Liên hoàn ba tiễn, cách hơn hai chục bước chân như rắn thè lưỡi nhánh chóng bắn qua. Ba tiễn này tinh chuẩn dị thường, một tiễn nhằm vào mặt, một tiễn nhằm vào ngực, một tiễn nhằm vào bụng dưới. Vô Loan chợt làm khó dễ, ba tiễn này thế đến cực nhanh, nếu không phải trong lòng Lý Nhàn đã có ý phòng ngự với nàng, nói không chừng đã bị đả thương rồi.
Lý Nhàn không hề né tránh, mà là xuất đao.
Cũng không phải một đường đao quang, mà là hai đường.
Đao của Lý Nhàn dĩ nhiên cực nhanh, nhưng vẫn chậm nửa phần.
Thời điểm hoành đao trong tay hắn giơ lên, đao của Đạt Khê Trường Nho đã đồng thời chém rụng ba mũi tên!
Đạt Khê Trường Nho ổn định như bàn thạch nhưng động tác lại linh hoạt khiến người ta không khỏi líu lưỡi, hoành đao vẽ ra một đường quỹ tích giống như dải lụa gần như cùng một thời gian chém trúng ba đầu mũi tên! Nhãn lực, lực cổ tay, sức bật này đã đạt đến trình độ kinh người, một đao chém ba tiễn, mũi đao như điện!
Ba mũi tên lông vũ bị đánh bay lệch sang một bên, Đạt Khê Trường Nho đao cầm trong tay, ánh mắt dần trở nên âm u lạnh lẽo.
- Đây chính là đạo lý nhà cỏ đãi khách? Lặp đi lặp lại nhiều lần, là muốn thử thạch sức chịu đựng của chúng ta?
Mũi đao chỉ xéo lên trời, quần áo Đạt Khê Trường Nho theo gió mà động!
- Đệ tử của Đạt Khê Trường Nho ta, là người ai muốn giết cũng giết được sao? Đừng nói nhà cỏ Diệp gia không có tư cách này, cho dù là thiên hạ tứ hải, cũng phải hỏi qua thanh hoành đao trong tay ta trước!
Hắn bước về phía trước một bước, khí khái chiến thần sản sinh sau vô số lần huyết hải tàn sát cuồn cuộn mà ra!
- Vô Loan! Ngươi muốn làm gì!
Gia Nhi bị tình huống bất ngờ này dọa cho biến sắc, chạy nhanh đến ngăn cản trước mặt Vô Loan. Nàng nắm lấy cũng tiễn trong tay Vô Loan, ngăn cản nàng ta tiếp tục lắp tiễn.
- Đạt Khê tướng quân là khách quý của tiểu thư, Vô Loan chớ có vô lễ!
Bởi vì bối rối và không thể kiềm chế cơn giận, giọng nói của Gia Nhi có chút run rẩy.
- Hắn là kẻ thù của chúng ta!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vô Loan trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nộ khí dày đặc nơi chân mày dường như không thể tan đi. Hai mắt nàng trợn tròn, bởi vì kích động, ngực phập phồng kịch liệt. Bàn tay giương cung bởi vì dùng lực khớp ngón tay trở nên trắng rõ, từng sợi từng sợi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Nàng giận dữ nhìn Lý Nhàn đang đứng cách đó không xa, ngọn lửa bừng bừng trong mắt dường như có thể phun ra lập tức thiêu chết hắn.
- Kẻ thù?
Gia Nhi vô thức quay đầu liếc nhìn Lý Nhàn.
- Ngươi luôn luôn ở thảo nguyên chưa từng rời đi, còn hắn thì vừa mới tới, giữa các ngươi có thể có thù hận gì khiến ngươi mất đi lý trí như vậy? Vô Loan, không phải ngươi nhận lầm người rồi chứ?
Gia Nhi có chút nghi hoặc hỏi.
- Ban đầu ta đúng là không nhận ra hắn, nhưng huyết hải thâm thù của hai mươi ba sinh mạng con người sao ta có thể quên được? Mặc dù mới chỉ gặp hắn một lần, hai năm rồi, diện mạo của hắn cũng có chút thay đổi, nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ đôi mắt này, ghi nhớ nụ cười đê tiện trên miệng hắn! Khi ấy hắn chưa được cao như bây giờ, nhưng ta tuyệt đối không thể nhận lầm!
Vô Loan muốn thoát khỏi sự ngăn cản của Gia Nhi, cánh tay giương cung có chút run rẩy.
- Hai mươi ba mạng người? Hai năm trước?
Gia Nhi một lần nữa quay lại liếc nhìn Lý Nhàn:
- Hai năm trước ta từng gặp hắn ở quận Ngư Dương, khi đó hắn mới từng này? Sao có thể có thâm thù với ngươi được?
Vô Loan không giải thích nữa, mà ngẩng mặt cắn môi hầm hầm nhìn Lý Nhàn, cuối cùng vẫn phát ra một tiếng rít sắc nhọn:
- Hai năm trước! U Châu Nam! Ngươi còn nhớ chuyện ngươi cùng đồng bọn giết chết chúng ta không! Hôm nay gặp lại, hãy kết thúc ở đây đi!
Lý Nhàn cau mày ngẫm nghĩ, lập tức nhớ ra chuyện Thiết Phù Đồ chặn giết thích khách Đột Quyết.
Hăn hạ hoành đao xuống, tiến lên trước mấy bước hỏi:
- Cô chính là người may mắn được các ca ca Thiết Phù Đồ nhất thời thiện tâm giữ lại tính mạng?
Vô Loạn nghe xong câu này hận đến mức nghiến nát răng ngà, nàng đón ánh mắt Lý Nhàn nói:
- Ngày ấy ngươi đứng ở bên vệ cạnh đường, ta cùng tiểu thư cách cửa sổ quan sát ngươi, tiểu thư còn khen ngươi thiếu niên thanh tú, không ngờ ngươi lại là cùng một ruột với bọn cường đạo! Sau đó tỉnh ngộ, ngươi đứng bên đường, rõ ràng là theo dõi đội xe chúng ta! Để bảo vệ tiểu thư, hai mươi ba kẻ tha hương đầu một nơi thân một nẻo, thù này không đội trời chung!
Lý Nhàn cũng không biện giải, chỉ buồn bã thở dài:
- Ta đã nói a gia bọn họ thiện tâm mà, Tiểu Điểu ca còn nói không nên tổn thương thiếu nữ vô tội. Lúc đó ta đã phản bác, con của sói mẹ sinh ra chẳng lẽ không phải là sói ư?
Hắn ngẩng đầu nhìn Vô Loan nói:
- Cô cần phải cảm kích họ mới đúng, nếu như ta ở đó, nói không chừng các cô đã không thể sống đến ngày hôm nay.
Vô Loan cả giận nói:
- Được! Ngươi thừa nhận rồi đấy nhé, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi báo thù cho họ!
Lý Nhàn thản nhiên nói:
- Báo thù? Lang sói quả nhiên là không có trái tim, lật ngược trái phải đổi trắng thay đen chính là bản năng của các cô. Theo như ta thấy, hai mươi ba mạng người vẫn là còn ít, nếu trong tay ta có mười vạn binh, ta sẽ giết hết cả tộc nhân các người!
Đạt Khê Trường Nho đứng bên cạnh Lý Nhàn, khẽ nghiêng đầu hỏi:
- An Chi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nhàn dùng mũi hoàng đao chỉ chỉ vào mặt Vô Loan nói:
- Một con cá hồn nhiên không có nhân tính lọt lưới mà thôi, chớ nói ngày đó, cho dù hôm nay có người cầu xin, gặp lại những người đó ta vẫn muốn giết. Ta chỉ tiếc…
Thanh âm Lý Nhàn lạnh lùng như gió lạnh trên thảo nguyên:
- Ta chỉ nuối tiếc, ngày đó a gia nói ta còn nhỏ không cho tham dự trận chém giết đó, bằng không đã có thể tự tay chém đứt mấy chục con lang đó rồi!
Hắn giản lược đem chuyện hôm đó kẻ lại cho Đạt Khê Trường Nho nghe, từ ngữ không nhiều, nhưng vẫn miêu tả sự việc hôm đó rất rành mạch. Đạt Khê Trường Nho nghe xong gật gật đầu:
- Thì ra là vậy, đến một lần giết một lần, đến mười lần giết mười lần, phàm là người thảo nguyên đã đi qua Trường Thành còn mang theo loan đao, giết bao nhiêu cũng không đủ.
- Ta giết các ngươi!
Vô Loan đang định xông lên, thì bị Gia Nhi một lần nữa ngăn cản.
- Vô Loan.
Diệp Hoài Tụ mặc váy tím lay động không biết xuất hiện từ lúc nào, trong gió váy áo nàng khẽ động, dáng người yểu điệu, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo không hề có lấy một tia cảm xúc.
- Lui xuống.
Nàng vừa chậm rãi bước đi vừa nói.
Cách Diệp Hoài Tụ bước đi cực kì xinh đẹp, eo nàng nhỏ đến mức khiến người ta rất tự nhiên liên tưởng đến cành liễu phất phơ trong gió, lúc này gió Bắc còn lạnh, xuân chưa ấm, hoa chưa nở, nàng một thân váy tím mỏng manh càng giống như một đóa hoa sen nở rộ bồng bềnh trên mặt nước. Nàng không buộc mái tóc đen nhánh mềm mại kia lên, mà để mặc cho nó chảy dài sau gáy. Kiểu dáng này giống như nữ tử hiện đại xõa tóc, tóc mái trên trán bị gió thổi tung lộn xộn, thỉnh thoảng lại lộ ra cái trán bóng nõn nà.
Cách nàng nửa bước chân, là một thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ y phục trong nhà rất tùy ý. Màu trắng sát vai, váy dài màu hoa sen trắng chấm đất, nhìn giống như cũng không hề sợ lạnh. Trang phục của nàng là trang phục người Hán, nhưng nếu nhìn thấy đôi con ngươi màu lam nhạt của nàng, cùng mái tóc có chút hơi xoăn thì vẫn có thể đoán ra nàng mang huyết thống Đột Quyết. Nàng thả hai ống tay áo phía sau, bước chân nhẹ nhàng giống như đang đạp trên mây trên gió.
Nếu Diệp Hoài Tụ là thịnh sen (hoa sen đã nở rộ) mùa hè thì thiếu nữ kia là tiểu hà (nụ sen) mới hé.
Dung mạo không thể nói là mười phần xinh đẹp, luận ngũ quan khuôn mặt đôi mắt còn không tinh xảo bằng Vô Loan. Nhưng càng cẩn thận thưởng thức, lại càng phát hiện ra một loại hương vị xuất trần không thể nói ra.
- Thiếu niên lang, hai năm không gặp không ngờ còn có thể tái ngộ.
Diệp Hoài Tụ thản nhiên mỉm cười, đi đến trước mặt Vô Loan.
- Ngươi đến nhà cỏ của ta, là muốn làm gì?
Lý Nhàn đối với Diệp Hoài Tụ không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại, hai loại khí chất trưởng thành quyến rũ và thanh thuần lãnh đạm mâu thuẫn mà lại cực kì hòa hợp trên người khiến Lý Nhàn rất thưởng thức. Hai năm trước trong Thư Hải Các ở quận Ngư Dương, vẻ kinh diễm của nàng khiến Lý Nhàn không sao quên được.
Đầu tiên Lý Nhàn chắp tay hành lễ với Diệp Hoài Tụ trước, sau đó thẳng lưng lạnh lùng nói:
- Vốn là định cầu người rèn đao, bây giờ xem ra, có thể nói là đến đánh nhau rồi.
Diệp Hoài Tụ gật gật đầu không hỏi thêm gì nữa, hai tay đặt lên bụng khẽ cúi người hành lễ với Đạt Khê Trường Nho:
- Năm đó ở quận Ngư Dương cùng tướng quân có duyên gặp mặt một lần, tướng quân lâu nay vẫn khỏe chứ?
Đạt Khê Trường Nho không muốn thất lễ, cũng hành một bình lễ nói:
- Làm phiền Diệp đai gia lo lắng rồi, quân nhân thô lỗ như ta, thân thể khá là rắn chắc.
Y liếc nhìn Diệp Hoài Tụ một cái nói:
- Sau lần cáo biệt ở quận Ngư Dương đã là hai năm có lẻ, ngày đó đường đột, vẫn chưa kịp nói một câu xin lỗi với Diệp đại gia.
Diệp Hoài Tụ hé miệng cười nói:
- Ngày đó là phu xe không khống chế được xe ngựa xông vào đoàn người, tướng quân một quyền đánh chết con ngựa kéo, cũng không biết đã cứu bao nhiêu dân chúng vô tội, hà tất xin lỗi? Là ta không kịp cảm tạ tướng quân đã đưa ta về Thư Hải các, thất lễ vô cùng!
Nàng bình thản mà ôn hòa nói chuyện, nhắc đến ba chữ Thư Hải Các mà chẳng thèm để ý.
Lý Nhàn giờ mới hiểu tại sao lần gặp mặt đầu tiên của Đạt Khê Trường Nho và Diệp đại gia lại không vui vẻ, nhưng ngẫm lại, ngựa kéo xe nổi chứng chạy như điên trên đường, Đạt Khê Trường Nho một quyền đánh chết con ngựa uy phong lẫm liệt cỡ nào! Cũng không biết là đánh nát đầu ngựa, hay là đánh vỡ bụng ngựa. Chỉ biết xe ngựa chao đảo một hồi, hán tử trên mặt có một vết đao đáng sợ kia sẽ có bá khí vô song đến nhường nào?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Nhàn lại xuất hiện một hình ảnh.
Nữ tử mềm mại ngã xuống từ trên xe ngựa dập cả cái mông mềm mại trật cả cổ chân trắng nõn, được anh hùng bế lên đưa về nhà. Cũng khá là lãng mạn đấy chứ.
Chỉ là lòng khâm phục đối với Diệp Hoài Tụ càng lúc càng đậm. Nữ tử này từ lúc xuất hiện đến nay giờ chưa thấy hỏi Vô Loan vì sao lại bắn tên, cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cùng Đạt Khê Trường Nho nhắc lại câu chuyện cũ nhẹ nhàng mà ấm áp, dường như hoàn toàn quên mất chuyện hai bên vẫn đang giương cung bạt kiếm.
Trong lúc nói chuyện tình cảnh bối rối đã được hóa giải vô hình, đúng là giỏi tâm cơ.
- Hàn phong cuồng dã, tướng quân không sợ nhưng ta thì không chịu nổi, kính mời tướng quân dời bước nhà cỏ, ta ở đây có trà mời mấy hôm trước khoái mã vừa từ Giang Nam đưa tới, vừa vặn chiêu đãi khách quý.
Diệp Hoài Tụ cùng Đạt Khê Trường Nho trò chuyện một lúc sau đó lên tiếng mời.
Đạt Khê Trường Nho chắp tay:
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
Diệp Hoài Tụ xoay người, thản nhiên liếc nhìn Vô Loan nhàn nhạt nói:
- Bắt đầu từ hôm nay ở trong phàn lung (lồng) kiểm điểm cho ta, bao giờ biết sai thì tự ra ngoài.
Nàng cũng không nhìn Vô Loan thêm một chút, mỉm cười mời Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn nhà cỏ.
Nghe thấy hai chữ phàn lung, biểu cảm trên mặt Vô Loan rõ ràng trở nên cứng ngắc, nàng ta cắn chặt răng, nhưng không nói gì, giao cung tiễn trong tay cho Gia Nhi, xoay người đi đến một nơi hẻo lánh bên hông nhà cỏ. Chỉ có điều, dáng đi của nàng có chút run rẩy, giống như không chịu nổi hàn phong, hai vai rung rung, mang nét tiêu điều.
Đồng dạng, nghe thấy hai chữ phàn lung, Gia Nhi cũng lập tức trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ há hốc như có thể nuốt trọn cả quả trứng gà. Biểu cảm trên mặt nàng kinh ngạc mà căng thẳng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn nhìn bóng lưng của Diệp Hoài Tụ, cuối cùng lại chẳng nói được câu nào.
Thiếu nữ áo trắng từ đầu đến cuối không nói lời nào, thời điểm nghe thấy hai chữ phàn lung trên khuôn mặt lãnh đạm như nước không có lấy một chút biến hóa, nhưng Lý Nhàn vẫn có thể nắm bắt được một tia kinh ngạc biến mất rất nhanh trong ánh mắt nàng. Khoảnh khắc thiếu nữ này xoay người, ánh mắt dường như, chỉ là dường như quét qua trên mặt Lý Nhàn.
Ánh mắt như có như không, cũng không biết vì sao, trong lòng Lý Nhàn lại có chút hoảng hốt!
- Có yêu khí!
Lý Nhàn thấp giọng nói với Đạt Khê Trường Nho:
- Sư phụ, lát nữa cẩn thận chút thịt của người, đừng để bị yêu tinh nuốt mất.