Thật ra Lý Nhàn vẫn rất sợ Vô Loan ngượng ngùng nói ra hai chữ không tin, trên thực tế dù là cho Lý Nhàn ba lá gan hắn cũng không có dũng khí ở trên đường phố lớn làm cái loại hành vi "nghệ thật" này. Đương nhiên, Vô Loan khẳng định sẽ không nói như vậy, cô ta sau khi sợ hãi nhất thời cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ là nhìn Lý Nhàn cười lạnh không ngừng. Cô ta buông tay nắm mắt cá chân Lý Nhàn ra, nằm thẳng trên mặt đất hơi hơi thở dốc, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lẽo nhìn Lý Nhàn, dường như là đang cười nhạo Lý Nhàn nói khoác mà không biết ngượng. Lý Nhàn uy hiếp, dường như chỉ dọa được cô ta trong nháy mắt như vậy.
Lý Nhàn đối với loại ánh mắt này rất phản cảm, bất mãn chỉ muốn hung hăng đánh cho Vô Loan ba cái tát vang dội.
Ánh mắt kia, nụ cười lạnh kia, giống như cô ta là người cực kì chính nghĩa mà Lý Nhàn chính là phạm nhân có tội ác giống như ma quỷ. Nụ cười lạnh này tuyệt đối có thể khiến cho thú tính của con người bùng phát lớn, giống như nữ sinh viên bị đặc vụ quân thống nghiêm hình tra tấn mà tỏ ra hết sức coi thường. Cô ta dường như muốn biểu đạt một ý nghĩ chính là, dù ngươi có "làm" ta, ta cũng kinh thường ngươi. Mà còn có một loại ý tứ khác nữa, Lý Nhàn không muốn thừa nhận lại rõ ràng nhìn ra trong ánh mắt của Vô Loan, cô ta, dường như không hề coi trọng danh tiết gì. Lý Nhàn nghĩ không ra, vì sao thiếu nữ tuổi trẻ như vậy mà trong ánh mắt phong trần lại sâu như thế.
Mà cảm giác chán ghét của Lý Nhàn đối với nụ cười này bắt nguồn từ Vô Loan cũng không phải là một người chính nghĩa gì, mà là một người ngu ngốc không biết tốt xấu không hiểu thế sự.
Ngu ngốc có rất nhiều loại, Lý Nhàn vẫn luôn nói Âu Tư Thanh Thanh là một người ngu ngốc, nhưng thời điểm nói hai chữ ngu ngốc này không có nghĩa xấu gì, ngược lại, là ngốc nghếch đáng yêu.
Vô Loan ở trong mắt cua Lý Nhàn cũng rất ngu ngốc, hơn nữa một chút cũng không đáng yêu, mà là đáng trách.
- Quá tam ba bận, hôm nay tôi không giết cô vẫn là vì cô là phụ nữ, nhưng nếu có một lần nữa khẳng định tôi sẽ không nhân từ nương tay nữa. Trên thực tế tôi đối với việc giết phụ nữ quả thật có chút chướng ngại tâm lý, tuy nhiên hy vọng cô đừng cho rằng tôi không dám hạ thủ.
Lý Nhàn nhấc chân lên, ánh mắt nhìn Vô Loan cười lạnh nói: - Đừng có dùng cái loại ánh mắt kia nhìn tôi, cô cho rằng bản thân mình là một thánh nữ hay sao? Kỳ thật.bộ dạng của cô bây giờ càng giống là một kỹ nữ đợi nam nhân hơn.
Lý Nhàn dường như vì câu nói có chút ác độc mà cảm giác rất thoải mái, cho nên ánh mắt nhìn Vô Loan dần dần ôn hòa xuống: - Bản thân cô nghĩ thử đi, lý do cô giết tôi đến cùng là gì. Hy vọng cô vẫn luôn có lý do chính đáng, bằng không sẽ càng thêm khiến cho người ta xem thường.
Hắn vác cái bọc lên, nhìn thoáng qua tiểu thương bán son phấn đã sợ hãi lú cả người, liếc nhìn bánh bao thịt dính một chút son đỏ, lắc đầu thở dài, cũng không biết là tiếc son chà đạp bánh bao, hay là bánh bao chà đạp son. Hắn lấy ra vài miếng Nhục Hảo, có chút áy náy nói với tiểu thương bán son: - Nếu không ta bồi thường tiền cho ngươi?
Tiểu thương kia ngây ra nhìn Lý Nhàn, lập tức hét to một tiếng quay người bỏ chạy.
- Giết người rồi!
Tiểu thương kia vừa bỏ chạy vừa hét to.
Lý Nhàn ngẩn người, trong lòng nói thầm con mắt nào của ngươi nhìn thấy giết người?
Hắn đặt Nhục Hảo lên sạp hàng, cầm lên bánh bao nhiễm đỏ và hộp son mở kia quay người bỏ đi. Thản nhiên bước đi trong tầm mắt ác độc của Vô Loan, thuận tay quăng bánh bao cho một con chó lang thang, tặng son cho một đại thẩm trung niên mặt tàn nhang bán trứng gà kho. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của đại thẩm, hắn lại rất tự nhiên cầm lấy một quả trứng kho vừa cúi đầu rất nghiêm túc bóc vỏ, càng đi càng xa.
Bánh bao thịt đã không thể ăn rồi, dĩ nhiên dùng để đánh chó.Mà son, tặng cho nữ nhân mới đúng, nhưng Lý Nhàn trời sinh là một người không chịu thiệt, cho nên lại cầm đi của người ta một quả trứng gà.
Mùi vị trứng gà không tồi.
Lý Nhàn cười cười, cảm giác một chút sức nặng của khôi giáp ở trên vai, trong lòng bắt đầu vui vẻ, cũng không biết vì cái gì, hắn nhìn trời, bầu trời hiện ra trong xanh như vậy, nhìn đất, ngay cả rác rưởi trên mặt đất cũng không thấy được ghê tởm; nhìn người, mỗi một người đều tỏ ra hòa nhã dễ gần như vậy. Nhìn nhìn tay của mình, trắng nõn thon dài, hơn nữa sạch sẽ.
Sau khi từ phủ tướng quân đi ra, Lý Nhàn trở nên thoải mái hơn.
Mà sau khi đánh cho Vô Loan kia một trận, trút sát ý nghẹn thuất thời điểm giằng co cùng La Nghệ ra ngoài. Cho nên trong lòng Lý Nhàn bắt đầu trở nên khoan khoái, nhìn cái gì đều trở nên thuận mắt chút.
Hắn từ đầu đến cuối không quay đầu liếc mắt nhìn Vô Loan, mà là tận tình cảm thụ phần yên tĩnh kia ở trong lòng. Khi hắn đi đến cửa nhà trọ, nhìn thấu đám người Lạc Phó đứng thành một hàng đợi hắn, hắn cười cười, nói ra hai chữ: - Có lỗi.
- Vừa vặn phát hiện thê tử của La Nghệ là muội muội của mẹ nuôi của biểu muội của mợ của biểu di của biểu di của đại cô thứ bẩy của đệ, bà ta vừa gặp đệ ta đã túm lấy đệ vừa đi vừa nói chuyện bất tri bất giác liền tiến vào Tướng quân phủ. La Nghệ vừa thấy trong nhà có họ hàng đến, cho nên nhiệt tình khoản đãi đệ. Tam Thập Thất ca, các huynh đừng dùng ánh mắt này nhìn đệ có được không, đệ thề.mỗi một câu nói của đệ đều là sự thật.
Lý Nhàn gãi gãi tóc, ánh mắt đầy vẻ vô tội.
Lạc Phó một lời cũng không nói, chỉ nhìn Lý Nhàn.
Da mặt Lý Nhàn đỏ lên, ngượng ngùng cười cười nói: - Kì thật chuyện không phải như các huynh nghĩ đâu, lần này không giống với trên Yến Sơn, đệ không dự định một mình đi tìm La Nghệ liều mạng. Trên thực tế , đệ không cho rằng mạng của ông ta đáng giá với mạng của đệ. Tam Thập Thất ca, huynh biết đấy, không có nắm chắc bảy phần trở lên, bất luận chuyện gì đệ đều sẽ không đi làm.
Lạc Phó cuối cùng vẫn phải thở dài nói: - An Chi, đệ làm như vậy, kì thật là đang thương tổn lòng của chúng ta.
Lý Nhàn áy náy nói: - Đệ biết, chỉ là không nghĩ..
- Không có gì nghĩ hay không nghĩ cả!
Thiết Lão Lang cắt ngang lời của Lý Nhàn: - Thiếu tướng quân, từ trên thảo nguyên theo đệ trở lại đây, chúng ta đã là một rồi. Nếu đệ ép buộc phân thành ta với đệ rõ ràng, thật sự chỉ khiến chúng ta lạnh lòng.
Lý Nhàn trịnh trọng gật đầu: - Đệ đã hiểu rồi, lần sau sẽ không làm như thế nữa.
- Chúng ta vẫn nên về nhà trọ thu dọn một chút, nếu đệ đã hỏi La Nghệ, hẳn cũng không phải là y. U Châu không phải là nơi chúng ta ở lại lâu. Ta không tin được tên La mọi rợ, bất kể hắn ta hứa hẹn đồng ý với đệ cái gì, đệ cũng không nên tin.
...
Tướng quân phủ.
Diệp Hoài Tụ nhìn Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ ngồi ngay ngắn bên cạnh mình, dường như bởi vì một câu "người đàn ông so đao" kia vừa rồi của La Nghệ đã khơi gợi ra hồi ức rất lâu trước đó của nàng. Năm đó, nàng là một nữ tử yếu đuối gánh vác đại kỳ mao lư, lần đầu tiên bắc thượng nhận một đơn đặt hàng lớn. Thời điểm đó, người đó vì bảo hộ nàng mà một đường đi theo. Đến phương bắc tình cờ gặp La Nghệ. La Nghệ lúc đó thấy nàng xinh đẹp bèn tiến lên trêu cợt mấy câu, kết quả là đánh một trận với Đáp Lãng Trường Hồng.
Qua một lúc, nàng ta mới từ trong hồi ức kéo tâm tư trở về.
- Có chuyện này, ta không hiểu.
Mắt đẹp vừa chuyển, ánh mắt nhìn trên mặt La Nghệ dường như có thâm ý, thanh âm cực kì nhẹ hỏi: - Vì sao không giết hắn?
- Ai ?
La Nghệ vô thức hỏi. Dường như y cũng chìm đắm trong hồi ức, cho nên đầu óc phản ứng hơi chậm nửa nhịp. Diệp Hoài Tụ không trả lời, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của La Nghệ. Vài giây sau, La Nghệ cuối cùng nghĩ đến "hắn" ở trong miệng Diệp Hoài Tụ là ai.
- Tại sao phải giết hắn?
La Nghệ không trả lời, mà là hỏi ngược lại.
Ngón tay tinh tế của Diệp Hoài Tụ vén sợi tóc rũ xuống trước trán mình, mỉm cười nói:
- Giết hắn hiến cho Hoàng Đế Bệ Hạ, chẳng lẽ không tốt sao?
La Nghệ trầm tư một hồi, chậm rãi nói: - Giết hắn hiến cho Hoàng Đế Bệ Hạ, vậy Hoàng Đế có thể cho ta chỗ tốt gì nào? Chuyện của ta, nàng đừng nhúng tay vào thì tốt hơn. Ta tự khác có tính toán của ta, về phần tính toán của nàng, ta không xen vào, ta cũng tuyệt đối không đi quản. Ta nợ nàng một phần nhân tình, có thể giúp đỡ nàng liền sẽ không đùn đẩy. Nhưng có một chuyện nàng phải nhớ lấy..
La Nghệ đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, dự định cáo từ: - Đừng tính toán thao túng quyết định của ta.
Y nhấn mạnh từng câu từng chữ, cực kì nghiêm túc: - Ta cam đoan nàng làm không được, cho nên nàng ngay cả thử cũng không cần thử, A Sử Na Khứ Hộc đồng ý nàng cái gì ta không biết, nhưng đừng đánh đồng ta với hắn (A Sử Na Khứ Hộc).
Diệp Hoài Tụ hơi ngây người, lập tức cười nhẹ nói: - Ta sớm liền biết La Nghệ là một kẻ phụ lòng bạc tình lãnh huyết, sao lại vẫn là trong lòng hy vọng may mắn?
La Nghệ cười cười, dường như đối với ba chữ kẻ phụ lòng này cũng không chán ghét.
- Trời sắp tối rồi, thế đạo sắp loạn rồi, có lẽ chuyện nàng mưu đồ nói không chừng đã có tính toán trước rồi, nhưng đừng hy vọng ta có thể toàn lực thỏa mãn nàng. Kỳ thật, trong suy nghĩ của ta, một nữ nhân vẫn nên tìm một người để gả đi thì tốt hơn, giúp chồng dạy con, sống một cuộc bình yên còn tốt hơn so với bất cứ thứ gì khác.
Diệp Hoài Tụ thở dài: - Tàn hoa bại liễu, ai còn chịu cưới hỏi đàng hoàng?
La Nghệ há miệng, cuối cùng không nói gì thêm.
Hai người cố không nhìn đối phương, vì bọn họ đều không muốn khiến đối phương nhìn thấy thất vọng trong ánh mắt của bản thân mình. Qua một lúc lâu, La Nghệ hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói: - Nếu đã mệt rồi, hãy ở lại U Châu đi.
Diệp Hoài Tụ lắc đầu:
- Không cần, nơi này..không phải là nhà.
...
Trên đường cái, Gia Nhi đỡ Vô Loan dậy, giúp cô ta phủi bụi bẩn trên người, quở trách mà lại thân thiết nói: - Vì cái gì cố chấp như vậy? Nói tới, giữa hắn và ngươi không có thù toán không chết không ngừng gì cả, là bản thân ngươi tự đi vào chỗ bế tắc. Vô Loan, nghe ta khuyên một câu, qua mấy ngày nữa chúng ta trở về Tái Bắc sẽ không trở lại đây nữa, quên những chuyện trước đó đi.
Vô Loan cười khổ, nói:
- Mỗi buổi tối khi ta nhắm mắt lại, đều nhìn thấy người đánh xe ngựa giơ bàn tay máu về phía ta. Hắn rất hèn hạ hơn nữa dơ bẩn, ta rất coi thường hắn cho nên thường ngày quen lời nói châm chọc. Ta vốn cho là hắn sẽ vứt bỏ ta và tiểu thư tự mình chạy thoát thân, nhưng hắn không có.
Vô Loan dừng một chút, chỉ chỉ trên ngực: - Hắn chắn ở trước mặt ta, trực đao của tên người Hán kia liền từ vị trí này của hắn đâm xuyên qua.
- Không biết vì sao, chỗ này của ta.cũng rất đau.
Gia Nhi thở dài: - Thời gian đã qua rất lâu rồi, có một số việc, chung quy vẫn nên quên đi là tốt nhất, cần gì khiến cho bản thân mình sống khổ như vậy ?
Vô Loan chịu đựng đau đớn ở trên bụng, nhặt trường kiếm lên.
- Hắn nói ta là kỹ nữ.
Ánh mắt Vô Loan nhìn về phía phương xa, dường như đang tìm kiếm bóng lưng của thiếu niên kia: - Ta là kỹ nữ, những năm này ở trên thảo nguyên, ta đều không nhớ rõ bản thân mình chui vào lều trại của bao nhiêu tên nam nhân rồi. Nhưng bất luận là ai ôm ta, ta đều.cảm thấy vẫn là lạnh như vậy. Chỉ có máu nóng của người kia, mới có thể khiến cho trái tim ta ấm áp trở lại, chấm dứt ác mộng mỗi buổi tối của ta trong những năm này. Ta nhất đinh... nhất định phải giết hắn.
Gia Nhi ngẩn người, thở dài một tiếng.
Vì sao, đời người nhiều chuyện đau khổ, lại rất khó nhìn thấy mấy người thật lòng cười vui, không ưu không sầu?