, mặt nước trong veo phản chiếu ánh trăng ngày càng sáng rõ. Nếu là mùa hạ đây sẽ là một cảnh sắc tuyệt đẹp, chỉ tiếc đang dần vào mùa đông nên nơi này có chút se lạnh.

Trong đình có một người đang ngồi, đó là một thanh niên anh tuấn, mặc bộ trang phục màu tím đen, dưới ánh trăng, nhìn hắn bớt đi vẻ xa cách, thêm một phần gần gũi so với bình thường, càng nhìn càng thấy thiện cảm. Hắn đang cúi đầu đùa giỡn với tiểu hổ trong ngực.

Tiểu bạch hổ vốn hiếu động, bị ôm vào ngực như vậy không chút thoải mái, nó vặn vẹo đầu, muốn cắn vào cánh tay đang xoa đầu nó, đáng tiếc cổ nó quá ngắn, vả lại động tác của người kia cũng rất nhanh, làm nó phí công mấy lần, nhưng nó vẫn tóm được tay áo người kia, rồi cắn xé không biết mệt.

Tạ Cảnh Hành rút tay áo ra khỏi miệng tiểu hổ, nhìn chằm chằm vào mảng nước bọt bám trên tay áo, hồi lâu sau hắn búng lên trán tiểu hổ, hổ con bị đau kêu lên một tiếng, rồi xoay người, ôm ngón tay Tạ Cảnh Hành trêu đùa.

Xa xa trong lùm cây, có hai cái đầu thò ra. Dạ Oanh kinh ngạc nhìn một người một hổ trong đình. Phải biết rằng Tạ Cảnh Hành có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, ngày thường không bao giờ tiếp xúc với động vật, hiện giờ bị một súc sinh liếm làm dính một mảng nước miếng vào tay áo, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh. Dạ Oanh nói: “Gần đây hình như chủ nhân không được bình thường, cả ngày đều ôm hổ con, ăn cũng ôm, ngủ cũng ôm, nghe nói lúc tắm rửa cũng ôm, chẳng lẽ chủ nhân thật sự muốn đem con hổ này về Đại Lương làm Duệ vương phi.” Thấy người bên cạnh cứ im lặng, Dạ Oanh quay đầu nói: “Hỏa Lung, ngươi nói gì đi chứ.”

Hai tay Hỏa Lung chống cằm, nhìn người trong đình: “Chủ nhân đối xử với con hổ kia thật là tốt, ngươi xem, ánh mắt chủ nhân nhìn nó thật là dịu dàng. Chủ nhân đẹp trai như vậy, nếu ta là hổ con thì tốt rồi, có thể cùng ăn ngủ, cùng tắm rửa với chủ nhân.” Hỏa Lung nói thật tự nhiên, không hề ngượng ngùng, nói xong còn lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, người không bằng hổ”.

“Ngươi điên rồi.” Dạ Oanh khinh bỉ nhìn Hỏa Lung.

Trong đình, Tạ Cảnh Hành vẫn đang vuốt ve tiểu hổ trong ngực, tiểu hổ khó chịu giãy dụa, trườn người lên cổ Tạ Cảnh Hành rồi liếm lên mặt hắn.

“Ngươi dám hôn trộm ta,” Tạ Cảnh Hành cười nhẹ, dùng hai tay kéo tiểu hổ lên, thú vị nhìn hổ con giãy dụa giữa không trung, hắn nhướng mày nói: “Người cũng như hổ, đúng là cùng một loại đức hạnh.”

Tiểu hổ giương nanh múa vuốt nhìn hắn, Tạ Cảnh Hành hôn lên trán nó, rồi nói: “Thật là ngoan.”

Trong bụi cây, Dạ Oanh ngã sấp lên mặt đất: “Chủ nhân bị điên rồi.”

“Ta muốn giết chết tiểu hổ kia.” Hỏa Lung đằng đằng sát khí nói.

Đúng lúc này, Thiết Y xuất hiện, Tạ Cảnh Hành ôm tiểu hổ vào lòng, hỏi: “Chuyện gì?”

“Bẩm chủ nhân, hôm nay công chúa Minh An gửi thiệp mời cho Thẩm ngũ tiểu thư.”

“Vậy sao?” Ngón tay Tạ Cảnh Hành đang vuốt đầu tiểu hổ dừng một nhịp.

“Công chúa mời Thẩm ngũ tiểu thư đến phủ dự tiệc, Thẩm ngũ tiểu thư đã nhận lời, thời gian ấn định là hai ngày sau.” Thiết Y khom người đáp.

“Đã biết.” Tạ Cảnh Hành khoát tay áo, Thiết Y liếc mắt nhìn trộm tiểu hổ, khóe miệng hơi run rẩy rồi xoay người lui vào bóng đêm.

“Đúng là rất lớn gan.” Tạ Cảnh Hành đưa tay đặt ở miệng tiểu hổ, sinh hoạt chung vài ngày, tiểu hổ đã dần quen với cử chỉ của Tạ Cảnh Hành, nó ôm lấy ngón tay chơi đùa.

“Có giúp hay không?” Tạ Cảnh Hành hỏi.

Tiểu bạch hổ kêu lên một tiếng, hai mắt trong suốt nhìn hắn.

“Ngươi nhớ nàng ta à?” Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Được, nghe lời ngươi.”



Hai ngày sau.

Hôm nay, Thẩm Diệu dậy thật sớm để Kinh Trập và Cốc Vũ chuẩn bị trang phục, thời tiếc chớm đông rất lạnh, Thẩm Diệu mặc đồ gì cũng cảm thấy ngộp, cuối cùng Cốc Vũ tìm được một cái áo choàng: “Tiểu thư mặc cái này đi, vừa nhẹ lại vừa ấm.”

Thẩm Diệu nhìn áo choàng trong tay Cốc Vũ. Đó là một chiếc áo choàng trắng tinh làm bằng da hồ ly, loại chồn lông trắng hiếm thấy, bề mặt hoàn toàn không có tạp sắc, dù đã qua vài năm nhưng vẫn như mới, đúng là một khối da lông cực phẩm.

Món đồ này làm Thẩm Diệu nhớ tới ngày Thẩm Tín rời kinh, ngủ nhờ nhà nông một đêm, sáng hôm sau thì nó xuất hiện, hỏi qua thì không phải áo của gia đình kia, Thẩm Diệu cũng không biết làm sao, đành phải giữ lại, định sau này đổi thành bạc chi dùng, nhưng Thẩm Khâu biết được thì phản đối, bảo đây là đồ tốt, ngàn vàng khó tìm, nhất định giữ lại để Thẩm Diệu sử dụng.

Tuy cuối cùng vẫn không bán, nhưng kích thước áo choàng hơi lớn, mặc không vừa nên Thẩm Diệu cất dưới đáy rương, nếu hôm nay Cốc Vũ không lôi ra, Thẩm Diệu cũng không nhớ đến.

Nàng nhìn áo choàng, bỗng nhiên nhớ đến một việc. Đêm hôm trước Tạ Cảnh Hành ghé phòng nàng, từng nói qua hai năm trước hắn đến tiễn nàng, hai người đã gặp nhau trong gia đình nhà nông đó, nhưng lúc đó nàng uống say không nhớ một chút gì. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ áo choàng này là của Tạ Cảnh Hành để lại. Đêm hôm đó nói gì, nàng đã không còn nhớ rõ, nhưng nghĩ đến lời kể của Tạ Cảnh Hành, gương mặt nàng đỏ bừng lên.

Kinh Trập và Cốc Vũ thấy Thẩm Diệu không được tự nhiên, đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Kinh Trập hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”

Thẩm Diệu giật mình, nhìn chiếc áo choàng vẫn đang nằm trong tay Cốc Vũ, tức giận nói: “Hôm nào rảnh đem nó bán đi.”

“Nhưng đại thiếu gia đã nói đây là đồ tốt, không cho bán mà?” Cốc Vũ kỳ quái nói.

“Có tốt cách mấy ta cũng không thích.” Thẩm Diệu nói: “Các ngươi đem giặc sạch, rồi đưa đến hiệu cầm đồ Phong Tiên, nơi đó chuộng báu vật, Quý chưởng quỹ nhìn thấy áo này nhất định rất ‘thích’.”

Nghe vậy, Kinh Trập và Cốc Vũ nhún vai chẳng hiểu ra sao, hai người không nói thêm nữa, tiếp tục tìm áo khác cho nàng. Cuối cùng tìm được một chiếc áo choàng thêu hoa đinh hương. Rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Diệu lập tức ra ngoài. Cũng may, thường ngày mấy người Thẩm Tín đều đến binh bộ, chạng vạng mới về, việc này đã thành thông lệ, hạ nhân ở phủ ai ai cũng biết.

Hôm nay Mạc Kình là người đánh xe, hắn vốn là người của Thẩm Khâu, nhưng lại thường xuyên làm việc cho Thẩm Diệu. Thậm chí có lúc, Thẩm Diệu buộc hắn giữ kín một vài chuyện, vì thế người ngoài nhìn vào thấy Mạc Kình giống thuộc hạ của Thẩm Diệu hơn. Điều này cũng do Mạc Kình tự nguyện, mỗi lần Thẩm Diệu ra ngoài, gọi hắn thì hắn lập tức đi theo, lâu dần cũng thành thói quen.

Biết địa điểm mà Thẩm Diệu muốn đến, trong lòng Mạc Kình lo lắng vì công chúa Minh An có ác ý, nhưng nhìn vẻ bình thản của Thẩm Diệu, thân làm thuộc hạ hắn không tiện nói nhiều.

Đến phủ công chúa Minh An, người giữ cửa nhìn thấy thiệp mời trong tay Thẩm Diệu liền bảo mọi người đứng chờ, hắn vào báo lại, lần đi này mất hơn nửa canh giờ.

Chờ đợi hồi lâu, Kinh Trập khó chịu nói: “Đã hơn nửa canh giờ, chẳng lẽ những người này còn chưa báo xong? Rõ ràng công chúa muốn làm khó tiểu thư, trời bên ngoài lạnh như vậy, nếu tiểu thư sinh bệnh, để xem vị công chúa kia sẽ nói thế nào?”

Cốc Vũ cũng nói: “Đúng là hơi quá đáng, nếu đã chủ động mời, cớ gì lại bỏ mặc khách ngoài cửa như vậy?”

Bình thường nếu đã mời người khác đến phủ, ít nhất cũng cho hạ nhân chờ sẵn ngoài cửa để đón vào, dù là hoàng cung nhiều nghi lễ cũng không bắt người ta phải chờ lâu như vậy. Huống hồ trong thời gian chờ đợi không một người tiến đến thăm hỏi.

Mạc Kình nói: “Tiểu thư, hay là chúng ta trở về.”

Thẩm Diệu lắc đầu: “Đến thì cũng đã đến rồi, cứ chờ đi. Người ta đã thất lễ, chúng ta không thể học theo như vậy.”

Kiếp trước, lúc còn ở nước Tần, Thẩm Diệu đã lãnh giáo đủ loại thủ đoạn của công chúa Minh An. Nàng ta thích nhất là làm thế này, trong mùa Đông khắc nghiệt, sáng sớm sẽ cho người đến mời Thẩm Diệu, Thẩm Diệu đến thì nàng ta viện cớ bắt phải chờ, nhanh nhất là vài canh giờ, có khi chờ cả ngày cũng không được gặp, cuối ngày nàng ta sẽ phái một nha hoàn tới nói: “Bận chút việc không gặp được.”. Hiện giờ nàng ta vẫn như vậy, không có thủ đoạn nào cao siêu hơn. Đời trước chờ đợi cả ngày Thẩm Diệu còn nhịn được, lúc này nửa canh giờ có là gì.

Trong phủ, nha hoàn đang khơi lò than, công chúa Minh An ngồi trên bàn uống trà, gương mặt hết sức vui vẻ.

Nàng cất tiếng hỏi hạ nhân bên ngoài: “Tiện nhân kia đi chưa?”

“Bẩm công chúa, Thẩm ngũ tiểu thư vẫn đang chờ trước cửa.”

Gương mặt Minh An đanh lại: “Kiên nhẫn như vậy sao?”. Nàng ta vẫn nghĩ Thẩm Diệu là một tiểu thư nhà quan cao ngạo, tự phụ, nếu bị đối xử như vậy sẽ lập tức bỏ đi, từ đó Minh An có cớ để nói Thẩm Diệu bất kính. Không ngờ tính tình Thẩm Diệu lại kiên nhẫn như vậy, nhưng mà không sao… Minh An nở nụ cười nói: “Đợi lâu như vậy, có bao nhiêu kiên nhẫn cũng sắp bị bào mòn hết rồi, đổi biện pháp một chút xem sao. Người đâu, truyền lệnh bản cung, mời Thẩm Diệu vào đi.”