- Nguy rồi!
Mai táng thi thể của ba Huyết kỵ binh xong, mặt Lý Nhàn bỗng nhiên biến sắc.
- Làm sao vậy?
Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca đồng thời hỏi.
Lý Nhàn không trả lời, mà quay đầu hỏi Hạ Nhược Trọng Sơn: - Ban nãy ngươi nói người của người đã rời khỏi đây quay về quan nội từ bảy tám ngày trước rồi hả?
Hạ Nhược Trọng Sơn gật đầu hỏi:
- Đúng vậy, làm sao?
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, sau đó nói với đám Triều Cầu Ca: - Chúng ta mau đi đi! Nếu Thiên nhân đội mà A Sử Na Khứ Hộc phái đi trước đây là để tìm Hạ Nhược Trọng Sơn gây rắc rối, có lẽ chúng đã tìm nhầm người rồi. Người của y bảy tám ngày trước đã đi rồi, chỉ sợ đã vào quan nội từ lâu rồi, Thiên nhân đội của A Sử Na Khứ Hộc còn tới Yến Sơn làm gì?
Hắn không khỏi lo lắng: - A gia đang ở Yến Sơn!
- Trương đại đương gia ở Yến Sơn?
Hạ Nhược Trọng Sơn kinh ngạc nói:
- Ta đi với các ngươi, mặc dù không có mấy người, nhưng dù sao vẫn có thể giúp được chút ít.
Huyết kỵ một lần nữa lên đường, toàn lực lao như bay giống như lúc rút lui khỏi vào đêm qua. Trăm gã kỵ binh nhả ra một đường khói bọi đen sì khổng lồ trên vùng đất hoang dã, giương nanh múa vuốt lao về phía Yến Sơn. Đại Hắc Mã của Lý Nhàn mặc dù nhanh hơn ngựa của người khác, nhưng xét về việc truy đuổi tung tích kẻ địch thì hắn không bằng Thiết Lão Lang, vì thế cho dù hắn lòng nóng như lửa đốt cũng chỉ có thể theo sau Thiết Lão Lang, may mà kỵ binh của một Thiên nhân đội chiều hôm qua mới đi qua đây, truy tìm tung tích không khó khăn lắm.
Phóng ngựa chạy như bay hơn một canh giờ thì đến được dưới chân Yến Sơn. Thiết Lão Lang dò đường phía trước dẫn theo thám báo trở về, mọi người dừng lại hỏi thăm tình hình phía trước.
Thiết Lão Lang ghìm chặt chiến mã nói với Lý Nhàn: - Thiên nhân đội của Lang kỵ Đột Quyểt đã xuống ngựa dưới chân núi, để lại hai Bách nhân đội trông coi ngựa, những người khác hẳn đều đã lên núi rồi, đường núi ở đây rất gập ghềnh, chiến mã không lên được.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một lát bèn đáp: - Chúng ta đi vòng qua rồi truy đuổi tiếp.
Thiết Lão Lang nói: - Đốt nhất đều làm cho chiến mã của người Đột Quyết sợ chạy mất, nếu không như vậy, đệ dẫn Huyết kỵ binh lên núi, ta sẽ nghĩ cách.
Hạ Nhược Trọng Sơn lên tiếng: - Các ngươi đều lên núi đi, chuyện làm kinh sợ chiến mã của người Đột Quyết cứ giao cho ta. Yên tâm, làm chuyện này các người chưa chắc mạnh hơn mấy so với ta. Hơn nữa, chúng ta có ít người, lên núi cũng không giúp được gì. Quan trọng nhất là, chúng ta đã liên lụy đến Trương đại đương gia. Trong lòng ta thật sự rất áy náy, nếu không thể giúp được chút ít, ta sẽ ăn ngủ không yên.
Lý Nhàn cũng không từ chối sự chân thành: - Hạ Nhược đại ca hãy cẩn thận một chút.
Hạ Nhược Trọng Sơn mỉm cười trả lời: - Đã đến chân Yến Sơn, ta còn sợ gì người Đột Quyết? Các ngươi yên tâm lên đi, nói không chừng các người cứu được người, ta còn có thể kiếm thêm mấy trăm con ngựa tốt trở về.
Lý Nhàn để lại năm Huyết kỵ tìm nơi kín đáo để giấu ngựa, sau đó cùng Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca dẫn các Huyết kỵ binh khác chui vào trong cánh rừng rậm rạp. Vòng qua doanh địa tạm thời của Lang kỵ Đột Quyết ở dưới chân núi, dưới sự dẫn dắt của Thiết Lão Lang, truy đuổi về phía trước theo dấu vết người Đột Quyết lên núi.
Dọc đường Lý Nhàn không nói một lời nào, sắc mặt âm u.
Triều Cầu Ca thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn Lý Nhàn nhưng không biết mở mồm khuyên hắn thế nào. Đoàn người cứ thế trầm ngâm đi, trong lòng ai cũng khó tránh khỏi lo âu. Huyết kỵ binh khi ở Ngư Dương từng kề vai chiến đấu với mã tặc của Thiết Phù Đồ nên không xa lạ. Còn vẻ hào hùng của Trương Trọng Kiên khiến người khác ngưỡng mộ, họ cũng đang lo lắng nếu bất ngờ bị Thiết Phù Đồ tập kích liệu tổn thất có thê thảm không. Với lại, đối thủ là người Đột Quyết, do đó Huyết kỵ binh khó tránh khỏi có cảm giác cùng chung mối thù. Năm xưa khi ở Hoằng Hóa, bọn họ đuổi theo Đạt Khê Trường Nho đã dùng hai ngàn thiết kỵ đối đầu với bốn mươi vạn đại quân của người Đột Quyết, mấy lần huyết chiến, giết hàng vạn quân địch, tương tự, một ngàn chín trăm đồng đội cũng chết trong tay người Đột Quyết. Đây là nỗi thù hận sâu sắc không thể hóa giải nổi.
Bỗng nhiên, Thiết Lão Lang đi đầu ngồi xuống ra hiệu. Mọi người phía sau đều dừng lại, Lý Nhàn và Triều Cầu Ca chậm rãi di chuyển tới bên cạnh Thiết Lão Lang. Thiết Lão Lang giơ tay chỉ về phía trước, chỉ thấy phía sau một tảng đá lớn lộ ra một góc màu đỏ.
Đó là Hồng Phi Phong của Lang kỵ.
Lý Nhàn cắn môi, biết đó là lính gác ngầm của người Đột Quyết để lại. Mọi người chui vào trong bụi cỏ, Lý Nhàn ra hiệu mình sẽ tới đó xem. Thiết Lão Lang gật đầu, chỉ vào mình, ý là hai người cùng đi.
Lý Nhàn hóp lưng lại như mèo tiến lên phía trước một đoạn trong bụi cỏ, đổi góc độ đi về phía đó, phát hiện phía sau tảng đá có bốn Lang kỵ binh đang ngồi dưới đất thì thầm nói chuyện, bọn họ nói rất bé không nghe rõ là gì.
Lý Nhàn chỉ vào mình, sau đó chỉ lên trước. Thiết Lão Lang gật đầu, thấp người lặng lẽ sờ vào tảng đá lớn đó. Lý Nhàn nhẹ nhàng leo lên cây to bên cạnh, ngồi trên ngọn cây cao nhìn xuống quan sát. Xác định chỉ có bốn Lang kỵ binh, Lý Nhàn bèn khoa chân múa tay với Thiết Lão Lang. Hai người dùng tay ra hiệu trao đổi với nhau rất nhanh, rồi lập tức đều tự chuẩn bị. Thiết Lão Lang tiếp tục kín đáo tiến lên trước, cho đến một phía bên kia của tảng đá lớn mới dừng lại.
Lý Nhàn ngồi trên cây, chậm rãi rút cung từ sau lưng ra. Rút bốn phá giáp chùy từ trong bình tiễn ra, đặt ba cây trong đó lên một bên ngọn cây, sau đó, một cây còn lại bắc lên dây cung, làm động tác chậm rãi kéo dây cung ra. Thiết Lão Lang phía sau tảng đá quay người liếc nhìn Lý Nhàn, sau đó giơ ba ngón tay trái lên. Y chậm rãi thu từng ngón tay lại, khi ngón tay cuối cùng thu về nắm bàn tay lại, y đứng phắt dậy nhảy lên tảng đá đó. Trong lúc y nhảy lên thì mũi tên đầu tiên của Lý Nhàn đã rời khỏi dây cung lao đến.
Dây cung khẽ kêu vù một cái, mũi tên kia bay nhanh như sao băng đi, một gã Lang kỵ binh dường như đã quan sát thấy gì đó, xoay người nhìn về phía Lý Nhàn đang ẩn nấp cách đó hai mươi mấy mét. Gã vừa quay đầu lại thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó một lực sắc bén đánh chính xác vào cổ gã, gã còn chưa kịp cúi đầu nhìn thì phá giáp chùy đó đã đâm xuyên cổ họng gã. Phá giáp chùy mang theo sức mạnh to lớn xuyên thẳng qua cổ gã, một nửa mũi tên chui ra từ cổ sau của gã.
Phá giáp chùy đánh nát xương cổ của gã, gã phát ra tiếng khàn khàn gần như tiếng của con thú hoang không cam lòng trước khi chết. Chỉ có điều, âm thanh này quá nhỏ, có lẽ chỉ có bản thân gã mới nghe rõ ý nghĩa trong đó.
Cùng lúc một mũi tên của Lý Nhàn bắn chết một gã Lang kỵ binh, Thiết Lão Lang đã nhảy xuống từ trên tảng đá, trên không trung rút đoản đao bên thắt lưng ra, hai chân còn chưa chạm đất đã đâm một đao vào cổ họng một gã Lang kỵ binh, một giây sau, đoản đao của y đã rút ra và cắm phập vào ngực Lang kỵ binh khác trong tầm nhìn hoảng sợ của Lang kỵ binh đó. Thiết Lão Lang bịt mồm Lang kỵ binh đó, đoản đao chuyển động nhanh trong tim kẻ địch mấy lần. Gã Lang kỵ binh cuối cùng bên trái y rút phắt loan đao ra, không, loan đao của gã chỉ rút ra được một nửa đã không còn sức lực.
Một cây phá giáp chùy đâm vào một bên huyệt thái dương của gã rồi lại chui ra từ phía kia. Đầu gã giống như bất ngờ mọc ra một chạc cây, vẻ mặt vĩnh viễn dừng hình ảnh ở đó.
Không kịp kêu la, Lang kỵ binh trúng tên từ từ đổ gục xuống.
Hai người đánh chết trạm gác ngầm mà Lang kỵ để lại, mọi người tiếp tục hướng lên trước.
Trên đường lên núi, đám Lý Nhàn liên tiếp loại bỏ được bốn năm trạm gác ngầm mà Lang kỵ Đột Quyết để lại, thế nhưng vẫn chưa đuổi kịp đại đội Lang kỵ. Mắt thấy mặt trời đã trên đỉnh đầu, Lý Nhàn ngày càng nôn nóng.
Sau khi loại bỏ được hai trạm gác ngầm, khi đi tiếp về phía trước khoảng hai dặm, mọi người bỗng nhiên phía trước mơ hồ có tiếng chém giết truyền đến, sắc mặt Lý Nhàn đột ngột thay đổi. Hắn đẩy con dao thẳng màu đen tới nơi có thể chạm tay tới, nằm sấp người lao vút về phía trước.
Triều Cầu Ca từ phía sau giơ tay kéo hắn lại nhưng không túm được, cắn răng dẫn Huyết kỵ binh mau chóng áp sát.
Càng chạy về phía trước, tiếng chém giết càng rõ.
Lý Nhàn giống như một con báo săn xuyên qua rừng núi, động tác nhanh chóng khiến người ta phải líu lưỡi. Bỗng nhiên, Lý Nhàn chỉ thấy tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên trống trải. Ra khỏi rừng rậm, bên ngoài là một sườn dốc đủ cho hai sân bóng đá, tiếng chém giết đúng là được truyền tới từ nơi đó.
Lý Nhàn dừng bước nhìn về phía trước, chỉ thấy Hồng Phi Phong đông nghịt đang xông lên khu đất cao trên sườn núi. Trên gò đất cao đó, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người qua lại. Mũi tên lông vũ liên tục bắn xuống từ trên gò cao, thi thoảng có Lang kỵ binh kêu thảm ngã xuống.
Lý Nhàn không tùy tiện xông lên, mà đứng bên rừng cây chăm chú quan sát chiến cục phía đó. Huyết kỵ binh chỉ có khoảng chín mươi người, còn phía đó ít nhất vẫn có bảy trăm Lang kỵ binh, thực lực chênh lệch quá lớn, nếu tùy tiện lao tới chỉ có thể là tăng thêm thương vong mà thôi.
Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca dẫn Huyết kỵ binh đuổi theo Lý Nhàn, bọn họ đứng ngoài bìa rừng nhìn về phía xa mà mặt cũng biến sắc.
- Chia làm ba đội, đánh lén từ phía sau, không nên áp sát, chỉ dùng mũi tên tấn công chúng, cố gắng tách chúng ra dẫn lại đây!
Lý Nhàn nói rất nhanh.
Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca gật đầu, biết đây là cách tốt nhất. Số lượng Huyết kỵ binh quá ít, xông lên căn bản không có tác dụng gì. Chỉ có thể dựa vào đánh lén dụ Lang kỵ phân binh, phân tán sức mạnh của Lang kỵ. Chỉ cần thu hút được một bộ phận Lang kỵ vòng trở lại, áp lực phía gò cao sẽ giảm bớt rất nhiều.
- Ba người chúng ta mỗi người dẫn một đội, dụ Lang kỵ quay về trong khu rừng này.
Thiết Lão Lang gật đầu nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng, dẫn theo hai mươi mấy Huyết kỵ binh xông lên một bên. Chỗ này cách đội phía sau của Lang kỵ binh chỉ chưa đến một dặm, Lý Nhàn dẫn người tìm đúng nơi Lang kỵ khá dày đặc để lao tới.
Nhờ vào sự yểm hộ của các tảng đá sắp xếp hỗn độn và bụi cỏ cây thấp, Lý Nhàn rất nhanh đã đến được nơi cách Lang kỵ binh chưa đầy hai trăm dặm. Hắn quay đầu nhanh chóng hạ lệnh: - Xông lên trước, sau khi bước vào tầm bắn mỗi người bắn ba mũi tên, tiếp đó lập tức rút lui! Không ai được ham chiến!
- Vâng!
Hai mươi mấy Huyết kỵ binh nhất loạt đáp lại, nhanh chóng lấy cung tên sau lưng xuống.
Lý Nhàn thấy mọi người đã chuẩn bị xong, gật đầu dẫn đầu xông ra từ sau tảng đá. Động tác của hắn cực kỳ nhanh, vừa chạy vù vù vừa rút một cây phá giáp chùy trong bình tiễn sau lưng ra. Lúc này đã có Lang kỵ binh phát hiện họ đang xông ra bèn kêu gào ra hiệu cho đồng bọn phía sau có kẻ địch. Khi Lý Nhàn chạy cách Lang kỵ binh còn một trăm hai mươi bước liền bắn mũi tên đầu tiên, khi chạy được bốn bước lên trước thì mũi tên thứ hai đã bay vù vù tới, lại chạy thêm bốn bước, phá giáp chùy thứ ba được bắn ra. Cùng lúc này, Huyết kỵ binh có tài bắn cung tốt nhất mới vừa bắn ra mũi tên đầu tiên.
Hai mươi mấy Huyết kỵ binh trong thời gian ngắn nhất mỗi người bắn ba mũi tên, mặc dù mũi tên không dày đặc nhưng chuẩn xác khiến mọi người sợ hãi, thêm vào đó số lượng quân ở đội sau của người Đột Quyết khá đông, ba lượt bắn đã hạ gục bốn mươi mấy Lang kỵ binh. Còn Lý Nhàn bắn sáu mũi tên, bắn hạ năm Lang kỵ binh trong đó có một Bách phu trưởng.
- Đi!
Lý Nhàn hô to một tiếng, dẫn đầu chạy trở về.
Gần như cùng với lúc Lý Nhàn phát động tấn công ở bên này, Thiết Lão Lang và Triều Cầu Ca chỉ huy đội ngũ cũng đánh úp bất ngờ từ hai phương hướng khác vào đội phía sau của người Đột Quyết.
Tiếng kèn ô ô vang lên, nhìn rõ phía sau không có bao nhiêu kẻ địch, Thiên phu trưởng Lang kỵ phụ trách chỉ huy tức giận chỉ vào Huyết kỵ binh hô lớn: - Ba Bách nhân đội xông lên, giết tên người Hán phía sau cho ta!
Trên sườn núi cao, Trương Trọng Kiên trúng một mũi tên trên vai đang kinh ngạc nhìn phía sau của Lang kỵ Đột Quyết.
- Là hảo hán nơi nào đang giúp chúng ta?
Phục Hổ Nô đứng bên cạnh y ôm một tảng đá lớn lên hung hăng đập xuống bèn nhìn theo hướng ấy, sau đó không thể tin nổi dụi dụi con mắt.
- Đại ca
Phục Hổ Nô chỉ về phía một bóng người khom lưng vừa chạy nhanh vừa quay người bắn tên ở đằng xa, có chút không dám xác định hỏi: - Người kia sao nhìn giống tiểu Nhàn thế?