Tướng Môn Độc Hậu

Chương 113: Hôn gián tiếp




Hiện tại tâm tư Thẩm Diệu không đặt trên những người khác ở Thẩm gia, nàng quay đầu bước nhanh về Tây viện. Đoàn người Thẩm Quý không còn chuyện gì để hóng, tốp năm tốp ba rời đi. Thẩm Nguyệt vui vẻ đi sau Trần Nhược Thu, hôm qua nàng nghe tin Đổng Thục phi mời hai mẹ con La Tuyết Nhạn, trong lòng rất lo lắng. Đổng Thục phi là mẫu phi của Định vương, nếu được nàng để mắt gán ghép nhân duyên cho Định vương thì biết làm thế nào, hôm nay Đại phòng gặp chuyện, thật là may mắn.

Nghĩ vậy, bước chân Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Thẩm Đông Lăng nhìn đại sảnh phía trước một cái, rồi theo Vạn di nương trở về.

Tây viện to như vậy trong phút chốc trở nên trống rỗng, ngay cả thị vệ của Thẩm Khâu là A Trí cũng trở về Thẩm gia quân. Văn Huệ đế triệu người vào cung, quân đội Thẩm gia tất nhiên cũng bị quản chế. May mắn là Mạc Kình vẫn ở đây, hắn vẫn là hộ vệ tùy thân của nàng, chưa ghi danh vào quân đội.

Trong phòng, bốn nha hoàn Kinh Trập, Cốc Vũ, Bạch Lộ, Sương Giáng đều đứng sau Thẩm Diệu, Mạc Kình cúi đầu trầm tư ở cạnh cửa. Thẩm Đông Lăng đưa ra khả năng hoàng đế tiếp tục ban thưởng, nhưng trong lòng mọi người đều biết chuyện này không đơn giản.

Thẩm Diệu ngồi trước bàn cau mày, điều này làm Mạc Kình đỡ lo. Hắn còn tưởng sau khi biết tin Thẩm Diệu sẽ luống cuống, hoảng loạn. Hiện tại tuy nàng suy tư ngồi đó, nhưng không hề có cảm giác khẩn trương.

Kiếp trước sau khi Phó Tu Nghi đăng cơ Thẩm gia mới bị diệt môn, lúc ấy nàng cũng từng ngăn trở. Nhưng Phó Tu Nghi trước mặt quần thần, chỉ rõ từng tội danh của Đại phòng, nói đến nàng á khẩu không biện hộ được, nàng biết rõ tất cả không phải như vậy, nhưng chứng cứ xác thực không cách nào phản bác.

Ngày đó ở Kim Loan điện, từng chuyện từng chuyện như những ngọn đao cắm vào lòng nàng. Những chứng cứ kia đều chỉ ra ngày tháng rõ ràng, các thái giám đọc ra vanh vách. Hiện tại là Minh Tề năm thứ 69, nàng trùng sinh vào khoảng một năm trước, vậy chứng cứ mà Thẩm Viên giao cho Phó Tu Nghi, chắc chắn là những chuyện phát sinh trước khi Thẩm Tín hồi kinh.

Thời gian từ Minh Tề năm thứ 68 trở về trước, bọn họ đã định cho Đại phòng tội danh gì?

Thẩm Diệu nhắm mắt nhớ lại, trong đầu xẹt qua một đoạn ngắn.

Nàng mặc triều phục Hoàng hậu, đầu đầy trâm phượng cũng không che được vẻ chật vật, văn võ bá quan phẫn nộ, Bùi Lang cúi đầu bình thản, còn Phó Tu Nghi thì tức giận ném tấu sớ vạch tội lên người nàng.

Thái giám cao giọng kể lể: “Minh Tề năm thứ 68, tướng sĩ Thẩm gia làm trái lệnh vua, tự ý thả khấu tặc, khi quân phạm thượng…”

Tự ý thả khấu tặc, khi quân phạm thượng!

Thẩm Diệu mở choàng mắt!

Nàng nhớ ra, năm Minh Tề thứ 68 đúng là có xảy ra một chuyện lớn. Thẩm Tín đánh với quân Tây Nhung, đả bại giặc cỏ, đoạt được ba tòa thành, Văn Huệ đế hạ lệnh, tất cả người trong thành giết chết không tha.

Đối với một tướng lĩnh mà nói, đồ sát thành trì là công huân tàn khốc nhất. Mà trong thành trì của Tây Nhung, ngoại trừ binh lính Tây Nhung cầm đầu gây hấn còn lại đều là người già, nữ tử và trẻ con. Bọn họ cũng giống như dân chúng Minh Tề an ổn vô hại, Thẩm Tín không phải người hiếu sát nên đã tha mạng cho dân chúng.

Việc này trừ Thẩm gia quân, bên ngoài không ai biết được, mà quân đội Thẩm gia đều do một tay Thẩm Tín đào tạo, bọn họ tuyệt đối trung thành. Trong này, chắc chắn có bàn tay của Thẩm Viên, có lẽ hắn đã cài người từ trước.

Kiếp trước khi bắt đầu truy cứu tội danh của Đại phòng, quá nhiều tội, quá nhiều chứng cứ nên tội khi quân phạm thượng này có vẻ không còn quan trọng. Một người ổn trọng như Phó Tu Nghi, sao có thể dùng tội trạng này đánh bại Thẩm gia ở thời điểm này, chẳng lẽ hắn nhạy bén cảm giác được nguy cơ đến gần, nên trước tiên muốn triệt tiêu quân đội Thẩm gia. Kiếp này nàng và hắn không thành thân, Thẩm gia đối với hắn không có giá trị lợi dụng nên hắn không ngăn trở hoàng đế xử lý khối thịt béo Thẩm gia.

Việc Thẩm Tín trái lệnh không đồ sát toàn thành, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Chỉ là lúc này hoàng thất đang muốn thu hồi binh quyền, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ.

Việc này khó giải quyết đây.

Thẩm Diệu xiết chặt nắm tay, từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình. Ít nhất có thể biết Đại phòng sẽ không nguy hiểm tính mạng, nếu hoàng thất vô tình trừ bỏ Thẩm gia, sẽ khiến các trọng thần bất mãn, người nhà họ Phó tâm tư giảo hoạt, sẽ không làm chuyện hạ sách như vậy.

Vậy bây giờ nên làm gì?

Những người trong phòng đều theo dõi thần sắc biến ảo không chừng của Thẩm Diệu. Bỗng nhiên Thẩm Diệu đứng dậy nói: “Ta muốn ra ngoài một chuyến.”

“A?” Cốc Vũ sửng sốt: “Tiểu thư, hiện tại ra ngoài, không tránh khỏi có người nhàn thoại.”

“Trong nhà gặp chuyện không may, trong lòng ta phiền muộn, ra ngoài tìm bằng hữu giải sầu, lý do này thế nào?” Thẩm Diệu lạnh mặt: “Đi.”

Trước giờ đối với quyết định của Thẩm Diệu, Mạc Kình không bao giờ thắc mắc, huống hồ trong lòng hắn luôn tin phục Thẩm Diệu, biết Thẩm Diệu làm việc gì cũng có suy tính sâu xa. Hắn nói: “Thủ hạ đi sắp xếp.”

Thấy Mạc Kình kiên định như vậy, Kinh Trập và Cốc Vũ cũng không ngăn nữa, để Bạch Lộ và Sương Giáng ở lại phủ chờ tin tức, hai người đi theo Thẩm Diệu ra ngoài.

Động tác của Thẩm Diệu làm người trong phủ kinh ngạc, có người dò xét hỏi thăm, chỉ nghe được là nàng đến chỗ Phùng An Ninh, hai người là bằng hữu, Đại phòng gặp chuyện Thẩm Diệu đến tìm Phùng An Ninh cũng dễ hiểu, vì thế không ai ngăn trở.

Ra khỏi cửa, Mạc Kình đánh xe về hướng Phùng phủ. Đợi đến cua quẹo, nhìn phía sau không có người theo dõi, Thẩm Diệu mới nói: “Đến Tô phủ.”

“Tô phủ?” Cốc Vũ sửng sốt: “Tô phủ nào?”

“Tô gia Bình Nam bá, quý phủ của Tô Dục.”

Mạc Kình quen thuộc đường lối ở kinh thành, không hề hỏi đường, lái xe ngựa về một hướng khác chạy đi.

Kinh Trập và Cốc Vũ tò mò nhưng không dám hỏi, Thẩm Diệu tự có chủ ý của mình. Nhưng các nàng biết trên triều đình, Thẩm Tín và Tạ Đỉnh là đối thủ, Tạ gia Lâm An hầu phủ và Tô gia Bình Nam bá phủ lại có quan hệ gắn bó mật thiết, Tô gia và Thẩm gia có thể nói là đứng ở hai phía đối lập, giờ Thẩm gia gặp chuyện, chẳng lẽ đi cầu đối thủ hỗ trợ sao?

Tại phủ Bình Nam bá, Tô Minh Phong đang ngồi trong phòng, đối diện còn có một người, người nọ mặc bộ xiêm y màu tím, trên mặt có vẻ lười biếng đặc trưng, hắn đang nhàn nhã cười, Tô Minh Phong thì ngược lại, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Ngươi tư ý xin ra trận ư?”

“Kinh thành buồn chán, ta muốn đi Bắc cương vui đùa một chút.” Tạ Cảnh Hành nói.

“Vui đùa một chút?” Tô Minh Phong nhìn hắn, gương mặt vốn tao nhã hiện ra vẻ phẫn nộ: “Ngươi có biết Bắc Cương là địa phương gì hay không? Các tướng lĩnh quân đội hiện giờ ai cũng tránh né Hung Nô, ngươi lại tự xin đi làm bia ngắm?” Thấy Tạ Cảnh Hành không chút để tâm, Tô Minh Phong hòa hoãn giọng điệu: “Ta biết cha ngươi dẫn dắt Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều vào quan trường, tâm trạng ngươi không thoải mái, nhưng cũng không cần dùng biện pháp như vậy để phát tiết. Đây không phải trò đùa, tuy rằng võ nghệ ngươi cao cường, nhưng Bắc Cương địa thế phức tạp, ngươi lại chưa từng đến đó… Cảnh Hành, ngươi không thể đi.” [Edit Phan Ngọc Huyền: Haha… Máu đam mỹ của em lại nổi lên các thím ạ]

“Tô Minh Phong,” Tạ Cảnh Hành buồn cười nói: “Bệ hạ đã chuẩn tấu, ngươi nghĩ rằng hiện giờ ta có thể không đi sao?”

Tô Minh Phong sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Đế vương không nói hai lời, nào có chuyện muốn đổi là đổi.

“Ngươi xụ mặt như vậy, là đang nghĩ ta sẽ gặp chuyện không may à?” Tạ Cảnh Hành trêu ghẹo.

“Khốn kiếp!” Tô Minh Phong mắng, hận hận nói: “Việc như vậy sao ngươi không thương lượng trước với ta?”

“Thương lượng với ngươi thì có ích gì?” Tạ Cảnh Hành không để ý hắn, với tay lấy ấm trà tự châm tự uống: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt.”

“Ngươi!” Tô Minh Phong tức giận nhưng lại không biết phải làm gì. Tạ Cảnh Hành từ trước đến nay là một kẻ vô pháp vô thiên, đã quyết định chuyện gì thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Chuyện gì Tạ Cảnh Hành cũng không thương lượng với hắn, có chuyện thì chỉ thông báo mà thôi.

Ví dụ trước mắt, hắn đến là để báo cho Tô Minh Phong biết, ý chỉ hắn đã xin xong, thời gian đến thì sẽ xuất phát.

“Rốt cuộc vì sao ngươi muốn đến Bắc Cương?” Tô Minh Phong ở trong phòng đi qua đi lại: “Ngươi không muốn sống nữa ư? Ngươi có nghĩ đến, nếu ngươi thắng, mọi chuyện tất nhiên là tốt, nhưng nếu ngươi thua... Hai thứ đệ kia của ngươi sẽ vỗ tay ăn mừng a!” Tô Minh Phong vừa nói vừa làm bộ vỗ tay vui vẻ để Tạ Cảnh Hành nhìn thấy: “Ngươi đi như vậy, không sợ cha ngươi nói gì sao?” Nói đến đây, hắn bỗng dừng lại nhìn Tạ Cảnh Hành: “Chuyện này cha ngươi biết chưa?”

Tạ Cảnh Hành lắc đầu.

“Thấy chưa, thấy chưa!” Tô Minh Phong nói: “Ngươi tùy hứng như vậy, Hầu gia biết chắc chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó hai thứ đệ kia lại châm ngòi ly gián, trong phủ còn có vị di nương thâm tàng bất lộ kia… Chờ ngươi từ Bắc Cương trở về, ai biết được trong phủ thành bộ dáng gì. Tạ Cảnh Hành, ngươi yên tâm sao?” Tô Minh Phong rõ ràng xem Tạ Cảnh Hành là bằng hữu, chuyện gì cũng thay hắn suy nghĩ.

Tạ Cảnh Hành cười cười, không bàn sâu chuyện đó mà nói sang vấn đề khác: “Đợi đến lúc ta rời đi, ngươi thay ta chú ý phủ công chúa.”

Ở kinh thành, trừ bỏ Tô gia, Tạ Cảnh Hành chỉ qua lại thân thiết với Vinh Tín công chúa. Hiện giờ đi Bắc Cương, nhanh thì một năm rưỡi, chậm thì chưa biết lúc nào sẽ trở về. Công chúa Vinh Tín lúc biết tin cũng đã sầu não một trận.

Tô Minh Phong còn muốn quở trách Tạ Cảnh Hành vài câu, nhìn thấy vẻ mặt hắn trầm trầm thì không nói nữa. Tạ Cảnh Hành nói tiếp: “Trong vòng hai năm tới, Tô gia cũng tạm ẩn mình đi, ngươi đừng vào quan trường, cứ truyền ra ngoài là ngươi bị bệnh.”

“Hả?” Tô Minh Phong kỳ quái: “Tại sao vậy? Ta ra làm quan thì có ảnh hưởng gì, chỉ cần không vào quân đội là được mà.”

“Bảo thế nào thì ngươi cứ làm như vậy đi.” Tạ Cảnh Hành quét mắt nhìn hắn, đứng dậy: “Ta đi đây.”

“Ui, mới ngồi một chút sao đã đi rồi.” Tô Minh Phong nói: “Ngươi… Rốt cuộc hôm nay ngươi tới đây để làm gì hả?”

“Tới để cáo biệt ngươi.” Tạ Cảnh Hành nhún vai, đột nhiên nghe âm thanh lịch bịch ngoài cửa, Tô Minh Phong hoảng sợ, mở cửa ra, một khối cơm nắm tròn vo lăn vào.

Khối cơm nắm kia vừa trắng vừa tròn, béo đô đô. Tô Minh Phong đỡ hắn dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo giúp hắn rồi hỏi: “Minh Lãng, ngươi tới đây làm gì?”

Cơm nắm tròn vo không ai khác chính là Nhị thiếu gia Tô gia Tô Minh Lãng. Hắn nhìn thấy Tạ Cảnh Hành trong phòng, sợ đến nỗi co rúm lại, trốn sau vạt áo của Tô Minh Phong, nói: “Đại ca, Thẩm gia tỷ tỷ đến.”

“Ngươi nói gì?” Tô Minh Phong đang định hỏi rõ ràng thì thấy gã sai vặt bên người mình chạy đến, thở hổn hển nói: “Thiếu gia, bên ngoài có vị tiểu thư đến tìm ngài.”

Lời này vừa nói ra, Tô Minh Phong sửng sốt, lập tức nhìn qua Tạ Cảnh Hành, Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn hắn [Edit Phan Ngọc Huyền: Thấy chưa, thấy chưa, vợ bé nhỏ đang sợ chồng ghen đấy…] Tô Minh Phong ho nhẹ một tiếng, quát gã sai vặt: “Nói bậy! Ta đâu có quen biết vị tiểu thư nào?”

“Là thật đó!” Gã sai vặt kia vội la lên: “Nàng tự xưng là đích nữ của Uy vũ đại tướng quân, Ngũ tiểu thư Thẩm phủ, đến tìm thiếu gia có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“Con gái của Uy Vũ đại tướng quân...” Tô Minh Phong đang hồi tưởng xem người này là ai thì Tô Minh Lãng đã nhảy dựng lên nói: “Là Thẩm Diệu tỷ tỷ! Đại ca, là Thẩm Diệu tỷ tỷ tới tìm ngươi!”

Thẩm Diệu? Tô Minh Phong choàng tỉnh, Tạ Cảnh Hành thì nhăn mày.

Nếu không bàn tới quan hệ đối nghịch trên triều đình của Thẩm gia và Tạ gia, thì Tô gia và Thẩm gia trước giờ cũng không lui tới. Tô Minh Phong và Thẩm Diệu càng không có giao tình. Bỗng nhiên Thẩm Diệu lại tìm tới cửa, Tô Minh Phong cũng không hiểu ra sao, hắn hỏi Tạ Cảnh Hành: “Không lẽ… nàng ta tới tìm ngươi.”

“Nhất định là Thẩm Diệu tỷ tỷ tới tìm ta!” Tô Minh Lãng vui mừng nâng khuôn mặt: “Đại ca, chúng ta ra ngoài gặp Thẩm Diệu tỷ tỷ!”

“Việc này...” Tô Minh Phong chần chừ.

“Đi đi.” Tạ Cảnh Hành nói, ánh mắt có thâm ý: “Mời nàng vào viện của ngươi.”

Lúc Thẩm Diệu và Mạc Kình tiến vào viện của Tô Minh Phong cũng vừa nhìn thấy gã sai vặt dẫn Tô Minh Lãng ra ngoài. Nắm cơm tròn vo đang ra sức giãy dụa, nhưng sức của hắn không bằng gã sai vặt nên chỉ phí công, hắn nhìn thấy Thẩm Diệu đôi mắt sáng lên, hưng phấn gọi: “Thẩm gia tỷ tỷ!”

Thẩm Diệu dừng lại, hiếm hoi lộ ra nụ cười mĩm, sờ sờ đầu của hắn: “Ngươi đang làm gì thế?”

“Đại ca không cho ta vào...” Vẻ mặt Tô Minh Lãng cầu xin: “Thẩm gia tỷ tỷ, ngươi đến tìm ta phải không?”

Gã sai vặt ho nhẹ một tiếng, che lấp lời nói của Tô Minh Lãng, cười nói với Thẩm Diệu: “Xin lỗi Thẩm tiểu thư, Đại thiếu gia đang ở bên trong chờ ngươi.”

Tô Minh Lãng rất là bất mãn, gương mặt xụ xuống nhìn Thẩm Diệu, Thẩm Diệu cười nói: “Ta tới tìm đại ca ngươi có việc, lần sau sẽ trở lại thăm ngươi, mang đường cao cho ngươi ăn.”

Nghe vậy, Tô Minh Lãng lập tức vui vẻ, không giãy dụa nữa, cẩn thận dặn dò Thẩm Diệu đừng quên lời hứa, rồi vui mừng theo gã sai vặt rời đi.

Mạc Kình đi theo phía sau hết sức kinh ngạc, tính tình Thẩm Diệu không thích thân cận người xa lạ, nhưng nàng đối đãi với Tô Minh Lãng rất tốt, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Tô Minh Lãng là con trai của nàng. Ý nghĩ quỷ dị này bị Mạc Kình đè xuống, Thẩm Diệu chỉ mới là một tiểu cô nương, lấy đâu ra con trai lớn như vậy.

Thẩm Diệu bước vào phòng, Tô Minh Phong đang ngồi cạnh bàn trà, thấy Thẩm Diệu và Mạc Kình cùng bước vào thì ngẩn ra, nhưng cũng không ngăn cản.

Mạc Kình đứng bất động canh giữ một bên.

Thẩm Diệu bước đến ngồi đối diện Tô Minh Phong, đây là lần đầu nàng đến đây, nàng và Tô Minh Phong không phải bạn bè, nhưng tất cả hành động của nàng đều hết sức tự nhiên, như đang ở trong nhà của mình làm Tô Minh Phong trố mắt.

Thẩm Diệu nhìn Tô Minh Phong đánh giá.

Có thể nói Tô Minh Phong là một thiếu niên tuấn tú. Chỉ là so với Tạ Cảnh Hành thì hắn ít gây chú ý hơn. Thẩm Diệu biết rõ, hắn cũng là một người có bản lĩnh, không phải một công tử thế gia bình thường.

Chỉ tiếc, Tô gia cuối cùng lại vướng vào chuyện ngựa chiến khiến cả nhà bị trảm. Tô Minh Phong cũng chết trong tai họa đó, thi thể cha con Tô gia được Tạ Cảnh Hành đích thân chôn cất. Từ việc đó có thể nhìn ra quan hệ hai nhà khăng khít thế nào.

Tô Minh Phong bị Thẩm Diệu nhìn đến nỗi nhột nhạt, hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Thẩm tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”

“Cha nương và đại ca ta được bệ hạ triệu tiến cung, Tô thế tử có biết là vì sao không?” Thẩm Diệu hỏi.

Tô Minh Phong cảm thấy kỳ lạ. Chuyện của Thẩm gia đã truyền khắp Định kinh, quan lại thế gia người người đều cảm thấy bất an, dù sao trong triều đình một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể thành ra đại sự. Nhưng chuyện không may của Thẩm gia, hắn làm sao biết được?

“Ta không biết.” Tô Minh Phong đáp. Hắn quả thật không biết Thẩm Tín bị triệu tiến cung vì việc gì, mọi người suy đoán hoàng thượng muốn sửa trị Thẩm gia, nhưng không ai đoán được sẽ là tội danh gì.

“Phụ thân ta lúc ở Tây Bắc diệt quân Tây Nhung thu được ba tòa thành, bệ hạ ra lệnh đồ sát toàn thành, nhưng phụ thân ta không làm theo.” Thẩm Diệu nói: “Vì thế bệ hạ muốn dựa vào việc này, định phụ thân tội ta làm trái quân lệnh, khi quân phạm thượng.”

Tô Minh Phong hoảng sợ, không phải sợ tội danh Thẩm Diệu vừa nói ra, mà hắn không hiểu tại sao Thẩm Diệu lại nói chuyện này với hắn. Đây vốn là một nhược điểm dễ dàng bị người ta bắt lấy, che giấu còn không kịp, sao lại nói ra rõ ràng như vậy, dù là người trí tuệ như Tô Minh Phong cũng không biết phải ứng xử thế nào, chỉ đành cười gượng một tiếng, qua loa nói: “A, vậy phải làm sao mới tốt.”

“Vì thế ta muốn nhờ Tô thế tử hỗ trợ.” Thẩm Diệu nói.

Tô Minh Phong lại một lần nữa bị trấn trụ. Hắn nghĩ, hắn và Thẩm Diệu không có giao tình, Thẩm gia và Tô gia cũng không qua lại, vì cái gì mà nàng nghĩ Tô gia sẽ giúp đỡ Thẩm gia. Hắn không nắm bắt được tình huống, vụng trộm nhìn lướt qua tấm bình phong.

“Thẩm tiểu thư nói đùa,” Hắn thu hồi ánh mắt thật nhanh, nhìn Thẩm Diệu cười tao nhã: “Tại hạ đâu có tài cán gì, Thẩm tiểu thư đã quá xem trọng ta rồi… Hơn nữa, thứ cho tại hạ vô lễ, việc này rắc rối phức tạp, nếu ta hỗ trợ lung tung chỉ sợ lửa cháy lan đến cả ta, ta thật sự không có lý do gì để đi làm người tốt cả.”

Lời nói khéo léo khách khí, nhưng lại cự tuyệt rõ ràng. Hắn cảm thấy Thẩm Diệu tính tình sảng khoái, bộc trực nên cũng không thèm màu mè uyển chuyển, gọn gàng dứt khoát nói rõ: Không được, ta không đồng ý.

Nghe vậy, Thẩm Diệu nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc nàng cười đôi mắt trong suốt, có vài phần ngây thơ trong sáng. Nhưng chỉ trong chốc lát, ý cười lạnh xuống, nàng nói: “Tô thế tử, tuy ngươi chưa bước vào quan trường, nhưng dường như có giúp đỡ lệnh tôn quản lý ngựa chiến.”

Tô Minh Phong khẽ nhíu mày, nói: “Đúng vậy.”

“Gần đây thế tử có nghe lệnh tôn nhắc tới vấn đề gì xung quanh đàn ngựa chiến hay không?” Thẩm Diệu nói.

Chân mày Tô Minh Phong nhăn thêm một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, nói: “Xin Thẩm tiểu thư chỉ giáo?”

Thẩm Diệu mỉm cười: “Ta nghe nói gần đây quân mã có chút vấn đề, có vài chiến mã sinh bệnh, thuốc và kim châm không có tác dụng?”

Tô Minh Phong xiết chặt chén trà.

Lời Thẩm Diệu nói hoàn toàn chính xác, mấy ngày nay Tô Dục vì việc này mà bôn ba sứt đầu mẻ trán, việc này trừ vài người cấp dưới và Tô Minh Phong không người nào biết, cũng không có ai ngu dại nói chuyện này ra ngoài, nếu truyền tới truyền lui tới tai hoàng thượng, tất cả sẽ cùng chịu tội.

Vậy Thẩm Diệu làm sao mà biết?

Tô Minh Phong nghe được âm thanh khàn khàn của chính mình: “Thẩm tiểu thư… Từ đâu nghe được những lời dối trá như vậy?”

“Dối trá?” Thẩm Diệu thở dài một tiếng, ánh mắt dường như mang theo ý cười, nàng vươn người tới gần Tô Minh Phong, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ Tô thế tử không sợ bệnh này sẽ lan thành dịch sao?”

Đồng tử Tô Minh Phong mở lớn!

Bệnh dịch!

“Bình Nam bá tính tình cẩn thận, lại dành cả đời chăm sóc chiến mã, kinh nghiệm có thừa, không lý nào lại không nghi ngờ…” Thẩm Diệu ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ ngài ấy không nói với thế tử sao?”

Tô Minh Phong cắn răng, không nói lời nào.

Tô Dục sao lại không nói với hắn? Tô Dục nói thuốc và kim châm vô hiệu, chính là điềm báo dịch bệnh. Một con ngựa chiến phải dùng rất nhiều tài nguyên chăm sóc, một khi dịch bệnh bùng nổ, thiệt hại không thể đo lường, không chỉ là vấn đề tiền bạc, ở trên chiến trường nếu thiếu thốn ngựa chiến thì làm sao có thể đánh giặc. Nếu thượng cấp truy cứu, nhẹ thì mất chức, nặng thì cái đầu cũng không giữ được.

Căn bệnh lần này kỳ quái xảo quyệt, tìm rất nhiều thú y đến cũng không có cách giải quyết. Chỉ có thể cách ly ngựa bệnh, thế mà cứ một khoảng thời gian vẫn có ngựa chết. Nếu không khống chế tình trạng này, chẳng bao lâu đại họa sẽ lâm đầu.

“Thẩm tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Tô Minh Phong nghiêm nghị, lúc nói câu này lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua tấm bình phong.

Thẩm Diệu không vội vàng, nàng từ từ cầm ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tô Minh Phong thấy thế, lời lẽ định nói trôi tuột mất, nhìn nàng chằm chằm.

“Ta có biện pháp giúp các ngươi giải trừ bệnh cho đàn ngựa chiến.” Thẩm Diệu nói.

Tô Minh Phong sửng sốt: “Thật sao?”

“Ta may mắn quen biết một vị thú y, tay nghề rất giỏi, nghe nói đã từng trị khỏi bệnh giống hệt bệnh trên đàn ngựa mà Tô gia đang chăm sóc, chỉ cần hắn tới chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.”

Tô Minh Phong im lặng.

Thẩm Diệu lại uống thêm một ngụm trà, thản nhiên nói: “Tô thế tử, đừng để mất bò mới lo làm chuồng, chờ đến lúc bệnh dịch lan rộng, muốn trị cũng trị không kịp, khi đó tai ương không chỉ đến với ngựa thôi đâu.”

Tô Minh Phong cắn chặt răng, nhìn Thẩm Diệu: “Thẩm tiểu thư hôm nay cố ý tới giải nguy, vậy Tô gia cũng sẵn sàng tương trợ Thẩm gia một phen, mời tiểu thư nói rõ.”

“Sảng khoái.” Thẩm Diệu khen ngợi.

Tô Minh Phong cười khổ, hắn nào có sảng khoái, rõ ràng là Thẩm Diệu ép hắn. Lúc nãy hắn nói Tô gia không có lý do để làm người tốt, Thẩm Diệu liền trực tiếp nói ra điều kiện giao dịch. Phải nói là Thẩm Diệu rất giỏi trong chuyện uy hiếp người khác, dùng chuyện cơ mật khiến Tô gia đau đầu làm điều kiện, mặc kệ Thẩm Diệu làm cách nào để biết thông tin về đàn ngựa chiến, cuộc giao dịch này, hắn không thể cự tuyệt.

Khó trách Thẩm Diệu không đưa đẩy, trực tiếp nói chuyện, thì ra nàng đã có một quân bài tốt, nói đến cùng thì giao dịch này hai bên đều có lợi.

“Ta biết trong triều Bình Nam bá có mối quan hệ rộng rãi, so với cha nương ta hàng năm ở Tây Bắc, thế lực Bình Nam bá mạnh hơn rất nhiều. Ta muốn nhờ Bình Nam bá hỗ trợ, mời chúng đại thần tập họp lại, cùng nhau dâng tấu chương giúp phụ thân ta.”

“Dâng tấu chương?” Tô Minh Phong nhướng mày: “Tất cả đều biện hộ cho Thẩm tướng quân ư?”

Thẩm Diệu lắc đầu: “Không, tất cả đều phải dâng tấu sớ vạch tội phụ thân ta.”

Tô Minh Phong sửng sốt.

“Bản thân Bình Nam bá chắc chắn cũng không muốn dây vào vũng nước đục này,” Thẩm Diệu mỉm cười: “Cho nên thuyết phục Bình Nam bá như thế nào phải dựa vào Tô thế tử rồi. Ta chỉ yêu cầu Tô thế tử không được nhắc đến chuyện bệnh dịch, cũng không được nói ra tên của ta, nếu không vụ giao dịch này xem như hủy bỏ.”

Tô Minh Phong cảm thấy mơ hồ, hắn giương mắt nhìn lại, trước mặt vẫn là tiểu cô nương ấy, mặt mày dịu ngoan thanh tú, thời điểm cười lên trông rất ngây thơ, nhưng lúc nàng không cười đáy mắt đều là ý lạnh, tạo cho người đối diện cảm giác uy nghiêm. Loại áp bách này ngay cả đối diện với Tô Dực hắn cũng không cảm nhận rõ ràng như vậy.

“Ta không thể ở lâu, phiền thế tử giải quyết tốt mọi chuyện rồi cho người truyền tin đến phủ của ta. Sau khi thành công, ta sẽ đưa ngươi địa chỉ của vị thú y ngươi cần.” Nàng đứng dậy, nhìn Tô Minh Phong thi lễ rồi nói: “Đa tạ.”

Tô Minh Phong cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Nhất định.”

Thẩm Diệu nhìn lướt qua phía sau bình phong, rồi xoay người cùng Mạc Kình ra khỏi phòng. Chờ Thẩm Diệu đi rồi, Tô Minh Phong mới nhẹ nhàng thở ra, từ sau bình phong Tạ Cảnh Hành bước ra.

“Ngươi nghe tất cả rồi chứ.” Tô Minh Phong nói: “Vị tiểu thư Thẩm gia này, so với tưởng tượng của ta còn cao thâm hơn.”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày, không nói chuyện, ánh mắt Tô Minh Phong dừng trên mặt bàn, nơi đặt chén trà của Thẩm Diệu, nước trà trong đó đã vơi hơn một nửa.

“Ly trà này, lúc nãy ngươi đã uống qua…” Tô Minh Phong nói.

Tạ Cảnh Hành không chút khách khí đạp hắn một đạp.