" Đào Lý Tử, hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa!"
Đại Nghiệp Hoàng Đế Dương Quảng lầm bầm gấp lại tấu chương. Y khép mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh phụ hoàng lúc lâm trung, với vẻ mặt dữ tợn và gần như gào lên để nhắc nhở y: hãy giết chết đứa trẻ họ Lý kia!
Y bỗng thở dài một tiếng, rồi lại cảm thấy có một sự mệt mỏi không thể chống cự lại được.
- Nhất Đao, khanh thấy thế nào?
Y nhắm mặt lại và hỏi.
Cả một thưphòng rộng lớn chỉ có hai người, người được y hỏi chính là vị thái giám đang cúi lưng đứng bên cạnh y. Vị công công này mặc một bộ áo gấm màu lam, đang đứng và vuốt cằm. Nhìn vẻ bề ngoài của y thật khó phát hiện ra tuổi tác của con người này. Da của y rất đẹp, không biết là do chăm sóc hay là sinh ra đã như vậy rồi, làn da sáng bóng như xử nữ. Khuôn mặt ưa nhìn, trán cao và rộng, y còn có một đôi lông mày cong như lá liễu, đôi mắt thì vừa sáng vừa sâu. Nếu như cho y cải trang thành nữ nhân thì có thể nói rằng y giống hệt một thiếu nữ mười sáu xinh đẹp như hoa. Nhưng có điều là mấy nếp nhăn nơi khóe mắt đã tố cáo tuổi tác thật của y, lại có cả mấy sợi tóc bạc đã được y giấu kỹ ở hai bên mai.
- Thần là một thái giám, di huấn của cao tổ, thái giám không được tham gia vào chính sự.
Tên thái giám có tên là Nhất Đao bình thản đáp lại.
Ông ta là người duy nhất trong cung được Dương Quảng cho phép được xưng hô là thái giám của ta, đây chính là đặc quyền chỉ mỗi mình ông ta có được. Thân phận trong cung của ông ta vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức có thể tùy ý bước vào ngự thư phòng, nhưng ông ta lại là một người rất biết điều, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy ông ta động vào những thứ không nên động. Theo như ông ta thì những thư như là chính sự quốc gia đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới, không hề có một chút quan hệ gì với ông ta. Thứ mà ông ta xem trọng đó chỉ có thể là người ngồi trên chiếc ghế rồng kia chứ không phải là giang sơn xã tắc.
Câu trả lời lạnh lùng của thái giám Nhất Đao kia đã chọc tức Dương Quảng, y trừng mắt nhìn trằm trằm vào tên hoạn quan đã cùng lớn lên với y từ nhỏ, nhưng y không nói được gì, cuối cùng thì y chỉ còn biết gào thét trong lòng, đè én cơn giận dữ xuống.
- Nói đi! Chuyện này không phải quốc sự, là chuyện nhà của Dương gia ta.
Y lại nhắm mắt lại, trong lời nói của y dường như có một chút gì đó cầu xin và van nài. Y không muốn để cho người khác biết được là y đang rất mệt mỏi, không còn sức lực gì, cho dù đứng trước mặt y là một người bạn thuở nhỏ, y cũng không muốn sự mẫm cảm và bất lực của bản thân.
- Bệ Hạ, người không có chuyện nhà.
Nhất Đao nhìn Dương Quảng, vẫn cái giọng điệu không nhanh không chậm, đều đều đó: - Chuyện của người đều là quốc sự.
- Lão cẩu nhà ngươi! Chính là không muốn giúp Trẫm! Hà tất phải dùng những lời nói khốn kiếp đó để ngụy biện!
Dương Quảng cuối cùng vẫn không kìm được ngọn lửa trong lòng, y mở to mắt lên đứng dậy, đập mạnh vào chồng tấu chương trước mặt và ném về phía Nhất Đao. Tấu chương từ trên ngực của ông ta rơi xuống chân nhưng sắc mặt của ông ta lại không chút biến sắc. Ông ta nhẹ nhàng xoay người, cúi lưng xuống nhặt tấu chương lên, đồng thời phủi phủi bụi trên đó. Ánh mắt của Dương Quảng như có thể giết người được ngay tức khắc, nhưng ông ta vẫn chầm chậm bước tới, đem tấu chương đặt ở trên bàn, còn mình thì quay về chỗ cũ.
Dương Quảng nhìn ông ta với con mắt đầy căm hận, ngón tay chỉ thẳng vào lông mặt lão nhưng do không tự chủ được đã khẽ run lên.
Nhìn thấy Hoàng Đế nổi trận lôi đình, Văn Ngoặt- vị thái giám đã được Dương Quảng gọi với cái tên Nhất Đao và ban cho một địa vị đặc biệt trong hoàng cung này không nén nổi tiếng thở dài, nhìn Hoàng Thượng với ánh mắt đau lòng.
- Bệ hạ, nô tài chỉ là một thái giám!
Văn Ngoặt nghiêm túc nói: - Thực ra thì Bệ Hạ không cần quan tâm đến nô tài nghĩ như thế nào, người chỉ cần nói với nô tài là nên làm như thế nào là được rồi. Bệ Hạ nghĩ như thế nào, thì nô tài nghĩ như thế đó!
Dương Quảng lặng người đi, đột nhiên ngồi thụp xuống ghế rồng, day day trán và nói: - Rốt cuộc thì bài đồng dao đó là ám chỉ ai? Đào Lý Tử, Đào Lý tử, Trẫm cũng không thể đem tất cả những người họ Lý trong thiên hạ chém hết!
Trong lòng Văn Ngoạt không nghĩ nhiều và phức tạp như Dương Quảng, ông ta thản nhiên đáp lại: - Nếu như Bệ Hạ muốn vậy thì người cứ làm như vậy đi!
- Ngươi là một lão cẩu không có chủ kiến!
Câu trả lời của Văn Ngoạt lại khiến Dương Quảng tức giận, y chỉ chỉ về phía ngoài và nói: - Thiên hạ này có bao nhiêu là người họ Lý? Giết hết tất cả, tất cả những trở ngoại khác đều không tính làm gì nhưng giết người cũng cần phải có thời gian? Lẽ nào từ hôm nay trở đi trẫm không màng đến quốc sự, đi đến từng nhà để kiểm ra họ của từng người hay sao?
Văn Ngoạt cúi đầu nói: - Nô tài không biết thiên hạ có bao nhiêu người họ Lý nhưng nếu Bệ Hạ muốn thì nô tài có thể giết từng người một, rồi cũng sẽ có một ngày giết hết bọn chúng.
- Vớ vẩn!
Dương Quảng chỉ vào mũi mình nói: - Khanh muốn tất cả thiên hạ này thấy Trẫm là một tên hôn quân hay sao?
Y đột nhiên nhớ tới một người đang ở trấn Hoài Viễn điều lương thực, trong lòng chấn động. Có phải bài đồng ca đó là ám chỉ hắn hay không? Nhưng chỉ một lúc sau y đã phủ định ngay sự phỏng đoán này. Dù gì thì người này cũng là người thân của y, mấy năm nay chức vị của hắn là do y điều chỉnh, từ đại quan tam phẩm giáng xuống thành quan ngũ phẩm, nhưng y cũng không thấy hắn oán trách một lời nào, hơn nữa làm việc lại vô cùng có trách nhiệm. Ở trấn Hoài Viễn, hắn chỉ có trong tay hơn một nghìn người để bảo vệ lương thực. Một nghìn người này chỉ cần dùng đấu ngón tay út của y cũng đủ nghiền nát họ thành cám.
Không phải hắn.
Dương Quảng thu mình lại vào sâu trong chiếc ghế, chau mày suy nghĩ.
- Gọi Hình Bộ Thị lang Độc Cô Học tới đây, chuyện này chỉ có ông ta là quan tâm thôi.
Trong lòng Văn Ngoạt có chút căng thẳng, nghĩ tới những thủ đoạn tàn nhẫn, đen tối ủa tên tiểu tử nhà Độc Cô, ông ta rất muốn lên tiếng để khuyên Hoàng Đế không nên làm như vậy nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu. Ông lặng lẽ quay người, bước ra khỏi thư phòng.
- Nhất Đao!
Dương Quảng đột nhiên gọi giật Văn Ngoạt lại: - Lúc phụ hoàng quy thiên, khanh cũng có mặt ở đó đứa bé họ Lý mà người nói
Văn Ngoạt dừng bước nhưng không quay đầu lại, khom người xuống và nói: - Bệ hạ yên tâm, chỉ là một đứa trẻ hoang thôi mà.