- Người luyện đao tự mình nghĩ ra đao pháp cũng không tệ, cái gọi là đao pháp, kỳ thực không có nhiều quy tắc như vậy. Không cần phải bày thế luyện theo bài, nhất là trên chiến trường tình thế thiên biến vạn hóa lại là quần chiến, bài bản chẳng có ý nghĩa gì. Xét cho cùng, đao pháp chỉ cần có thể giết người giữ mạng chính là đao pháp tốt nhất.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Nếu phải dùng một chữ để tổng kết, chính là phá.
Lý Nhàn gật đầu, hắn hiểu ý tứ của phá.
Đạt Khê Trường Nho nói tiếp: - Cái gọi là phá, chính là phá giải tất cả sát chiêu của kẻ địch. Bất luận kẻ địch dùng binh khí gì, giáo, mâu, mạch đao, loan đoan, thiết chùy vân vân, bất luận là cái gì, đều có thể một đòn phá giải, một đòn tất sát. Phá, là sơ hở, phá địch, cho nên ngươi phải nâng cao năng lực ứng biến. Không cần cân nhắc chiêu thức gì đó, có thể giết người chính là chiêu thức tốt nhất.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Nhưng trên chiến trường nhất phải quyết đoán, không thể do dự. Ví dụ kỵ binh hai quân giao chiến, xung đột với nhau, hiệp đầu tiên có thể giết chết đối phương thì không thể hạ thủ lưu tình. Nếu đòn thứ nhất không thể giết địch, tuyệt đối không được quay đầu bổ sung một đao, con không có thời gian đó!
Lý Nhàn nói: - Đệ tử hiểu rồi, bất luận đòn thứ nhất có thể giết địch hay không đều không cần quản hắn nữa, giao cho đồng đội phía sau. Nếu còn quay đầu đi giết kẻ đó, sẽ bị kẻ địch phía sau xông lên giết chết.
Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng: - Hai quân giao chiến, nhất là kỵ binh giao chiến, va chạm rồi lập tức tách nhau ra, không có thời gian cho con do dự.
Lý Nhàn gật đầu.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ bảo Triều Cầu Ca bọn họ mỗi ngày đều phải so mã chiến với con. Đầu tiên là nâng cao nhãn lực và phản ứng phán đoán. Nền tảng của con đã rất vững chắc, lực cổ tay cánh tay đều có, khiếm khuyết chính là kinh nghiệm ra trận giết địch.
Lý Nhàn còn chưa lên tiếng, Triều Cầu Ca bên cạnh đã chen miệng vào hỏi: - Đánh thế nào cũng được à?
Lời này đã quyết định vận mệnh Lý Nhàn.
Một tháng sau khi trở về từ thảo lư của Diệp Hoài Tụ, cuộc sống của Lý Nhàn chính là mỗi ngày đều luyện tiễn luyện đao. Sáng sớm thức dậy trước sau như một chạy vào trong rừng luyện tập xạ nghệ một canh giờ, sau đó trở lại doanh địa ăn sáng rồi cùng Tứ Hổ Huyết kị so chiêu. Trên cơ bản mỗi một ngày hắn đều là chịu đủ tra tấn, trên người không vết thương nhỏ thì vết thương lớn dày đặc đến vô cùng thê thảm. Bất luận là Thiết Lão Lang hay là Triều Cầu Ca hay là Đông Phương Liệt Hỏa, so chiêu với họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngoại trừ Độc Cô Nhuệ Chí chiến lực bình thường vui sướng khi người khác gặp họa, ba người trong Tứ Hổ Huyết kỵ đã thực sự rèn luyện cả thân thể lẫn thần kinh Lý Nhàn.
Nhất là Thiết Lão Lang, trường sóc trong tay y chẳng khác gì một con độc long. Công thế sắc bén xảo quyệt, mấy người trước mã chiến, Lý Nhàn gần như vừa giáp mặt liền bị hất khỏi lưng ngựa. Nếu thực sự trở thành kẻ địch của hai người bọn họ, Lý Nhàn mỗi ngày đều sẽ chết hai bảy hai tám lần.
Nhưng không cần nghi ngờ, loại khí chất gần như yêu nghiệt của Lý Nhàn khiến người ta khâm phục. Hắn không kêu đau không chửi rủa, ngã xuống thì lại bò dậy phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, tung người nhảy lên lưng ngựa tiếp tục khiêu chiến, sau đó lại một lần nữa bị hất xuống ngựa.
Suốt một tháng, hắn từ không đỡ một đòn của Thiết Lão Lang, tiến bộ thần tốc đã có thể cùng Thiết Lão Lang đánh hơn mười hiệp. Nếu có người đối với chuyện trong vòng một tháng có thể cùng Thiết Lão Lang đánh hơn mười hiệp coi như tiến bộ vượt bậc sản sinh hoặc, vậy có thể khẳng định người này không hiểu mã chiến, không hiểu chiến tranh.
Nếu đứng trên mặt đất đánh giáp lá cà, Thiết Lão Lang cho dù lợi hại cũng không thể dễ dàng đánh ngã Lý Nhàn, ngược lại, chỉ e hắn còn bị đống tiểu thủ đoạn của Lý Nhàn ép cho luống cuống tay chân mới đúng. Nhưng đánh giáp lá cà và giao chiến trên lưng ngựa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Lý Nhàn mặc dù sống giữ những mã tặc hung hãn như Thiết Phù Đồ, nhưng không hề có kinh nghiệm chiến trận thực tế.
Nếu nói năm xưa Thiết Phù Đồ liều mạng bảo vệ hắn là vì Trương Trọng Kiên, vậy thì sau này các ngạnh hán của Thiết Phù Đồ đã thực sự thích thiếu niên lang nho nhỏ có chút đáng ghét đáng hận nhưng cũng đồng dạng đáng yêu này. Cho nên, mấy lần nguy cơ hắn đều giống như quốc bảo được họ bảo vệ ở giữa, không hề có cơ hội chân chính chém giết bao giờ. Mặc dù năm hắn sáu tuổi đã phá sát giới, nhưng cũng chỉ là cầm cung yếu ớt bắn ra một tiễn kết thúc tính mạng của một truy binh Đại Tùy đã bị Trương Trọng Kiên đánh cho tàn phế mà thôi.
Lý Nhàn biết rõ, cho dù là với bản lĩnh và tu vi của hắn bây giờ cũng không thể trở thành đối thủ của gã truy binh năm xưa. Kẻ đó hung ác mạnh mẽ cho dù là cả Thiết Phù Đồ cũng chỉ có Trương Trọng Kiên có thể giết chết hắn mà thôi. Cho dù là Phục Hổ Nô nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, hay Tam Thập Thất Ca Lạc Phó nổi tiếng lanh lẹ tàn nhẫn cũng không phải đối thủ của người này.
Mà người kia, bị Trương Trọng Kiên đánh gãy hai chân vặn đắt hai cánh tay, trói trên thân cây chờ hắn bắn một tiễn, ánh mắt nham hiểm âm độc đó đến bây giờ Lý Nhàn vẫn không quên.
A gia nói, người kia chỉ là một thủ lĩnh thị vệ mà thôi, trong tòa cung điện nguy nga của Đại Hưng Thành, thị vệ như vậy nhiều như lông trâu.
Trương Trọng Kiên từng nói, bên cạnh hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng có một thái giám thân tín, tên gọi Văn Ngoạt, Dương Quảng ban thưởng tự Nhất Đao.
Văn Nhất Đao, nghe nói đao pháp thông thần.
Mỗi lần Lý Nhàn nghĩ đến chuyện mình có đối thủ lợi hại như thế nào đều không khỏi cảm thấy đau đầu, càng cảm thấy lão ni cô sắp chết kia có chút đáng ghét. Đương nhiên, từng ấy năm trôi qua lão ni cô sớm đã hóa thành một bộ xương khô, có lẽ bà ta nằm ở dưới đất nhìn thấy bộ dạng đau đầu của Lý Nhàn cũng sẽ bật cười vui vẻ. Mấy chục năm trước bà ta mang theo cao tổ Đại Tùy Văn hoàng đế Dương Kiên đến đây, liệu có phải cũng có cảm giác giống ôm Lý Nhàn?
Bà ta nuôi dưỡng ra một hoàng đế, bây giờ, lại ném cho Dương gia một kẻ thù căn bản không đáng nhấc lên bàn cân.
Đúng là không đáng nhấc lên bàn cân. Chắc hẳn một lúc nào đó Đại Nghiệp hoàng đế Dương Quảng tình cờ nhớ đến di ngôn trịnh trọng của phụ thân của mình trước khi chết cũng sẽ mỉm cười khinh thường. Một tiểu mã tặc do mã tặc nuôi lớn, thật sự có thể lật trời? Hắn thậm chí còn không thật sự để tâm đến sự tồn tại của thiếu niên ấy, bằng không nguy hiểm khó khăn Lý Nhàn phải đối mặt đã tăng lên gấp mấy lần.
Tình cảm dành cho lão ni cô kia rất phức tạp, Lý Nhàn nghĩ rất lâu mới có thể xác định mình nên cảm kích nhiều hơn là hận bà ta, thậm chí, kỳ thực trong lòng chưa từng hận bà ta.
Bà ta đã cho mình một con đường sống, mặc dù gian khổ long đong và hung hiểm vô cùng nhưng đã sống rồi thì nên sống cho tốt. Cho nên Lý Nhàn mới giống như yêu nghiệt siêng năng chịu khổ khiến người ta líu lưỡi. Bất luận là những ngạnh hán của Thiết Phù Đồ hay là mãnh nam trong Huyết kỵ. Họ đều thực sự kính nể sự cứng cỏi và nghị lực của thiếu niên này. Tuy rằng hắn còn nhỏ, nhưng trong mắt rất nhiều rất nhiều người hắn sớm đã là một nam tử hán chân chính.
Ban đầu Đạt Khê Trường Nho cho rằng Lý Nhàn khổ sở liều mạng như vậy là vì tâm hoài chí lớn, là muốn rèn luyện bản thân để tạo dựng cơ sở cho tương lai. Cho nên y cảm thấy Lý Nhàn là một tài năng có chí khí có thể bồi dưỡng, nhưng khi y biết sở dĩ thiếu niên này khắc khổ như vậy chỉ là để bảo mạng, y đột nhiên phát hiện thì ra đây mới là một mặt chân thực nhất của nhân tính. Chẳng quan tâm tiền đồ dệt gấm hay là đường đi gập ghềnh, sống sót được mới là vấn đề quan trọng nhất.
Chi nên, bản thân y cũng không nhận thấy ở trong lòng y địa vị Lý Nhàn đã lặng lẽ thay đổi. Lão ni cô có ơn với y, y giúp đỡ Lý Nhàn là để báo ơn lão ni cô. Còn bây giờ, y giúp đỡ Lý Nhàn, là vì y thực sự thích tên đệ tử không chịu lấy tên Ngộ Không này.
Sau khi trực đao màu đen không biết là lần thứ mấy bị trường sóc của Thiết Lão Lang đánh bay, Lý Nhàn cuối cùng cũng dùng đến chút khí lực cuối cùng ngã xuống từ trên lưng ngựa. Hắn giống như một con rối bằng gỗ đã bị rời hết các khớp nối mở rộng tứ chi nằm trên mặt đất, nhìn lên bầu trời xanh thẳm há miệng thở hồng hộc.
Trực đao màu đen nằm cách hắn không xa, dưới ánh mặt trời phản chiếu một loại màu sắc nặng nề khiến người ta si mê.
- Nghỉ ngơi một chút, cứ tiếp tục thoát lực thế này, mất nhiều hơn được.
Triều Cầu Ca đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, cúi đầu nói chuyện, mặt y che mất ánh nắng tháng năm, cũng che mất tầm mắt Lý Nhàn nhìn trời xanh mây trắng. Cả một buổi sáng ba người Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca và Đông Phương Liệt Hỏa luân phiên so chiêu với Lý Nhàn, ba người luân phiên ra trận đều đã có chút mệt mỏi, có thể tưởng tượng Lý Nhàn một khắc cũng không dừng lại đã phải bỏ ra bao nhiêu sức.
Độc Cô Nhuệ Chí bước nhanh tới nâng Lý Nhàn dậy không nói lời nào đổ vào một bát nước thuốc, vị đắng đến mức khiến Lý Nhàn không chịu nổi nôn khan.
- Cái gì mà đắng như vậy?
Lý Nhàn nhổ một ngụm nước bọt hỏi.
Độc Cô Nhuệ Chí nói: - Ta nói là bổ thận đệ có tin không?
Lý Nhàn không ngờ lại rất nghiêm túc đỏ mặt: - Tiểu Độc ca, người ta còn nhỏ mà.
Độc Cô Nhuệ Chí không khách khí kéo hắn dậy, sau đó dùng sức vỗ vỗ lên mông hắn: - Đi bộ chậm hai vòng rồi hãy ngồi xuống nghỉ ngơi, đệ cứ thế này sớm muộn có một ngày sẽ biến mình thành tàn phế đấy!
Lý Nhàn cười cười, sau đó nặng nhọc vừa đi vừa hỏi: - Nghiêm trọng vậy sao?
Độc Cô Nhuệ Chí tức giận nói: - Nếu không phải đệ còn nợ ta một cân trà ngon Minh Tiền, ta còn lâu mới quản sống chết của đệ!
Lý Nhàn bĩu môi: - Huynh có thể giả bộ hung ác hơn chút nữa được không?
Độc Cô Nhuệ Chí há há miệng, cười phì một tiếng nói: - Con mẹ đệ không thể nghiêm túc một chút à?
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, sau đó làm bộ trang nghiêm nói: - Vậy được, chúng ta bây giờ trao đổi với nhau về một chủ đề rất nghiêm túc. Tiểu Độc ca, nghe nói huynh và Tiểu Triều ca năm xưa là khách quen của Hoằng Hóa Túy Nguyệt Lâu? Nghe nói cũng từng là nhân vật phong lưu của Lưu Liên Hoa Phường, còn có mỹ danh Ngọc Diện Kim Thương Tiểu lang quân gì đó?
- Nói láo!
Độc Cô Nhuệ Chí thấy chân Lý Nhàn nhũn đến mức đi đường mà cũng run rẩy, y trừng mắt lườm Lý Nhàn một cái đuổi theo đỡ hắn chậm rãi đi lại.
- Lão tử là người đọc sách, đệ tử thánh hiền, năm xưa còn là Đại Tùy chính lục phẩm Chiêu Võ Giáo úy chân chính, sao có thể đến những nơi đó được!
Lý Nhàn lắc đầu thở dài nói: - Nếu người đọc sách và người làm quan không đi chơi gái, thanh lâu trong thiên hạ này sớm đã đổi nghề bán đậu phụ hết rồi.
Độc Cô Nhuệ Chí có chút sửng sốt, mắng một câu vô sỉ nhưng không tìm được lý do phản bác.
- Nói đi, Tiểu Độc ca, huynh thích phụ nữ như thế nào?
Lý Nhàn chịu đựng cảm giác đau buốt truyền đến từ tứ chi, không thể không tìm chút chủ đề phân tán sự chú ý.
- Đã nói ta là chính nhân quân tử mà.
Độc Cô Nhuệ Chí sầm mặt nói.
Lý Nhàn cười cười: - Chính nhân quân tử, đây chẳng phải là từ ngữ tốt đẹp gì đâu, nói đi mà, coi như tăng chút kinh nghiệm cho đệ.
Độc Cô Nhuệ Chí thấy khóe miệng Lý Nhàn cũng run nhè nhẹ, biết hắn thực sự mệt mỏi nhưng vẫn cố giả bộ không sao. Cũng đoán Lý Nhàn là cố ý tìm chủ đề nói chuyện, cho nên y thở dài một tiếng nói: - Nói thật, phụ nữ thiên hạ mỗi người một vẻ, ta cũng không được gặp nhiều. Từng ấy năm qua từ lúc đầu quân đến giờ không phải giết người chính là uống rượu. Đâu có được giống như những kẻ nhàn rỗi kia tán dương cùng một nữ tử cũng có thể viết ra một trăm bài thi từ khác nhau. Nói đi nói lại, để lại cho ta ấn tượng sâu nhất vẫn là Diệp Hoài Tụ, mặc dù năm đó chỉ gặp một lần.
Lý Nhàn gật đầu tổng kết: - Có ngọt, có chua, có cay, có tanh đấy, hóa ra là huynh thích con mẹ nó phụ nữ lẳng lơ.
Độc Cô Nhuệ Chí ngẩn người, sau đó rít lên giận dữ: - Thả con mẹ nó rắm đi! (thả rắm: nói láo)
Lý Nhàn: - Huynh đã gặp mẹ cô ấy chưa?
Đang nói, bỗng nhiên trên vọng tháp phía xa có Huyết kỵ binh thổi một hồi tù và, âm thanh dài ngắn có trật tự.
- Có người tiếp cận doanh trại, nhân số không nhiều!
Ánh mắt Độc Cô Nhuệ Chí sắc lạnh nói.
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, giãy khỏi cánh tay Độc Cô Nhuệ Chí đi về hướng hắc đao.
- Đừng nóng vội, đệ xem Tiểu Triều đã dẫn người ra nghênh đón rồi, chỉ cần người đến không vượt quá hai thiên nhân đội kỵ binh, Huyết kỵ chúng ta không cần phải sợ!
Độc Cô Nhuệ Chí nói.
Lý Nhàn nhặt hắc đao lên làm gậy chống chống đỡ cơ thể mình, im lặng nhìn ra cửa doanh trại chờ đợi.
Không lâu sau, hơn mười Huyết kỵ dẫn theo ba bốn người thảo nguyên cưỡi ngựa tiến vào doanh địa, cách rất xa Lý Nhàn đã nghe thấy một giọng nói khiến trái tim hắn không ngừng run rẩy:
- Lý Nhàn! Cầu xin ngươi hãy giúp ta!