Tướng Minh

Chương 56-1: Cẩn thận một chút (1)




Lạc Phó đứng thứ 37 trong Thiết Phù Đồ quăng con lợn rừng đang vác trên vai xuống đất, chỉ vào vào mũi tên phá giáp chùy đang cắm trên người con lợn rừng, trừng mắt với Lý Nhàn: - Nếu không phải là ta nhanh nhẹn thì mũi tên đó của đệ đã lấy mạng của ta rồi.

Lý Nhàn ra sức dụi mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc đó, hỏi: - Huynh là người hay là quỷ vậy?

Đúng lúc này, từ trên cây nhảy xuống một bóng hồng xinh đẹp. Hình dáng yêu kiều kia khiến cho ánh mắt của Lý Nhàn ngưng đọng lại, sau đó thì đến việc hít thở cũng khó khăn.
Hắn chăm chú nhìn vào nữ nhân mặc áo đỏ kia, dụi dụi mắt hỏi: - Cô cô là quỷ hay là người vậy?

Bóng hồng kia chính là Trương Uyển Thừa, nàng lườm hắn, rồi kéo chàng trai trước mặt cao hơn nàng một cái đầu lại gần, quàng tay qua cổ hắn, còn tay phải thì ra sức xoa đầu hắn

- Ngươi là tên khốn kiếp, dám hỏi ta là người hay là quỷ, nói, ta là người hay là quỷ?

Mặt hắn bị ép sát vào đôi bồng đào của nàng, vẻ mặt hiện lên niềm hạnh phúc khó diễn tả. Ngày nào hắn cũng muốn quay về Yến Sơn để thăm mọi người nhưng khổ nỗi là không đi được, cái tâm trạng đứng ngồi không yên cả ngày thật là rất khó chịu, không phải ai cũng có thể hiểu được. Lúc mà Lạc Phó và Hồng Phất xuất hiện trước mặt hắn, hắn thực sự là không dám tin vào mắt mình. Da đầu của hắn quả thực đã bị Hồng Phất làm cho đau, mái tóc dài lại bị nàng ta ngược đãi, khiến cho nó rối tung lên, y như tổ quạ, nhưng hắn lại cảm thấy rất hạnh phúc, lúc này quả thực là hắn rất muốn nhảy cẫng lên.

- Bà cô đây chịu biết bao nhiêu là khổ cực đắng cay để đến đây tìm ngươi, ngươi lại hỏi ta là người hay là quỷ?

Hồng Phất hạ tay xuống, trừng mắt lên hỏi Lý Nhàn.

Lý Nhàn gãi gãi đầu, nghiêm túc sửa lại: - Là cô cô, chứ không phải là bà cô.

Hồng Phất bị bộ dạng của hắn chọc cho cười phì lên thành tiếng:
- Hơn một năm rồi mới gặp lại ngươi, nhưng ngươi lại không trưởng thành lên chút nào hết.

Lý Nhàn liền nịnh đầm: - Tiểu cầm nã thủ của cô cô quả nhiên là lợi hại, cứ cho là con có thể tiến bộ đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi ma chưởng của cô cô.

Nói xong thì hắn cười, trông có vẻ rất vui vẻ.

- Tiểu Địch cũng đến chứ?

Hắn quay đầu lại hỏi Lạc Phó: - Tam Thập Thất ca, a gia của đệ sao rồi, ông có đến không vậy?
Lạc Phó cười tươi đáp lại: - Đại ca không đến, nhưng vì huynh ấy lo lắng cho đệ nên bảo ta đến đây. Con nha đầu Tiểu Địch nhớ đệ đến mức suốt ngày chỉ có khóc thôi, nên đại ca sai ta dẫn nó tới đây. Đáng nhẽ ra là bọn ta đã đến đây từ mười ngày trước nhưng vì trên đường đi đúng lúc người Hề và người Khiết Đan đánh nhau nên chúng ta phải đi đường vòng, hơn nữa lại không biết chính xác là đệ đang ở đâu, cũng may nhìn thấy ngọn núi này là một nơi dừng chân lý tưởng nên chúng ta định dừng lại nhỉ ngơi hai ngày rồi mới tiếp tục lên đường, ai mà biết là lại gặp được đệ cơ chứ?

Khi nghe thấy Trương Trọng Kiên không tới thì trong lòng có chút thất vọng nhưng ngay sau đó thì lấy lại được tinh thần. Trương Trọng Kiên không gặp bất cứ nguy hiểm gì, chuyện này khiến cho tâm trạng ủ ê bấy lâu của hắn vơi đi vài phần, nhưng lại không ai có thể nhận ra được rằng trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia bất an.
- Tiểu Địch đâu?

Lý Nhàn lên tiếng.

Hồng Phất đang nói chuyện với Đạt Khê Trường Nho cũng phải quay đầu lại trả lời hắn: - Tước Nhi và Tiểu Địch đang ở đằng sau đó, ta và Tam Thập Thất ca của ngươi định là đi bắt lấy vài con thú mang về, nhưng ai mà biết được lại gặp được ngươi.

Lý Nhàn sốt ruột gặng hỏi: - Tiểu Điểu ca và Tiểu Địch đang ở đâu, con sẽ đi đón họ.

- Bên kia có một hang động, chân Tước Nhi đang bị thương nên không tiện đi lại, ngươi đi đón họ cũng được.

Hồng Phất đáp lại.

- Tiểu Điểu ca bị thương?

Sắc mặt của Lý Nhàn chợt biến sắc.

Lạc Phó vỗ nhẹ vào vai hắn trấn an: - Không có gì đáng lo cả, tên của người Hề chỉ có thể làm gã bị thương nhẹ thôi, yên tâm đi, gã không sao.

Lý Nhàn kéo Lạc Phó lại gần: - Tam Thập Thất ca, dẫn đệ đi gặp hai người họ.
- An Chi!

Âu Tư Thanh Thanh từ phía sau kêu một tiếng: - Ta cùng đi với ngươi!

Cô bước nhanh đến chỗ hắn, từ đằng sau kéo tay Lý Nhàn lại một cánh rất tự nhiên. Thấy vậy, Hồng Phất trừng mắt lên nhìn cô, quay sang hỏi Đạt Khê Trường Nho: - Tiểu a đầu đó là ai vậy?

Đạt Khê Trường Nho suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không biết nên trả lời như thể nào cho phải, cuối cùng y chỉ biết khoát khoát tay và nói: - Đơn giản mà nói, đây chính là bạn của An Chi.
Hồng Phất dường như đã ý thức được điều gì đó không ổn ở đây nên cương quyết hỏi tiếp: - Vậy thì ngươi hãy nói một cách không đơn giản đi. An Chi cái tên khốn kiếp kia dám phụ bạc Tiểu Địch nhà ta, ta đây nhất định phải đánh gãy chân của nó mới được. Ta vốn chúa ghét loại đàn ông có mới nới cũ, vong ân phụ nghĩa, ta đây thực sự muốn xem nó còn có thể to gan được đến mức nào.

- Ặc

Đạt Khê Trường Nho kéo Hồng Phất lại và nói: - Chuyện này nếu mà giải thích thì sẽ rất phức tạp, muội đừng có nóng vội!

Y quay sang sai Huyết Kỵ binh đem con mồi về doanh trại, rồi cùng với Hồng Phất đi đón hai người Trần Tước Nhi và Trương Tiểu Địch. Vừa đi y vừa kể chuyện của Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh. Y không phải là một người biết kể chuyện cho nên kể chuyện vô cùng nhạt nhẽo, vô vị nhưng lại có thể khiến cho người khác phải cảm động.

Hồng Phất vừa nghe vừa gật đầu, khi nghe đến đoạn Lý Nhàn ở hồ Thanh Ngưu nói là không muốn gặp Âu Tư Thanh Thanh, thì nàng tức đến mức mặt biến sắc: - Cái tên không có lương tâm đó, lát nữa ta sẽ đánh gãy chân của hắn mới được.

Đạt Khê Trường Nho day day trán, không giữ được bình tĩnh, thốt lên: - Muội rốt cuộc là ủng hộ ai đó?

Hồng Phất hơi sửng sốt trước câu hỏi này: - Lão nương đứng về phe nữ nhân, đàn ông không có ai tốt cả.
Đạt Khê Trường Nho ngơ ngẩn, rồi thở dài: - Muội có cần phải cá mè một lứa như thế không?

Hồng Phất hừ một tiếng rồi nói: - Huynh cũng không phải là một người đàn ông tốt!

Đạt Khê Trường Nho khẽ cười nhưng không nói thêm gì nữa.

Hồng Phất cũng im lặng theo, đến cả khi nàng nhíu mày cũng rất đẹp. Đang đi thì nàng dừng lại ở trước mặt Đạt Khê Trường Nho, dường như nàng đã giải quyết xong một chuyện khó, giọng như đang reo lên: - Tiểu Địch là chính thê, quyết định này của ta thì không ai cũng không thể thay đổi được, còn cho Âu Tư Thanh Thanh đó làm tiểu thiếp đi, cũng có thể làm bình thê.
Đạt Khê Trường Nho thành thật đáp lại: - Ta cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mà An Chi lại nói muội chính là người đáng sợ nhất thiên hạ!

Hồng Phất đang muốn ra oai đột nhiên nhìn thấy từ xa, Lý Nhàn một tay thì nắm lấy Trương Tiểu Địch đang vui như hoa, một tay khi thì lại đỡ lấy Trần Tước Nhi tuy là đi lại có khó khăn nhưng trên mặt Tước Nhi vẫn nở nụ cười hạn phúc. Còn nha đầu xinh đẹp Âu Tư Thanh Thanh đó lại nắm lấy một tay của Tiểu Địch, thỉnh thoảng lại còn giúp cô bé đẩy những cây cỏ cao trước mặt.