Vượt qua người Hề ở Bắc thượng, đội ngũ của Lý Nhàn chỉ mất chưa đến nửa tháng đã tới được đồng cỏ trước đây của người Hề. Đã tới trung tuần tháng tám, đang là lúc cỏ chăn gia súc mọc tươi tốt, nhưng nhìn qua đồng cỏ rộng mênh mông lại không thấy có người chăn thả gia súc. Trời cao mây bay lởn vởn, đồng cỏ xanh mượt không nhìn thấy bờ, gió thổi nhẹ nhàng thư thái, cảnh sắc tráng lệ khiến trái tim mọi người đều rộng mở.
Vó ngựa giẫm lên những bông hoa dại bé xíu không biết tên kia lao về phía trước, trong bụi cỏ thi thoảng có những động vật nhỏ bị kinh sợ chạy tán loạn. Phía xa còn có một đàn sói gồm mười mấy con đang rình về phía này, có lẽ là vì những tháng ngày gần đây sống quá thư thái, những động vật nhỏ chạy trối chết ấy lao về gần chúng, chúng thậm chí không buồn liếc nhìn. Mà khi đám người ở đằng xa kia toả ra mùi máu tanh lao qua, tất cả đàn sói đều đứng lên nhìn cảnh giác về phương hướng ấy. Cuối cùng, sau một tiếng kêu gào trầm thấp của con sói đầu đàn, bầy sói thi nhau chạy thật xa.
Mặc dù trên đồng cỏ của người Hề gần đây rất ít khi nhìn thấy dê bò thành đàn, nhưng những con sói trên thảo nguyên tươi tốt chưa bao giờ thiếu con mồi. Mà sự mẫn cảm với mùi máu tanh của sói vượt xa con người, do đó mặc dù cách rất xa nhưng chúng vẫn có thể ngửi thấy hơi thở nguy hiểm tỏa ra trên người đám kỵ binh kia. Còn các Huyết kỵ binh cũng không có kỵ huý gì trong việc giết sói, với họ giết sói và giết lợn duy chỉ có một điểm khác biệt là thịt sói không ngon bằng thịt lợn.
Một trăm lẻ bốn Huyết kỵ binh đã mấy năm không quay về Trung Nguyên, lần này quay về, đợi bọn họ chắc chắn không có nghi thức hoan nghênh chiêng trống vang trời gì, thậm chí nói không chừng là mũi đao mưa tên. Ngay từ khi rời khỏi Hoằng Hoá, họ đã không còn là kỵ binh của Đại Tuỳ nữa. Tuy nhiên họ vẫn là người Hán, nhà ở Trung Nguyên, vì vậy phải về nhà.
Xuyên qua một rừng cây thưa thớt, Lý Nhàn lập tức ghìm chặt cương ngựa, lập tức ra hiệu dừng lại.
Hai gã thám báo từ phía trước chạy như bay tới, chào quân lễ với Lý Nhàn rồi nói: - Thiếu tướng quân, phía trước hai mươi dặm phát hiện ra doanh địa của người Đột Quyết!
Thiếu tướng quân, đây là một cách xưng hô chẳng đâu vào đâu. Đạt Khê Trường Nho là Tướng quân mà đám Huyết kỵ binh cả đời kính trọng và ngưỡng mộ, Lý Nhàn là đệ tử duy nhất của Đạt Khê Trường Nho, nên họ dùng cách gọi mang chút hơi hướng giang hồ với Lý Nhàn như thế này cũng dễ bị người ta lên án. Trong đội ngũ Huyết kỵ binh, Đạt Khê Trường Nho ban đầu là Lang tướng Ưng Dương tứ phẩm, ngoài y ra, người có quan chức cao nhất là Thiết Lão Lang, là vị tướng ngũ phẩm. Còn Triều Cầu Ca và đông Phương Liệt Hoả, Độc Cô Nhuệ Chí đều là Giáo uý lục phẩm. Năm xưa đi theo Đạt Khê Trường Nho tới tận Tái Bắc, bọn họ đều cam tâm tình nguyện từ bỏ công danh lợi lộc.
Trong mắt Huyết kỵ, Đạt Khê Trường Nho là Tướng quân vĩnh viễn của họ.
Tương tự như thế, trong mắt các huyết kỵ, Lý Nhàn là người nối nghiệp của Tướng quân.
Gần hai năm qua, Đạt Khê Trường Nho dốc sức truyền dạy về chỉ huy binh pháp cho Lý Nhàn. Võ công và sự tiến bộ của Lý Nhàn rất nhanh, được tất cả Huyết kỵ binh tôn trọng, mặc dù so với Huyết kỵ binh thì tuổi của hắn đúng là nhỏ hơn một chút, nhưng rõ ràng, hắn là một người đàn ông chân chính dám làm dám chịu.
Triều Cầu Ca dẫn mười tên Huyết kỵ binh nhận nhiệm vụ thám báo, họ luôn dò đường ở phía trước cho đội quân. Còn Thiết Lão Lang thì dẫn theo mười lăm tên Huyết kỵ cản đường phía sau, cách năm dặm với đại đội.
- Người Đột Quyết?
Lý Nhàn ra hiệu cho Huyết kỵ binh nghỉ ngơi tại chỗ, hắn hỏi thăm cẩn thận tình hình phía trước, suy nghĩ một lát vẫn quyết định tự mình sẽ đến đó xem. Hắn dặn dò Huyết kỵ đợi Thiết Lão Lang, còn mình cùng với thám báo xông lên phía trước.
Chờ đến khi đám Triều Cầu Ca tìm được nơi ẩn mình, Lý Nhàn nhìn theo hướng chỉ điểm của Triều Cầu Ca, không khỏi rùng mình.
Phía xa, một toà thành gỗ rộng lớn hùng vĩ!
Trong tầm mắt, cách đó hai đến ba dặm lại mọc lên một toà thành bao quanh bằng gỗ khổng lồ. Hai năm trước đám Lý Nhàn đi lên phía bắc cũng đi qua con đường này, trước đây chỉ có một rừng cây khá rộng, còn giờ cơ bản đã bị chặt phá sạch trơn, từ đó có thể thấy toà thành gỗ dựng lên ở nơi này đã hao phí mất bao nhiêu gỗ.
Nói nó là một pháo đài quân sự khổng lồ đúng hơn là một toà thành gỗ.
- Bút tích thật lớn của A Sử Na Khứ Hộc!
Triều Cầu Ca lạnh lùng nói.
Mặc dù còn cách rất xa, nhưng đường nét của pháo đài đã nhìn được rất rõ. Toà thành gỗ hoàn toàn được xây dựng theo dáng dấp thành trì Trung Nguyên, lầu quan sát, mặt ngựa đầy đủ mọi thứ. Xem ra, ít nhất có thể chứa được đội quân năm vạn người.
- Người Đột Quyết đã quên đau!
Lý Nhàn nói.
- Đệ nhìn kìa!
Triều Cầu Ca chỉ về phía trước, chỉ thấy một đội kỵ binh nối đuôi nhau từ trong thành bước ra. Trông chừng ít nhất là đội Lang kỵ Đột Quyết một ngàn người, một mảng áo choàng đỏ sau khi ra khỏi thành gỗ, ùa về hướng chính nam. Nơi này từng là đồng cỏ của người Hề, cách Yến Sơn không xa. Tới Yến Sơn là có thể nhìn thấy từ xa thành Bắc Trường. Người Đột Quyết đã xây một pháo đài quy mô khổng lồ ở đây, tâm địa của chúng đã rõ rành rành.
- A Sử Na Khứ Hộc đang đợi thời cơ!
Triều Cầu Ca nói: - Người Đột Quyết biết chúng không phải là đối thủ của Đại Tuỳ. Xây dựng một toà thành gỗ ở đây, ta thấy tám mươi phần trăm là dùng để tập trung lương thực. Chúng đang chờ, chờ khi Đại Tuỳ chinh phạt Cao Cú Lệ, xem có thể tận dụng thời cơ được không.
Lý Nhàn thở dài nói: - Ngay cả lũ mọi rợ trên thảo nguyên cũng nhìn ra được lần thảo phạt Liêu Đông này, Đại Tuỳ không nắm nhiều phần thắng, vì thế chúng mới dám tích trữ lương thực ở đây. Nhưng Hoàng đế Đại Tuỳ tự cho rằng trận này tất thắng, ta thậm chí còn đang hoài nghi, Hoàng đế đích thân dẫn đại quan bình định Nam TRần, Thổ Dục Hồn, uy chấn Tây vực liệu có phải là cùng một người với thằng ngốc cho người Cao Lệ Cú thời gian hai năm chuẩn bị nghênh chiến? Hiệu triệu con cháu các gia đình tử tế trong thiên hạ tòng quân, thế nào cũng phải có hàng trăm vạn đại quân đông chinh, chẳng lẽ ông ta không nghĩ đến chuyện người Cao Ly có đủ thời gian để chuẩn bị chiến tranh?
Lý Nhàn dừng lại một chút, cảm khái nói: - Ta thật không biết, sự tự tin của gã từ đâu mà có.
- Từ trong dĩ vãng huy hoàng trước đây.
Triều Cầu Ca nói: - Đại Tuỳ từ khi lập quốc đến nay, ngoại chiến chưa bao giờ bị đánh bại. Phủ binh lớn mạnh có thể nói là thiên hạ vô song, Nam Trần giàu có và đông đúc, quốc lực cường thịnh cũng không ngăn nổi năm mươi mốt vạn đại quân của Đại Tuỳ. Người Đột Quyết từ xưa đến nay tung hoành vô địch trên thảo nguyên bị đánh tan tành thành hai nửa, sức mạnh quân sự của Đại Tuỳ ai có thể chặn lại được? Vạn quốc tới triều bái, thiên hạ ngưỡng mộ, tự tin đến như vậy đó.
Mặc dù có mâu thuẫn với Hoàng đế Dương Quảng của Đại Tuỳ, nhưng Triều Cầu Ca vẫn đánh giá rất trọng tâm: - Từ xưa đến nay, hai mươi mốt tuổi thống nhất thiên hạ đâu có mấy người?
Y chỉ tay về mảng áo choàng đỏ dần dần biến mất phía xa, nói: - Được người trên thảo nguyên gọi là Thiên Khả Hãn, càng chỉ có một mình y mà thôi!
- Cũng đúng
Lý Nhàn thở dài nói: - Đây chính là khởi nguồn của tự tin.
- Chỉ có điều, sự tự tin của hắn có phần hơi quá.
Lý Nhàn nói: - Cho kẻ địch hai năm chuẩn bị chiến tranh, kể cả thành Liêu Đông đã từng là một toà thành bằng đất, giờ cũng đã được xây thành thành luỹ chất lên bằng đá. Cao Nguyên không phải kẻ ngốc, trong hai năm này có thể mở rộng bao nhiêu quân đội? Y đóng hai mươi vạn quân ở đối diện với Liêu Hà, chẳng lẽ vị Hoàng đế thánh minh đó của Đại Tuỳ không nhìn thấy?
Triều Cầu Ca lắc đầu đáp: - Ông ta nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng hơn ai hết.
Triều Cầu Ca có chút thương cảm nói thêm: - Ông ta nhìn thấy, nhưng khinh thường. Căn bản ông ta không coi Cao Cú Lệ ra gì, đừng nói Cao Nguyên đóng hai mươi vạn đại quân ở Liêu Hà, kể cả đóng năm mươi vạn đại quân thì ông ta cũng chẳng thèm bận tâm. Năm đó Nam Trần có mấy chục vạn tinh binh, hùng thành vô số, còn có Đại Giang lạch trời cũng không chặn được ông ta, Cao Nguyên trong mắt ông ta là một thằng hề không được xếp hạng, sao ông ta phải để tâm chứ? Có lẽ, theo ông ta thì chiến tranh lần này chẳng qua chỉ là một trò chơi thú vị mà thôi.
- Trò chơi?
Lý Nhàn thật sự không ngờ Triều Cầu Ca lại có thể nghĩ sâu sa và phân tích thấu đáo như thế. Lý Nhàn luôn thấy Tùy Dương Đế là một kẻ mắc bệnh tâm thần phân liệt, khi tự đại quả thật khiến người ta than rằng xem thế là đủ rồi. Có lẽ điều này không thể không liên quan tới việc ông ta đã tạo ra vô số thắng lợi huy hoàng, mà rất nhiều khi phải thừa nhận rằng, lúc ông ta mới đăng cơ đúng là đã làm rất tốt. Một người cõng trên lưng quầng sáng thống nhất thiên hạ, sao có thể không tự tin?
Ông ta đúng là đang đùa giỡn.
Lý Nhàn thở dài trong lòng.
Theo ông ta, bất cứ vấn đề gì chỉ cần đích thân ra tay thì đều không thành vấn đề nữa.
Ông ta cho Cao Cú Lệ thời gian hai năm chuẩn bị chiến tranh là vì ông ta không nghĩ đây là một cuộc chiến tranh. Trò chơi, Triều Cầu Ca có lẽ nói không sai, ông ta đang chơi một trò chơi đe doạ quy mô lớn mà thôi. Nếu ông ta biết kết cục của trò chơi này, không biết ông ta có hối hận không.
Đế quốc Đại Tuỳ suy bại từ ba lần trưng phạt Cao Cú Lệ, nếu không phải ba lần đông chinh này khiến người người oán trách thì Đại Tuỳ cũng tuyệt nhiên không kết thúc sứ mệnh lịch sử của mình gấp gáp như vậy. Một đế quốc lớn mới nổi, có quân đội gần như vô địch, có chế độ hoàn thiện, có mấy chục triệu bách tính, có sức sống vô tận, nhưng lại sụp đổ ầm ầm trong mấy năm ngắn ngủi, xét cho cùng, chẳng lẽ là lỗi của một mình ông ta?
Số khổ! Lý Nhàn nhận ra mình kỳ thực không hận Dương Quảng, thậm chí còn rất thông cảm với ông ta.
Tuy rằng Dương Quảng chính là ác mộng mấy năm nay luôn tồn tại trong cuộc sống của hắn, là kẻ thù hùng mạnh đỉnh cao trong nhân thế. Nhưng Lý Nhàn thật sự không hận ông ta, một vị đế vương tiễn trừ người uy hiếp mình, cho dù là một hạt bụi uy hiếp lớn như vậy cũng không có gì đáng trách, bụi bay vào mắt, đương nhiên phải rửa sạch sẽ. Do đó, Lý Nhàn chưa bao giờ nghĩ sẽ tiêu diệt Dương Quảng, bởi vì không thể, bởi vì không cần thiết.
Hoàng đế Đại Tuỳ có lẽ căn bản không coi hắn ra gì, chỉ cần mở miệng là có thể gây ra vô số sát kiếp cho Lý Nhàn tới khi hắn bị giết chết mới thôi. Đây hoàn toàn không phải là cuộc đọ sức về cấp bậc, thậm chí có thể nói đây không phải cuộc đọ sức. Bởi thế, mục tiêu đầu tiên trong cuộc sống của Lý Nhàn rất đơn giản, chỉ là tiếp tục sống. Cố gắng học thêm nhiều cách giữ mạng, trước khi kẻ địch chết, bản thân mình vẫn còn sống chính là thắng lợi lớn nhất.
Trên thực tế, chỗ dựa lớn nhất của Lý Nhàn chính là là hắn biết Dương Quảng không còn mấy năm sống tốt. Cho nên cuộc đọ sức chênh lệch cấp bậc thái quá này đã đổi phương thức thi đấu, phương thức này đối với hai người họ mà nói về cơ bản là công bằng, so xem ai sống lâu hơn một chút.
Ưu thế của Dương Quảng vẫn nằm ở quyền thế và địa vị của ông ta, ông ta có thể ra lệnh cho người toàn thiên hạ đến tru sát Lý Nhàn. Còn ưu thế của Lý Nhàn ở chỗ, hắn biết hướng đi tương lai của các câu chuyện xưa.
Ngơ ngác bàng hoàng một lúc, hắn lắc đầu, tư duy chuyển sang con người mâu thuẫn đó. Tầm mắt một lần nữa dừng lại trên toà thành gỗ có diện tích đồ sộ kia, có chút đau đầu cau mày.
- Đang nghĩ gì đó?
Triều Cầu Ca thấy nét mặt hắn có vẻ không tự nhiên, mỉm cười hỏi một câu.
Lý Nhàn xoa đôi lông mày đang nhíu chặt lại, bỗng nhiên mỉm cười đáp: - Tiểu Triều ca, huynh nói xem nếu đệ giúp kẻ thù giải quyết chút phiền toái, ông ta có cảm tạ ta không?
- Tại sao? An Chi, gần đây sao đệ càng ngày càng xúc động thế?
Triều Cầu Ca sửng sốt, lập tức hiểu ý của Lý Nhàn.
Lý Nhàn tỏ ý không phải, bĩu môi nói: - Đúng vậy, quả là có phần xúc động. Đệ không biết sao mình bỗng nhiên lại cao thượng thế, cao thượng giống như ngu ngốc. Được rồi Nếu không tìm được ra lý do, mặc dù đệ không nghĩ mình là người Đại Tuỳ, nhưng tốt xấu gì đệ cũng là người Hán.
Hắn nhìn Triều Cầu Ca mỉm cười tự giễu: - Lý do này có phải hơi vô lý không?
Triều Cầu Ca hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi nhả ra năm chữ: - Đệ là Thiếu tướng quân.