Tướng Minh

Chương 52: Đi tìm hắn đi!




- Gia gia ta thực sự không bị thương chứ? Vậy mẹ ta đâu? Nhìn thấy mẹ ta chưa?

Âu Tư Thanh Thanh ngồi ghế dưới gốc cây, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên hỏi Lý Nhàn. Tuy vết thương trúng tên của nàng không nghiêm trọng lắm nhưng vì lúc trước đó nàng đã bị trúng độc cho nên nhìn sắc mặc hơi trắng. Có lẽ là vì biết cha mẹ mình không sao cho nên nàng hơi kích động. Hai gò má ửng hồng nhìn có cái đẹp của người đang bệnh.

Lý Nhàn gật đầu rất nghiêm túc nói:
- Nói ra nếu không phải cha cô đánh được như vậy thì tôi đã không về được rồi. Đầu tiên là ông ấy bắt Tô Xuyết Tân Di sau đó chặt đầu. Sau đó lại bắt A Sử Na Khứ Hộc đạp cho y một cái bay rất xa không biết là đã gãy mấy cái xương rồi. Sau đó ông ta xông lên giết một đường máu dẫn ta trở về. Dọc đường ông còn giết ít nhất là 100 võ sĩ người Tập đấy.

Lý Nhàn giơ hai ngón tay ra múa may:
- Ít nhất là một trăm!

Âu Tư Thanh Thanh vì vui sướng và căng thẳng cho nên không chú ý đến Lý Nhàn bởi vì chột dạ mà giơ ngón tay sai, nàng nắm chặt tay hỏi:
- Vậy ông ấy có bị thương ở đâu không? Mẹ ta thì sao? Ngươi còn chưa nói đến mẹ ta?

Lý Nhàn lắc lắc đầu nói:
- Cha cô lợi hại như vậy đương nhiên là không bị thương gì. Những người Tập kia ai có thể đến gần được ông ấy? Thanh loan đao kia luôn xuất thần nhập hóa, dọc đường ta đi theo ra tay hoàn toàn biến thành vô dụng! Lại nói đến mẹ của cô, lại càng lợi hại hơn. Bà đứng bên ngoài vòng vây bắn hàng loạn mũi tên phối hợp tác chiến cho cha cô rút lui, tiễn pháp quả thực vô cùng tuyệt vời! Ta chưa từng gặp một người phụ nữ nào có tiễn pháp hay như vậy, đàn ông cũng không có ai sánh bằng bà ấy!

Lý Nhàn rất kích động, nói chỗ phẫn khích còn so sánh thể hiện tình cảnh đó náo nhiệt kích thích thế nào. Chỉ có điều hắn lại không chú ý đến sắc mặt của Âu Tư Thanh Thanh dần thay đổi, sắc hồng biến mất mà đang trắng bệch đến dọa người. Nụ cười của nàng từ từ đọng trên mặt, ánh mắt buồn bã.

- Lý Nhàn…

Âu Tư Thanh Thanh nhẹ nhàng gọi.

Lý Nhàn ừ một tiếng, dừng diễn thuyết, hỏi:
- Chuyện gì?

- Sao lại lừa ta?

Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu, nước mắt long lanh.

- Tôi không lừa cô!

Lý Nhàn gãi gãi tóc nói:
- Tôi thề với trời, một chữ cũng không giả dối.

- Giả dối, giả dối! Đều là giả dối!

Âu Tư Thanh Thanh bỗng nhiên bổ nhào về phía trước ôm lấy Lý Nhàn:
- Ngươi sợ ta lo lắng đúng không? Nếu quả thực giống như ngươi nói, vậy trên người ngươi sao lại nhiều vết thương như vậy? Vì sao cánh tay của ngươi vẫn đang chảy máu? Ngươi nhìn máu trên chân ngươi kìa, ướt đẫm quần rồi. Rõ ràng là ngươi cứu gia gia ta và mẹ ta mà bị như thế, vì sao ngươi không chịu nói thật?

Nàng hỏi dồn khiến Lý Nhàn ngây người ra, mà nước mắt thiếu nữ chảy vào trong cổ hắn, rất mát, mát đến mức làm cho tim người nào đó đập thình thịch.

Lý Nhàn ngây ra không dám đụng vào thân thể mang theo mùi thơm thanh tân của Âu Tư Thanh Thanh.

Nàng khóc nức nở trên vai hắn, vai nàng khẽ rung lên.

Lý Nhàn ngây ngô không biết nên nói gì, nên làm gì, căng thẳng đến mức thậm chí quên cả lúc trước đó mình đã nói cái gì. Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới thở từ từ ngượng ngùng nói:
- Con người tôi luôn khiêm tốn, ừ… khiêm tốn.

Âu Tư Thanh Thanh từ từ rời khỏi bả vai của Lý Nhàn, vừa nói vừa lau nước mắt:
- Đạt Khê thúc thúc đã nói cho ta biết, gia gia của ta bị một số vết thương nhỏ, mẹ được Đáp Lãng đại ca bảo vệ đại ca dẫn theo gia gia quay về hồ Thanh Ngưu. Đạt Khê thúc thúc nói đêm hôm đó một mình ngươi lao vào doanh trại người Tập cứu người. Nếu như không phải bọn họ đến kịp thì ngươi đã không về được nữa rồi. Lý Nhàn, lúc trước ta hiều lầm ngươi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.

Lý Nhàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngấn lệ như hoa lê gặp nước mưa kia. Theo bản năng hắn giơ tay lau nước mắt cho nàng.

- Tôi không sao, sao tôi lại ngu ngốc như vậy tự mình xông vào cứu người chứ? Đừng nghe sư phụ tôi nói bậy, cũng chỉ có một tiểng ngốc như cô mới tin lời ông ấy.

- Ta là kẻ ngốc.

Âu Tư Thanh Thanh hơi nghiêng đầu, cảm nhạn được sự ấm ám trong bàn tay của Lý Nhàn:
- Tin ngươi sẽ không nói dối nữa, ta là kẻ ngốc, không tin ngươi sẽ cứu gia gia và mẫu thân ta về, ta là kẻ ngốc. Ta không làm được gì còn hiểu lầm ngươi. Lời ngươi nói ở hồ Thanh Ngưu cũng là lừa ta đúng không? Ngươi chỉ là muốn để cho ta biết trên thế giới này có rất nhiều kẻ xấu đúng không?

Nàng cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào bàn tay của Lý Nhàn như một con mèo yếu đuối:
- Sau này ta sẽ thông minh hơn một chút, ta sẽ cố gắng không để cho ngươi tức giận nữa, được không?

Bỗng nhiên trái tim Lý Nhàn bị một loại tình cảm khó hiểu xâm chiếm, xâm chiến tràn đầy.

Hắn há to miệng, một lúc rất lâu mới thì thào được hai chữ:
- Đồ ngốc!

- Đau không?

Âu Tư Thanh Thanh nhẹ nhàng nâng cánh tay Lý Nhàn lên, nhìn máu chảy ra vải băng bó bên ngoài hỏi.

Lý Nhàn từ từ rút cánh tay về, lắp bắp nói:
- Không đau, như con kiến cắn thôi. Hơn nữa có Tiểu Độc ca ở đây, có bị thương lớn hơn nữa cũng không sao đâu.

- Đợi vết thương của ta đỡ hơn một chút, ngươi dẫn ta quay về hồ Thanh Ngưu được không?

Âu Tư Thanh Thanh không nhìn thấy vẻ bối rối của Lý Nhàn. Nàng chợt cúi đầu, dường như tỉnh ra lúc trước kích động ôm hắn một cái, cho nên má nàng đỏ lên. Chỉ là tính con gái thảo nguyên ngay thẳng, thực ra trong lòng cũng không có quy củ lễ chế gì trói buộc.

Lý Nhàn suy nghĩ một chút nói:
- Hồ Thanh Ngưu tạm thời cô chưa thế về được.

- Vì sao?

Âu Tư Thanh Thanh hỏi.

Lý Nhàn nói:
- Tuy biết rõ cô sẽ lo lắng nhưng tôi vẫn muốn nói thật cho cô biết. Bây giờ bộ tộc của cô đang gặp nguy hiểm, người Tập tấn công càng lúc càng mạnh. Quân đội bộ tộc của cô đang không ngừng rút lui. Cha cô đang đợi thời cơ để phản công người Tập, nếu lúc này cô về không những không giúp được gì mà còn gây ra gánh nặng cho họ. Mẹ cô đã để cho cô ở đây thì hãy ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, hai người bọn họ mới có thể yên tâm bảo vệ gia viên. Cho nên, tôi không lo lắng về lương thực, cô cứ ở đây ăn ngon ngủ yên đi.

Bất ngờ, Âu Tư Thanh Thanh không kích động cũng không làm loạn, nàng cẩn thận lắng nghe, cố người che dấu sự lo lắng, khuôn mặt tỏ ra tươi cười.

- Ừ, ta nghe ngươi!

Nàng nói rất nghiêm túc:
- Trước kia ta quá ngốc, biết rõ là ngươi tốt lại cố tình nghi ngờ ngươi, sau này sẽ không bao giờ thế nữa. Ta biết ngươi nói đúng, ngươi nói cái gì ta nghe cái đó.

Lý Nhàn hơi lơ ngơ, trong lòng bất giác thấy day dứt.

Hai người ngồi trên ghế đẩu dưới gốc cây rơi vào im lặng, có hơi phiền lòng, tình cảm khó hiểu lưu chuyển giữa hai người. Cũng không biết bao lâu, Lý Nhàn tìm một đề tài phá vỡ sự xấu hổ đó.

- Kia là hoa gì?

Hắn chỉ vào một đóa hoa vàng nở rộ trong bụi cỏ hỏi nhỏ.

Âu Tư Thanh Thanh nhìn về phía ngón tay Lý Nhàn chỉ, liền mỉm cười nói:
- Là hoa Cách Tang Mai. Trên thảo nguyên có rất nhiều hoa thánh khiết. Truyền thuyết nói nếu có người có thể tìm thấy hoa Cách Tang Mai tám cánh thì sẽ tìm thấy hạnh phúc.

- Hoa Cách Tang Mai?

Lý Nhàn lẩm bẩm lại một lần, trong đầu không khỏi xuất hiện một bóng dáng khác.

Âu Tư Thanh Thanh xách váy đến ngồi xổm bên đóa hoa màu vàng kia, bàn tay trắng nõn thon dài đưa ra, bỗng nàng hoan hô một tiếng quay về phía Lý Nhàn với vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

- Lý Nhàn, ngươi xem! Thực ra là tám cánh!

Lý Nhàn ngạc nhiên, không biết vì sao trong lòng lại hoảng hốt.

Dưới ánh trời chiều, bóng hai người bị kéo dài kéo dài, lại lâm vào trầm mặc.

Yến Sơn cách xa ngàn dặm.

Trương Trọng Kiên vẻ mặt râu quai nón một quyền đánh vỡ ngực tên kẻ thù cuối cùng. Giơ chân đạp một thi thể xuống núi đá, ông quay lại nhìn thoáng qua thất Hồng Phất đang ngồi trên một tảng đá cách đó không xa mỉm cười nhìn mình. Nàng đang sửa lại mái tóc gió bay hơi rối, nét mặt tươi cười như hoa.

Cách đó không xa mã tặc Thiết Phù Đồ đang quét dọn chiến trường, nâng thi thể của huynh đệ chết trận lặng yên đi về phía xa. Trên đất ngổn ngang xác địch, còn có cả chân, tay cụt và binh khí gãy.

Lạc Phó đứng ở hàng thứ 37 nhặt một thanh hoành đao từ mặt đất lên, đá một cán hoành đao khác xuống khe núi.

- Đại ca, có hơi lạ!

Y nhìn thanh hoành đao theo chế thức Đại Tùy, nhíu mày.

- Tháng này đã là tháng thứ 4 rồi, ai tiết lộ hành tung của chúng ta?

Trương Trọng Kiến lắc đầu nói:
- Đừng nghi ngờ lung tung, Thiết Phù Đồ không phải là người ăn cây táo rào cây sung. Nhất định là chúng ta không cẩn thận bại lộ, đổi một nơi khác là được.

Lạc Phó thở dài nói:
- Đại ca, đương nhiên là đệ biết huynh đệ của chúng ta không có ai là loại người này, chỉ là…. mẹ kiếp rất lạ!

Y hung hăng đâm hoành đao một một thân gõ, gỗ vụn bay tứ tung.

Hồng Phất đi đến bên cạnh Trương Trọng Kiên nhìn một thi thể mặc trang phục màu xanh đậm trên mặt đất nói:
- Đều là người của Võ Lâm Vệ, những cấm cung thị vệ này sao lại ngàn dặm xa xôi tìm được đến Yến Sơn này? Lạc Phó nói đúng, chắc chắc là có người để lộ hành tung của chúng ta. Mặc dù thị vệ cấm cung này có mũi chó cũng không thể tìm thấy chúng ta nhanh như vậy được.

Phục Hổ Nô người trên để trần như không e ngại gió núi đang gào thét, cầm theo một thi thể ném xuống dưới chân Trương Trọng Kiên nói:
- Người này không cùng đường với bọn họ, nhìn quần áo là binh U Châu.

- Là thám báo của La mọi rợ?

Trần Tước Nhi giận nói:
- Y muốn chết rồi sao?

Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu, nhìn về phía bắc:
- Cũng không biết An Chi thế nào rồi?

Trần Tước Nhi nhớ đến bộ dạng tức giận của Lý Nhàn, vẻ giận giữ dần biến mất. Hơi nhếch mép, dường như đang nhớ lại cái gì:
- Tên tiểu tử kia! Hắc! đúng là con mẹ nó nhớ hắn quá rồi!

Hồng Phất xoay người, lén day day mũi một cái:
- Các ngươi thu dọn lại một chút, ta đi thăm Tiểu Địch.

- Cô cô! Cháu không sao!

Rõ ràng là Trương Tiểu Địch đã cao lớn hơn nhiều dưới sự bảo vệ của Thiết Phù Đồ đang đi tới, cô bé lao vọt vào trong lòng Hồng Phất nói:
- Cô cô không sao chứ?

Hồng Phất cười lắc lắc đầu, cưng chiều xoa đầu Tiểu Địch.

- Không dọa con chứ?

Nàng thấp giọng hỏi.

Tiểu Địch ngẩng đầu rất chân thành lắc đầu nói:
- Tiểu Địch không sợ, An Chi ca ca từng nói sau này Tiểu Địch sẽ dần dần lớn lên, học không khóc. Tiểu Địch không khóc, sẽ không sợ hãi.

Hồng Phất cười, cũng hướng tầm mắt về phía bắc:
- Đúng vậy, An Chi ca ca của con nói, con đều nhớ rõ.

- Đi thôi!

Trương Trọng Kiên đứng trên đỉnh núi la lớn:
- Đổi một hang ổ khác, nhìn những cấm vệ này mẹ kiếp có phải thực sự có mũi chó hay không?

Trần Tước Nhi lớn tiếng cười nói:
- Chúng ta có Đồ Long Đao, giết mấy con chó thì có tính gì?

Sau khi thu dọn khởi hành, Trương Trọng Kiên từ từ bước đi cuối cùng sóng vai với Hồng Phất:
- Uyển Thừa, muội đừng đi theo đội ngũ nữa.

- Vì sao?

Hồng Phất Trương Uyển Thừa kinh ngạc hỏi.

- Dẫn theo Tiểu Địch, ta để Lạc Phó và Trần Tước Nhi che chở cho muội đi biên cương xa xôi, tìm An Chi. Muội dẫn Tiểu Địch đi, ta và vác huynh đệ có thể thoải mái chân tay, chém giết cũng tốt mà chạy trốn cũng tốt. Nỗi băn khoăn sẽ ít đi. Chúng ta luôn ở Yến Sơn, tin tức bế tắc. Có lẽ tình hình gần đây ta cũng đoán ra được, tên Hoàng đế ngu ngốc kia chắc chắn là phải ngự giá thân chính Cao Cú Lệ rồi. Những cấm vệ này tìm tới là thanh trừ nguy hiểm cho tên hoàng đế ngu ngốc đó. Ta chỉ là nghĩ không ra tại sao người của La Nghệ lại bám theo chúng ta được nhanh như vậy? Lẽ nào là La mọi rợ chuẩn bị dộng thủ? Nhưng dù thế nào chỉ cần Tiểu Địch và muội không sao, nếu ta đã muốn đi thì thế gian này ai có thể ngăn cản được ta?

Hồng Phất không từ chối, thậm chí đến cả do dự cũng không có:
- Được, sáng mai muội xuất phát.


Lý Nhàn xoa mắt phải trong lòng không khỏi bực bội.

- Mắt phải… mẹ kiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đứng trên tảng đá lớn nhìn về phía nam xa xa.

Hắn vốn dĩ cũng không tin mấy thứ này nhưng những ngày này trong lòng hắn lại khó bình tâm được.